Chân gấu hấp, đuôi rồng chiên, Đan Mộc (1) trộn, cá Văn Diêu (2) xào dấm, thịt Cùng Kỳ (3) kho tàu...

(1) Cây son, lá tròn mà cọng đỏ, hoa vàng mà quả đỏ, vị nó ngòn ngọt, ăn vào thì không đói (trích Tây Sơn Kinh – Sơn Hải Kinh)

(2) Văn Diêu Ngư: Văn Diêu Ngư là một loài kỳ ngư cá chim cùng chung một thể, thuộc về giống cá bay. Văn Diêu Ngư có ngoại hình rất giống cá chép, thân cá cánh chim, đầu trắng, mỏ đỏ, lông có đốm màu xám bạc, tiếng kêu giống chim loan, ban đêm thường bay lượn ở giữa Đông Hải và Tây Hải. Văn Diêu Ngư cũng là dấu hiệu năm được mùa. Văn Diêu Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》

(3) Cùng Kỳ là một loài dị thú ăn thịt người, về ngoại hình của Cùng Kỳ, có người nói nó giống như con trâu, toàn thân phủ đầy lông như gai nhím, tiếng kêu như tiếng chó tru.

Đám thức ăn ở trước mắt Dương Tam tỏa ra mùi thơm phức, nước miếng chảy ròng ròng... Muốn ăn quá đi... Nàng đang định làm một miếng nuốt sạch hết chỗ đồ ăn yêu thích như trước kia. Thế nhưng cái đám đồ ăn đó lại như có chân chạy mất ngay trước mắt nàng, cho dù nàng có cưỡi mây đạp gió cũng không đuổi kịp. Rõ ràng khoảng cách không xa mà đuổi thế nào cũng không được, gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời.

Dương Tam hoảng hốt tỉnh dậy.

Thì ra là mơ à...

Nàng nhìn ngó xung quanh, nàng vẫn đang ở trong động của mình, cái giường của nàng rất to, cũng không rõ làm bằng gỗ gì, là đồ sư phụ đưa cho nàng, toàn bộ là một màu tím trời sinh, mỗi lần nằm trên đó nàng lại có cảm giác yên tâm như trở về trong vòng tay của mẫu thân vậy. Cạnh giường có một viên trân châu cực lớn đang phát ra ánh sáng rực rỡ, là do Đông Hải Long Nữ thua cược phải đưa cho nàng.

Nàng day day huyệt Thái Dương, vẫn có cảm giác choáng váng như cũ, có phải do nàng ngủ quá lâu rồi không nhỉ? Nàng nhớ hình như nàng đánh cược với Lã Động Tân (4), thắng được hắn mấy bình rượu ngon. Sau khi uống hết nàng mơ mơ màng màng quay về địa bàn của mình nghỉ ngơi, không biết bây giờ đã qua bao nhiêu lâu rồi.

(4) Lã Động Tân là một trong Bát tiên.

Dương Tam đứng dậy, lụa là (5) trên người dường như phải chịu sức nặng từng chút từng chút tan thành tro bụi.

(5) Nguyên văn: lăng la trù đoạn: bốn mặt hàng tơ lụa truyền thống của Trung Quốc. Lăng: lụa dệt vân chéo, mình hàng nhẹ rủ, thường dùng làm bọc hộp, bọc khung thư họa. La: "la" trong "la võng", cấu tạo đan lưới, thoáng khí, chất liệu thượng đẳng cho y phục mùa hè. Trù: lụa dệt vân điểm (dệt trơn), là loại thường gặp nhất, mặt vải nhẵn mịn trơn láng, công dụng phong phú. Đoạn: lụa dệt vân đoạn, mặt phải trơn bóng, màu sắc lộng lẫy nhưng mặt trái màu xỉn không đẹp, thuộc mặt hàng tơ lụa cao cấp, dùng may các loại lễ phục sang trọng.

Dương Tam ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Từ từ? Gì thế này? Y phục của nàng đâu rồi? Không phải cũng là do nàng ngủ quá lâu chứ? Nàng vội dùng pháp thuật biến ra một bộ y phục lộng lẫy, mặc vào trước cái đã rồi tính tiếp. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đã làm cho nàng thấy khó thở, cảm giác như linh lực của nàng đã cạn sạch.

Dương Tam hít sâu, nhíu mày, phát hiện linh lực xung quanh nàng ít đến mức gần như không thấy được.

Trước hết phải xem cho rõ ràng cái thế giới này ra làm sao đã.

Trong lòng đã quyết, nàng sắp xếp lại đồ đạc trong động của mình một chút, tơ lụa lộng lẫy nàng cầm vào đều tan thành cát bụi, tiền của, vàng bạc cũng bị ám đen...

Dương Tam cho một ít đồ vào vòng tay không gian, trong lòng vừa động một cái người đã lên đến mặt đất. Ở đây vốn là một dãy núi kéo dài vô tận, nhìn qua không thấy được bờ hồ bên kia. Bây giờ nhìn lại, hồ nước xanh biếc như ngọc bích của nàng đã không còn nữa, thay vào đó là hàng dãy nhà tít tắp, tuy không nguy nga tráng lệ như cung điện nhưng cũng không phải thấp, ít nhất phải cao đến ba mươi trượng. Về phần núi của nàng cũng đã bị san phẳng, trên mặt đất còn có mấy cái thứ gì hình dáng giống như cái hộp chạy tới chạy lui.

Địa bàn của nàng đâu rồi???

Dương Tam ngây người nhìn địa bàn của mình đã thay đổi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, không được, nàng phải giành lại địa bàn của mình!

Nàng xắn tay áo, đang định gọi Thổ địa lên hỏi một cái, lại nghe thấy một tiếng nói yếu ớt.

"Đại nhân! Đại nhân! Hãy nhìn về bên này ạ!"

Dương Tam nhìn về phía giọng nói, thấy trong mương có một con Cá Vàng xinh đẹp đang nhảy nhót, hoa văn ngọn lửa đặc biệt nổi bật.

Dương Tam lập tức xanh mắt! Linh khí! Trên người Cá Vàng này thế mà lại có linh khí hiếm có. Có thể ăn được! Thật không dễ dàng chút nào, nhìn cả cái nơi to như thế này mà chỉ có mỗi con Cá Vàng này miễn cưỡng nhét vào bụng, nhớ tới uy danh lừng lẫy năm đó của nàng, cái thứ không đủ nhét kẽ răng này làm sao có thể vào mắt được.

Con Cá Vàng kia lập tức nhận thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm, lấy hết sức bình sinh hét lên: "Con vì đại nhân mà trông coi núi, con vì đại nhân mà trông giữ hồ, không có công lao cũng có khổ lao mà!"

Dương Tam giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng rút ra được chút trí nhớ về con Cá Vàng này từ trong đầu. Cá Vàng nhỏ này là do nàng câu được, bởi vì chê nó ít thịt, lại thấy hoa văn trên người nó khá đẹp nên mang về nuôi ở trong hồ, sau đó nàng cũng quên béng đi mất. Cứ nghĩ con cá nhỏ như vậy sớm muộn kiểu gì rồi cũng chui vào bụng bọn cá lớn, không ngờ nó vẫn còn sống đến tận bây giờ.

Nàng lạnh lùng cười một tiếng: "Thế núi của ta đâu hả? Hồ của ta đâu hả?"

Nàng chỉ vừa mới ngủ một giấc, tỉnh lại đã không còn địa bàn nữa! Đau lòng quá, có biết để đoạt được địa bàn giữa đám yêu quái sau lưng có chỗ dựa khó như thế nào không hả?

Cá Vàng nói giọng nức nở: "Đại nhân ơi, ngài đã ngủ quá lâu rồi, một ngàn năm đã trôi qua. Địa bàn của ngài đã bị con người chiếm mất... không chỉ ngài, rất nhiều đại yêu nổi danh cùng với ngài hoặc là chết trong kiếp nạn hoặc lui về ở ẩn trong rừng sâu".

"Vậy thì cướp lại!" Lời nói ra đầy mạnh mẽ, tràn ngập tin tưởng. Nàng cũng không cho rằng chính mình không đánh lại được đám loài người đó, nếu không phải đã hứa với sư phụ không ăn thịt người vô tội, muốn giải quyết bọn họ chỉ cần một miếng là xong!

Cá Vàng yếu ớt nói: "Từ bảy trăm năm trước, đất trời biến đổi, linh khí đã không còn được như trước nữa, cho nên...".

Cá Vàng không nói tiếp nhưng Dương Tam hiểu được. Chẳng trách lúc nãy nàng mới biến ra một bộ y phục cũng thấy mệt mỏi, trước kia dù là cả trăm bộ cũng không cần thở, một phần vì thực lực bị hạ bớt, một phần vì linh lực xung quanh giảm sút, nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt nàng rơi vào Cá Vàng, vẻ mặt có chút đăm chiêu, Cá Vàng này có thể sống một ngàn năm, dù không thể biến thành người nhưng cũng chẳng còn lâu nữa, nó lại hiểu biết về thế giới này, nói không chừng còn có chỗ để dùng.

Cá Vàng nhận thấy thái độ của nàng đã buông lỏng, nhanh mồm nhanh miệng bày tỏ lòng trung thành: "Con luôn khắc sâu ơn cứu mạng của đại nhân, không dám quên, bao nhiêu năm qua con vẫn cẩn thận canh giữ cửa nhà cho đại nhân, giờ cũng đã đợi được ngài tỉnh lại rồi".

Giọng nói của nó vừa nhanh lại vừa the thé, Dương Tam nghe đã thấy nhức đầu, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: "Vậy ngươi nói xem ta làm thế nào để ta lấy lại được địa bàn?"

Dương Tam cũng không phải không có đầu óc, ngay cả những đại yêu kia đều chọn lui về ở ẩn, nàng muốn lấy lại bằng vũ lực chỉ sợ là không dễ dàng.

Cá Vàng nói: "Mua có được không ạ?"

Dương Tam lập tức tỉnh táo tinh thần: "Ta còn có vàng mà!"

Cá Vàng nói: "Một mảnh đất lớn như này, sơ sơ chắc tầm khoảng năm vạn lượng vàng chăng?"

Ánh sáng trong mắt Dương Tam tối lại, kiểu này là bắt nàng đi trộm quốc khố à?

Nói cũng đến là khổ, Dương Tam bình thường thích nhất ăn ngon uống ngon, bao nhiêu đồ đạc quý giá gom góp được đều mang đi cho đám thần tiên, yêu quái để đổi lấy đồ ăn, làm cho một đại yêu như nàng cũng muốn xấu hổ vì cái túi tiền của mình, thế mà lại bị năm vạn lượng vàng cỏn con này làm khó.

Khi nàng còn sống... bập bập bập... là trước khi nàng ngủ, tiểu đệ trong tay nhiều như rừng, bây giờ ngược lại, đứa chết đứa chạy mất, đến cả mầm mống cũng không để lại cho nàng, trong tay có thể dùng chỉ còn duy nhất con Cá Vàng làm lương thực dự trữ này, thật sự là khiến người nghe muốn đau lòng, người nhìn muốn rơi nước mắt mà. Nàng quyết định trước khi bắt đầu lăn lộn trở lại lần nữa sẽ không để lộ thân phận của mình, thật là mất hết cả cái thể diện.

Với nàng bây giờ quan trọng nhất là lấp đầy bụng, nhân tiện kiếm tiền mua lại địa bàn của mình, có lẽ do trước kia ngủ quá lâu nàng cảm thấy sức mạnh to lớn của mình không còn được như trước nữa.

Theo như ý kiến của Cá Vàng Nhỏ, ở thời đại này người bình thường không có nền tảng, trừ ăn cướp ra chỉ còn cách nhanh nhất là làm ca sĩ, diễn viên.

Diễn thì Dương Tam có thể xem, còn bảo nàng hát, vậy thì hãy quên đi. Phải biết rằng nàng chính là người đã từng hát sập Đông Hải Long Cung đấy. Còn việc diễn kia cũng hết cách, với cái tính tình của nàng không thể diễn nổi.

Cá Vàng Nhỏ không dám đưa ra biện pháp ôi thiu gì cho nàng nữa, vắt óc đưa ra ý kiến. Đột nhiên hai mắt nó sáng lên, "Đại nhân có thể trừ yêu diệt ma mà! Con nghe nói trước đây có thầy phong thủy được mời tới xem mảnh đất này, cuối cùng được một bọc năm mươi lượng vàng".

Biết Dương Tam không hiểu cách tính tiền hiện đại, Cá Vàng Nhỏ trực tiếp đổi thành vàng để tính.

"Cái này thì được!". Dương Tam vỗ tay, nàng cũng không tính là giỏi phong thủy gì đó, nhưng mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng hiểu một chút, nếu không được thì cứ xem mảnh đất nào dồi dào linh khí thì đó là nơi phong thủy tốt.

Nàng nhìn nhìn con Cá Vàng Nhỏ dù phải ra khỏi mương vẫn vui vẻ, hoạt bát một cách tán thưởng, khen nó một câu: "Không tệ".

Xem ra vẫn có thể tiếp tục giữ lại lương thực dự trữ này.

.................

Một ngàn năm trôi qua, thay đổi trong xã hội loài người còn lớn hơn những gì Dương Tam tưởng tượng, nàng không cách nào trực tiếp biến ra một con đường là có thể đi khắp thế gian như trước kia. Trên có chính sách thì dưới có đối sách, những yêu quái vẫn lăn lộn trong thế giới loài người đã tìm ra cách giúp chuẩn bị giấy chứng nhận thân phận cho đám yêu quái sinh hoạt tại đây. Tuy nhiên những yêu quái đi vào thế giới loài người theo đường chính ngạch phải ký hàng loạt khế ước không được tùy tiện phạm tội.

Đối với Dương Tam mà nói cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Mặc dù nàng tham ăn nhưng cũng chỉ ăn mấy con yêu quái gây rối thôi.

Nàng thu dọn lại đồ đạc của mình, từ trên giá sách lấy ra một cuốn sách dạy nấu ăn, bàn tay nhỏ nhắn lướt cuốn sách một cái, mấy chữ "Bách khoa toàn thư về nấu nướng yêu quái" biến mất, sau đó ném vào vòng tay không gian. Còn những đồ đạc khác trong động nàng không mang theo, năm đó nàng đã mất rất nhiều công sức để thiết lập kết giới ở đây, cũng không dễ gì bị xông vào.

Dương Tam vốn là muốn liên lạc với sư phụ, nhưng không biết có phải do trời đất biến đổi quá lớn hay không mà nàng không thể liên lạc được với sư phụ và một vài vị thần tiên thân thiết, nên đành tạm thời bỏ qua.

Nàng tìm một bể cá cho Cá Vàng Nhỏ vào, thân thiện đi đến "Văn phòng yêu quái tại thế giới loài người", chuẩn bị lấy cái giấy chứng minh thân phận mà Cá Vàng Nhỏ bảo.

Do thực lực suy giảm nên đoạn đường lẽ ra có thể cưỡi mây là đến nàng lại phải đi mất những hai ngày.

Sau khi thành công đến được văn phòng, Dương Tam phát hiện có rất nhiều yêu quái đang xếp hàng.

Gấu, hổ, thỏ...

Từng con từng con đều như đồ ăn đang di động trong mắt nàng, trong đầu nàng lập tức xuất hiện đủ các loại cách thức để chế biến chúng.

Kiềm chế! Không thể ăn!

Dương Tam quăng ra khỏi đầu... bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh để đầu óc trấn tĩnh lại. Tuy nàng là yêu quái nhưng cũng theo sư phụ học pháp thuật Đạo giáo chính thống. Nàng thích ăn thịt, chỉ vì không chịu được sư phụ tự nhiên chuyển sang ăn chay, bấy giờ mới lấy lý do xuất sư (6) để rời khỏi.

(6) Theo thầy học nghề, mãn kì học xong gọi là "xuất sư" 出師. § Cũng nói là "xuất đạo.

Không biết đã niệm bao nhiêu lần Đạo Đức Kinh, cuối cùng cũng đến lượt nàng.

Phụ trách cấp thẻ căn cước là một con chim khách: "Tên là gì, nhà ở đâu?"

Dương Tam chớp mắt: "Dương Tam, Chương Sơn".

Nàng cũng không nói sai, nơi nàng sinh ra đúng là ở Chương Sơn, có điều là về sau này nàng đã chiếm được Cửu Nghi Sơn.

Con chim khách kia không nhịn được bật cười: "Trong số những người đến lấy thẻ căn cước tháng này, ngươi là người thứ ba lấy tên Dương Tam rồi đấy. Để ông nội đây nói cho các ngươi biết, các ngươi tốt số đấy, nếu là hơn một ngàn năm trước dám lấy cái tên này chắc chắn sẽ bị vị đại yêu trong truyền thuyết kia ăn thịt rồi, nàng thích nhất ăn những tiểu yêu non mềm như ngươi đấy".

Đại yêu Dương Tam trong truyền thuyết: "..."

Ha ha, đợi đến lúc nàng lấy lại được sức mạnh, nàng nhất định phải ăn thịt hết lũ yêu quái không biết trời cao đất dày dám dùng tên của nàng kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play