Trấn Nguyên Tử vẻ mặt dịu dàng nhìn đám linh thảo xanh tươi mơn mởn. Đây là giống mới ông trồng hai năm qua, Thiên mã sau khi ăn vào sẽ nhanh nhẹn và hoạt bát hơn. Ông cũng không phải loại thần bảo thủ gì, cũng đã từng nghe về làm nông ở nhân gian. Tuy con người có sinh mạng ngắn ngủi nhưng một số công trình nghiên cứu cũng có giá trị.
Ông chăm sóc xong mảnh linh thảo này, rồi nhìn tới cây nhân sâm, sau đó đi tới một căn phòng nhìn qua hết sức bình thường, mở cửa ra.
Trong căn phòng dày đặc linh khí, gấp cả trăm lần nơi khác. Vì để duy trì linh khí ở nơi này quanh năm suốt tháng, Trấn Nguyên Tử đã tốn rất nhiều công sức. Không chỉ có vậy, ông còn thường xuyên tưới Dương Chi Cam Lộ. Trong điều kiện như vậy dù hạt giống chết cũng có thể bén rễ và nảy mầm. Nhưng ở giữa mảnh đất đó, một trái cây màu vàng lặng lẽ nằm ở đó, hơn ngàn năm qua cũng không có thay đổi, dường như muốn kéo dài đằng đẵng như vậy.
Trấn Nguyên Tử vẻ mặt phức tạp nhìn trái cây kia, "Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao?"
Ông lấy ra một viên nội đan màu xanh ngọc đặt lên trên trái cây, nội đan như có gì đó hấp dẫn, bay nhanh vào trong trái cây, trái cây khẽ chuyển động, sau đó yên ổn trở lại.
Nhưng thay đổi nhỏ bé này cũng làm Trấn Nguyên Tử vui mừng, dù sao một ngàn năm nay trái cây này mới có chút động tĩnh, thế cũng đã có tiến bộ rồi.
Ông đi ra khỏi phòng, cửa tự động đóng lại.
Trấn Nguyên Tử đang định quay về phòng ghi chép lại tình hình trồng trọt ngày hôm nay, Tam đệ tử Liễu Giác vội vàng chạy tới. Trấn Nguyên Tử nghiêm mặt nói: "Nói bao nhiêu lần vẫn cứ láu ta láu táu như vậy".
Liễu Giác lấy điện thoại di động ra, anh đã cẩn thận lưu lại đoạn trailer trong di động, cho dù không có tín hiệu, chỉ cần có pin là xem được.
Trấn Nguyên Tử nhìn thấy di động, sắc mặt đen sì.
Liễu Giác vội vàng nói: "Sư phụ, tiểu sư muội lên TV này!" Sau đó anh mở di động phát trailer.
Trấn Nguyên Tử thấy đệ tử xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt thản nhiên cùng sự tự tin "Ông đây là số Một", tay dùng sức một cái, chòm râu tỉ mỉ chăm sóc bị vặt mất một túm. Cái con bé nghịch ngợm này! Thế mà chạy đi làm trò thế kia!
Trấn Nguyên Tử ngây ngẩn, cuối cùng thở dài một hơi.
Liễu Giác cúi đầu không nói: Anh không hiểu vì sao bình thường sư phụ yêu thương tiểu sư muội nhất, sau khi nghe tin con bé tỉnh lại cũng không liên lạc với nó.
Tiểu sư muội thật đáng thương, không được ăn rau quả trồng trong trang trại, không biết ở nhân gian còn thói quen ăn uống này nọ không nữa.
Một lúc sau Trấn Nguyên Tử cất giọng không thoải mái, "Cái internet gì kia, phải lắp như thế nào?"
Liễu Giác ngạc nhiên nhìn lên.
Trấn Nguyên Tử thẹn quá hóa giận, "Hai ngày nữa ta sẽ cho người lắp, đỡ cho con cả ngày chạy đi quấy rầy Long cung nhà người ta".
Sau đó phất tay áo bỏ đi, mà nhìn bóng lưng kia thấy kiểu gì cũng như chạy trốn vậy.
Cuối cùng để lại một câu từ phía xa
"Gửi qua cho tiểu sư muội của con ít rau quả, tránh cho nó gầy đói".
Liễu Giác nghẹn cười, cố không để mình cười thành tiếng: Anh biết ngay là mang sư muội ra là chắc chắn có hiệu quả. Còn nữa, Tiểu sư muội gầy chỗ nào chứ, rõ ràng càng có tinh thần hơn cả trước khi nó ngủ say, có thể thấy rằng thức ăn ở nhân gian cũng không tệ. Con người có câu không sai, có một loại gầy gọi là "Người lớn thấy bạn gầy".
Ừm! Phải bố trí cho đám đệ tử làm việc thôi, cho bọn họ phụ trách việc lên bài và hỗ trợ cho sư muội.
...
Mấy ngày nay Dương Tam đang tìm cách biến nội đan thành ngoại đan, cỡ tầm nửa tháng cuối cùng cũng thành công. Về sau cô sẽ có một pháp khí tấn công mạnh mẽ - đáng tiếc lại là duy nhất.
Dương Tam cất ngoại đan đi, bước ra khỏi phòng.
Tiểu Kim lập tức lên đón, nói: "Đại nhân, sáng nay sư huynh của ngài có mang đồ đến cho ngài ạ".
Dương Tam hơi ngơ ngác, "Sư huynh nào?"
Đệ tử của sư phụ cô nhiều lắm, thực sự là cô không thiếu sư huynh.
Tiểu Kim nói: "Là Liễu Giác, Liễu đại nhân ạ",
Nhưng lúc đó đại nhân đang rèn pháp khí đến lúc then chốt, Tiểu Kim không dám quấy rầy, sợ cô thất bại trong gang tấc.
Dương Tam nghe xong là vui vẻ ngay, vị sư huynh này cũng là người thích ồn ào, đứng hàng thứ ba ở Ngũ Trang Quan, quan hệ giữa hai người rất tốt. Tiểu Kim đưa cô một chiếc nhẫn không gian, Dương Tam kiểm tra một chút, bên trong đều là rau quả tươi mới, đều là những thứ cô thích ăn! Không chỉ có rau quả, bên trong còn có ít hạt giống rau cải, có thể tự mình gieo trồng.
Dương Tam lập tức vui mừng, từng này là đủ cho cô ăn rồi! Cô hỏi: "Sư huynh đâu rồi?"
Tiểu Kim nói: "Liễu đại nhân nói có thời gian sẽ tới thăm ngài sau - hình như có người mời ngài ấy ăn cơm, à, phải rồi, đây là số di động của ngài ấy! Em đã cho ngài ấy số di động của ngài".
Dương Tam nhếch miệng: Sư huynh cũng sành điệu quá rồi đấy. Cơ mà có thể liên lạc được với sư huynh cô vẫn rất là vui. Cô lưu số điện thoại vào rồi gọi luôn.
Liễu Giác nhanh chóng nghe điện thoại, giọng nói còn có ý cười, "Sư muội".
Dương Tam vui vẻ nói: "Sư huynh, huynh tính ở lại nhân gian à?"
Liễu Giác: "Ta sẽ ở đây một thời gian rồi mới về, chờ rảnh rỗi sẽ đi tìm muội".
Dương Tâm gật gật đầu, "Được rồi, lần sau gặp nhớ tặng nhiều rau quả nhá!"
Dù sao thì bọn họ đã không gặp nhau cả nghìn năm, thêm chút nữa cũng không thành vấn đề.
Dương Tam nhìn vào không gian, khẽ ngẩn người. Hạt giống rau này chẳng nhẽ cô phải tự trồng à? Tuy cô thích ăn nhưng bình thường chỉ ăn sẵn, làm gì có kiên nhẫn mà trồng cây chứ.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Kim và Tiểu Hắc, hay bắt đám đàn em cống hiến sức lực nhỉ?
Dương Tam lập tức loại bỏ ý định này, quên đi, nếu như để giẫm mất hạt giống rau của cô thì không được, đây là hàng để dành của sư phụ cô, không giống với đồ của nhân gian bày bán.
Hay là trước tiên cứ đi gặp Từ Xuân Thâm cái đã! Xem anh ta trồng cái quả kia như nào, tham gia chương trình với anh ta cô đã phát hiện Từ Xuân Thâm rất thích cây cối. Nếu anh ta trồng được tốt thì lại nhờ anh ta trồng rau tiếp.
Điện thoại reo, Dương Tam thấy là Từ Xuân Thâm thì không nhịn được nở nụ cười - đến đúng lúc lắm!
...
Liễu Giác nhanh chóng cúp máy, tiện tay gỡ bỏ kết giới. Bên cạnh có một người đàn ông cao gầy đang cung kính đứng đó, không bởi vì anh còn trẻ tuổi mà có chút bất kính nào, trong đáy mắt còn mơ hồ có chút kinh hãi.
Người thiếu niên này đã ở trước mặt bọn họ nhẹ nhàng giải quyết hai Quỷ Vương, không có chút mất sức nào.
"Các ông muốn ta đối phó với ai?" Triệu Thiếu Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ả yêu nữ, ả ta cậy vào việc có chút bản lĩnh, hoành hành ngang ngược, mong sư phụ dạy cho ả một bài học".
Triệu Thiếu Minh chỉ cần nhớ tới việc bản thân mất thể diện lớn như vậy dưới chân núi Bình Khê là hận Dương Tam đến nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy khi gặp được Liễu Giác có thực lực sánh bằng thần tiên lập tức vội vàng mời tới, hầu ăn hầu uống.
Triệu Thiếu Hàng, tộc trưởng nhà họ Triệu cũng bình tĩnh gật đầu - nhà họ Triệu bọn họ là thế gia trừ yêu tiếng tăm lừng lẫy, bất luận thế nào cũng phải tìm lại thể diện. Huống hồ...
Triệu Thiếu Hàng lấy ra một cái hộp, nói: "Đây là quà gặp mặt cho đại sư ạ".
Mở hộp ra là một lọ Cam Lâm, tuy không so được với nước Cam Lộ của Quan Âm Bồ Tát nhưng cũng có thể khiến cây khô gặp mùa xuân, có tác dụng chữa thương, điều hòa hơi thở. Cũng miễn cưỡng lọt măt Liễu Giác.
Nhân tiện lần này ra ngoài anh không mang theo cái gì. Là sư huynh làm sao lại không có quà gặp mặt sư muội được!
Liễu Giác hỏi: "Các ngươi muốn đối phó với ai? Đối phó như nào?"
Triệu Thiếu Minh và Triệu Thiếu Hàng nhìn nhau, người sau mở miệng nói: "Năm sau sẽ có một pháp hội, mục đích là để trao đổi Phật giáo và Đạo giáo, đến lúc đó Thượng sư có thể chèn ép được ả yêu nữ kia trong lúc so tài, nếu có thể làm cho ả bị thương lại càng tốt".
Pháp hội này không chỉ giới hạn trong Phật giáo, người có chút danh tiếng cũng sẽ tham gia, lại càng thích hợp với những người mới có bản lĩnh nhưng thiếu danh tiếng. Bởi vậy trong mắt Triệu Thiếu Minh thì Dương Tam chắc chắn sẽ tham gia, với bản lĩnh của Dương Tam, trong thế hệ trẻ sợ rằng không ai là đối thủ của ả.
Liễu Giác hỏi: "Mấy người cứ một câu yêu nữ hai câu yêu nữ, người đó tên là gì?"
Triệu Thiếu Minh nghiến răng: "Dương Tam".
Cái tên này hắn khắc sâu trong lòng, không bao giờ quên được. Khi đó hắn bị tay áo ném vào hang động, bị tro bụi của Hổ Yêu làm cho mặt mày nhem nhuốc, từ đó về sau không còn cái gì gọi là uy nghiêm trước mặt đệ tử.
Liễu Giác hơi ngây người, đôi mắt hơi híp lại: "Dương Tam? Có phải cô ta nhìn có vẻ rất ngọt ngào đáng yêu, đặc biệt thích ăn uống không?"
Triệu Thiếu Minh hỏi: "Thượng sư biết ả sao?" Trong lòng hắn tự dưng thấy căng thẳng.
Liễu Giác ngửa mặt lên trời, căm hận nói: "Đâu chỉ là biết! Ta và ả có thù diệt tộc, không đội trời chung!"
Ừm, anh ta vất vả lắm mới nuôi được mấy con thỏ, tất cả đều bị tiểu sư muội ăn mất, một con cũng không để lại! Lúc đấy vốn là anh muốn hối lộ Hằng Nga xem có thể đổi được một vò rượu hoa quế hay không.
Một đàn thỏ không còn nữa, cũng coi như là thù diệt tộc rồi. Nhưng mà con thỏ đó nướng lên ngon thật, nhất là lúc đó Tiểu sư muội còn dùng rất nhiều gia vị quý giá, xa xỉ đến mức dùng cả Đạo Đức Khí, dư vị thật là khó quên mà.
Triệu Thiếu Minh cảm thấy vui vẻ, lại càng thêm chắc ăn, "Cái kia..."
Liễu Giác nói: "Chỉ có điều cô ta mưu ma chước quỷ, pháp thuật cao thâm, cho dù là ta muốn thắng được cô ta cũng chỉ được ba bảy, ta cần ít trợ giúp".
Triệu Thiếu Minh hứa: "Thượng sư yên tâm! Tất cả pháp khí và linh vật, chỉ cần nhà họ Triệu chúng tôi có thì sẽ mặc cho Thượng sư lựa chọn".
Liễu Giác hơi nheo mắt: nhà họ Triệu này ngay cả vật cất đáy hòm cũng mang ra, chỉ sợ không chỉ để mình làm tiểu sư muội bị thương như vậy rồi.
Ha hả, nếu ta không đào sạch nhà họ Triệu này ta sẽ không phải là đệ tử của Ngũ Trang Quan, đám người này cũng thật to gan, dám cả gan có ý định động đến Tiểu sư muội của anh.
Anh cúi đầu nhắn cho Dương Tam một tin: Sư muội, chờ đó sư huynh sẽ tặng muội quà gặp mặt.
Ôi, Tiểu sư muội thật là đáng thương, lưu lạc đến mức phải lên TV kiếm sống, đám người này còn tính kế nó, còn không xứng đáng là con người cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT