Cảnh sát Triệu ngồi trước bàn, theo bản năng lấy ra một điếu thuốc. Trước khi châm lại hỏi: "Cô có phiền mùi khói thuốc không?"
Mỗi lần hồi hộp hay tâm trạng không tốt ông đều muốn hút thuốc, thói quen đã nhiều năm, muốn sửa cũng không sửa được nữa.
Hứa Giai Hâm không nhịn được cười, "Bây giờ cháu cũng không ngửi được mà".
Cảnh sát Triệu gãi đầu, "Nói cũng đúng".
Tí nữa thì quên Hứa Giai Hâm là nữ quỷ. Ngoại trừ hình ảnh kinh dị lúc đầu, biểu hiện sau đó của Hứa Giai Hâm lại là cho ông quên mất cô là hồn ma. Lần đầu gặp hồn ma báo án, ông cũng không nói nên lời.
Tuy nhiên khi Hứa Giai Hâm nói mọi chuyện với ông, sắc mặt cảnh sát Triệu trở nên nghiêm túc, ghi chép lại những lời Hứa Giai Hâm nói. Tuy rằng đã hơn mười năm ở trong ngành nhưng chuyện này đúng là vượt qua sức tưởng tượng của ông, lửa giận trong lồng ngực tăng vọt.
Người thân nhất là là kẻ mặt người dạ thú, ma quỷ đáng sợ trong mắt con người lại bảo vệ người bị hại.
Ông xem lại bản ghi chép của mình, thở dài, sau đó lại đau đầu. Hình như... trước giờ chưa có tiền lệ ma quỷ làm nhân chứng - nếu không tính truyền thuyết ngày xưa.
Cái này mà nộp lên chỉ sợ bị nói là nằm mơ mất.
Không, vẫn có thể đưa Tôn Nguyệt đi xét nghiệm DNA của đứa bé trong bụng.
Cảnh sát Triệu hỏi: "Cháu có ngại xuất hiện trước mặt người khác không?"
Hứa Giai Hâm thản nhiên nói: "Không ngại ạ. Với những người không tin cháu cũng có thể sử dụng chút thủ đoạn để khiến họ tin tưởng".
Mặc dù Hứa Giai Hâm nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng cảnh sát Triệu vẫn cảm thấy ớn lạnh, ông gật gù, cầm lấy di động, "Chú đi gọi điện thoại đã".
Ừ, cũng nên gọi những người khác trong đồn đến đây mới được, sao lại chỉ có mình ông bị dọa được? Một mình sợ hãi không bằng tất cả cùng sợ hãi.
Vì thế trong một giờ tiếp theo, trong nhà của cảnh sát Triệu lần lượt có tiếng thét chói tai, thật là vui vẻ.
...
Sáng sớm hôm sau hai vợ chồng Tôn Cường và Thạch Anh thức dậy với đôi mắt thâm đen, vừa ngủ dậy hai người đã bị cái dáng vẻ già hơn đến mười tuổi của đối phương dọa sợ chết khiếp.
Cả đêm hôm qua Tôn Cường gặp ác mộng. Ông ta mơ thấy bản thân bị bắt xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi hình phạt đều trải qua một lần. Cảnh tượng trong mơ quá chân thật khiến ông ta tỉnh dậy vẫn còn kinh hãi.
Ông ta nhìn vợ thốt lên: "Bà gặp ác mộng à?"
Thạch Anh gật đầu, giọng nói sợ hãi, "Có thể do hôm qua xem phim ma nên tối đến lại mơ thấy mười tám tầng địa ngục".
Vừa nói xong bà ta phát hiện sắc mặt chồng mình tái nhợt, "Ông cũng mơ thấy vậy à?"
Một mình bà ta nằm mơ còn có thể là sự tình cờ, cả hai người đều nằm mơ giống nhau thì rõ ràng là có người đứng sau giở trò. Giữa ban ngày, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Thạch Anh.
Tôn Cường nghiến răng nói: "Chắc chắn là do con quỷ trong phòng khách kia làm ra, pháp sư kia đúng là vô dụng, không thể đánh cho ả hồn bay phách tán".
Thạch Anh nói: "Để tôi hỏi lại chị dâu xem có biết thầy nào hơn không".
Trong lòng bà ta cũng có chút oán hận: Nếu không phải lão chồng không giữ được cái chân giữa của lão thì cả nhà cũng không cần phải nơm nớp như này. Không, chắc chắn là do con đ* kia dụ dỗ ông ấy.
Vì giữa thanh thiên bạch nhật nên dù hai vợ chồng có sợ hãi nhưng cũng có hạn. Dù sao trong mắt người đời, bản lĩnh của ma quỷ ở ban ngày là có hạn.
Hai người ra khỏi phòng nhưng nhanh chóng nhận ra có điều không ổn.
"Đợi đã, sao khóa cửa lại bị mở ra thế này?" Tôn Cường nhận ra khóa cửa phòng giam giữ Tôn Nguyệt đã mở, rõ ràng trước khi đi ngủ hắn đã kiểm tra rồi cơ mà.
Trái tim liên tục chìm xuống, ông ta vội vàng mở cửa, trong phòng trống không, đừng nói là Tôn Nguyệt, đến con ruồi cũng không thấy luôn.
Tôn Cường tìm kiếm từ trong ra ngoài mấy lần mà vẫn không thấy người đâu, tức giận tới mức đập vỡ chén trên bàn.
Lão tức giận đến lạc giọng, "Phải báo án, phải tìm mang được nó về đây".
Tôn Cường vì t*ng trùng yếu, mấy năm nay cũng dã tìm nhiều cách mà vẫn không có con được. Vì thế sau khi biết Tôn Nguyệt mang thai, lão không phá đứa bé mà còn chuẩn bị cho cô sinh con. Bên ngoài lão nói là đưa Tôn Nguyệt đến bệnh viện tâm thần nhưng thực chất là muốn đưa cô về quê, sau đó đưa đứa bé về trên danh nghĩa nhận con nuôi.
Kết quả bây giờ xôi hỏng bỏng không.
Thạch Anh nói: "Nó có thể chạy đi đâu được? Ai mang nó đi?" Mụ đã kiểm tra trong nhà, không có dấu vết bị phá khóa, chìa khóa nhà và chìa khóa phòng Tôn Nguyệt đều ở trên người mụ, mà mụ cũng không cảm thấy có chuyện gì lạ, ngược lại tối còn mơ thấy ác mộng.
Lúc này, đèn trên đầu bất ngờ phát nổ rơi trúng đầu hai vợ chồng. Thậm chí mắt còn bị những mảnh nhỏ bắt vào khiến bọn họ kêu gào thảm thiết.
Máu tươi đầy mặt, giữa tầm mắt đầy máu dường như bọn họ nhìn thấy một cô gái tóc dài nhìn bọn họ đầy căm thù.
...
Ngay sau đó hàng xóm nghe thấy động tĩnh, thấy hai vợ chồng nằm trong vũng máu lập tức gọi cấp cứu.
Nửa tiếng sau, xe cứu thương tới, nhưng không chỉ có xe cứu thương mà còn có mấy người cảnh sát dáng vẻ nghiêm túc.
Trong đó có một người cảnh sát hơi lớn tuổi nhổ một phát, nói: "Đưa bọn họ tới bệnh viện trước đã, chúng ta trông giữ họ trong đó".
Tuy rằng bọn họ rất muốn bắt giữ đội vợ chồng táng tận lương tâm này nhưng tình hình trước mắt chỉ có thể mang đến bệnh viện, sau đó thu thập chứng cứ, nếu có thể để hai vợ chồng chúng tự nhận tội thì tốt.
Cảnh sát Triệu nhìn thấy hai vợ chồng đang ôm mắt đau đớn, lắc đầu, cái này có lẽ gọi là quả báo.
Cho nên là thực sự không được làm chuyện xấu, ngẩng đầu ba thước có thần linh.
Vợ chồng Tôn Cường bị đưa đi, để lại rất nhiều lời đồn đại. Dù sao mọi người đều thấy cảnh sát đến bắt người. Mọi người đều bàn tán xôn xao, đủ loại suy đoán.
...
Dương Tam giao cho Hứa Giai Hâm giải quyết chuyện với cảnh sát, cô phụ trách việc "tình cờ" gặp Tôn Nguyệt lúc nửa đêm, làm người tốt bụng đưa cô tới bệnh viện, đến bệnh viện rồi thì gọi báo án rằng mình nhặt được người.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, cô chán nản ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn sinh ly tử biệt diễn ra trong bệnh viện. Thực tế ma ở đây còn nhiều hơn cả con người.
Dương Tam cố gắng kiềm chế cơn thèm ăn của mình - thật là đáng tiếc, đều không ăn được.
Ma quỷ đi qua cô đều biết điều tránh xa, chỗ này của cô lại thành một vùng hoang vu. Lúc này điện thoại của cô vang lên, là Bắc Bất Nhạc gọi tới.
Bắc Bất Nhạc vẫn nói về chuyện pháp hội với cô.
"Nhà họ Triệu dường như cảm thấy cô có thể phân biệt được Linh Bảo Kinh kia là thật hay giả nên rất mong cô có thể tham gia pháp hội".
Thực tế là Dương Tam đã sớm biết chuyện này rồi, dù sao sư huynh Liễu Giác của cô cũng đang là khách quý ở nhà họ Triệu. Có sư huynh làm nội ứng, tính toán của nhà họ Triệu căn bản không qua mắt cô được.
Dê béo đã đưa đến tận cửa rồi, không làm thịt thì thật sự có lỗi. Sư huynh của cô đã lừa nhà họ Triệu không ít bảo vật cất dưới đáy hòm, là sư muội, cô dĩ nhiên phải noi theo sư huynh rồi.
Dương Tam chậm rãi nói: "Tôi đã hẹn với một vị tiền bối xuất quan luận về Đạo. Nếu đi tham gia pháp hội sẽ tổn thất rất nhiều. Nếu nhà họ Triệu có thể bồi thường tổn thất thì tôi có thể suy nghĩ một chút".
Nghe sư huynh nói nhà họ Triệu này là gia tộc trừ yêu lâu đời, có mấy cái nội đan yêu thú, thậm chí còn có mấy cái khí công đức, nghĩ tới lại có chút mong đợi.
Bắc Bất Nhạc ho khan một cái, "Tôi sẽ nói với nhà họ Triệu". Ông tạm dừng một chút, rồi vẫn nói: "Tôi xem ra nhà họ Triệu nhiệt tình như vậy, chỉ sợ không chỉ đơn giản là vì Linh Bảo Kinh kia đâu".
Dương Tam biết Bắc Bất Nhạc đang nhắc nhở cô, nói một cách thản nhiên: "Tôi biết. Ông cứ khiến bọn họ mang danh sách kho tàng cho tôi. À, phải rồi, cả chi phiếu nữa đấy".
Sau khi giật giây Bắc Bất Nhạc lừa nhà họ Triệu, Dương Tam cúp điện thoại, chờ nhà họ Triệu mang bảo vật dâng đến tận cửa.
Phải biết rằng chi phí để cô ra sân khấu là rất đắt đấy.
Sắp có một đống của cải vào tay, tâm trạng của Dương Tam đã tốt hơn nhiều.
Một lúc sau cảnh sát Triệu chạy tới bệnh viện, hỏi Dương Tam xem như thế nào gặp được Tôn Nguyệt. Mặc dù trong lòng ông nghi rằng Tôn Nguyệt có thể chạy ra khỏi nhà họ Tôn là do Hứa Giai Hâm làm, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ.
Dương Tam tất nhiên là nói theo kịch bản đã chuẩn bị, "À, lúc tôi chạy vào ban đêm thì thấy một cô bé ở trên đường rất nguy hiểm, lại còn mang thai nên đưa cô ấy đến bệnh viện".
Cảnh sát Triệu giật giật khóe miệng, nói: "Ừ, con gái mà nửa đêm còn ở ngoài đúng là rất nguy hiểm, lần sau đừng như vậy nữa".
Dương Tam nhìn như học sinh chẳng trách cảnh sát Triệu lại lo lắng.
Thấy Dương Tam không có phản ứng, cảnh sát Triệu nói tiếp: "Nếu không gặp chuyện không may thì bố mẹ cháu sẽ lo lắng đấy".
Dương Tam thở dài trong bụng, chẳng trách Hứa Giai Hâm lại tìm ông ta mà báo án.
Cô còn nói một cách nghiêm túc: "Yên tâm đi, ai gặp phải tôi mới là nguy hiểm chứ không phải tôi đâu".
Nói xong cô cầm lấy một viên đá bóp mạnh, viên đá lập tức tan thành bột.
Cảnh sát Triệu: Câm nín.
Lần thứ hai trong ngày hôm nay ông nghi ngờ cuộc đời, các cô gái bây giờ đều mạnh mẽ như vậy à?
Ông lau mồ hôi, đi vào hỏi thăm tình hình của Tôn Nguyệt trước, sau đó ghi chép lại lời Dương Tam rồi cho cô về.
...
Mấy ngày sau, cảnh sát Triệu đều bân rộn vì vụ án này. Ngay từ đầu vợ chồng Tôn Cường còn cắn răng nói Tôn Nguyệt là tự nguyện, nhưng chưa đầy ba ngày, cả hai đều khóc lóc thừa nhận, thái độ thay đổi chóng mặt. Theo như lời cán bộ trại tạm giam nói, hai vợ chồng họ làm việc xấu, chỉ cần nhắm mắt là mơ thấy ác mộng, sau vài ngày là tinh thần đã không chịu được nữa.
Có khẩu cung, còn có chứng nhận DNA, vụ án nhanh chóng được kết luận, chỉ đợi tòa án ra quyết định. Tôn Cường ít nhất phải mười năm tù, vợ hắn vì tội bao che cũng phải ba năm tù.
Vợ chồng bọn họ tuy được đưa đến bệnh viện kịp thời nhưng mắt vẫn bị mảnh vỡ cứa vào, khó tránh khỏi mù lòa. Cho dù tương lai có ra tù điều chờ đợi bọn họ là nửa đời chịu tra tấn của sự mù lòa.
Công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT