Hứa Giai Hâm ở bên cạnh, muốn cười mà không dám cười. Cô cũng mơ hồ cảm giác được thân phận của Dương Tam không bình thường, dù sao nghe qua cũng từng là bạn với Diêm Vương. Thế mà vừa rồi mình lại cho rằng cô ấy không đánh lại được Hổ Yêu...

Dương Tam điều chỉnh lại cảm xúc, nói với cô: "Về thôi". Dương Tam đang cân nhắc buổi tối đến Địa phủ một chuyến, chí ít có thể xem lại cuộc đời của Tề San, xem xem có thể phát hiện ra ai động tay động chân trong đó không.

"Cảm ơn đại nhân". Hứa Giai Hâm thực sự vô cùng cảm ơn Dương Tam, không chỉ giúp cho cô thoát được khỏi móng vuốt ma quỷ, thậm chí bây giờ còn cho cô một tia hy vọng.

Dương Tam nói với Hứa Giai Hâm chuyện em gái của cô ấy để lại lời nhắn trên trang cá nhân của Tiểu Kim, vì vậy mới thu hút sự chú ý của cô.

Hứa Giai Hâm nghe đến tên của em gái thân thiết với mình từ nhỏ, khóc không thành tiếng.

Dương Tam nói một cách sâu xa: "Vì vậy sau khi trở về đừng quên báo mộng cho em gái cô!".

Sau khi việc kết thúc, Tiểu Kim có thể có thêm nhiều tín đồ ngoan đạo, tín đồ càng thành kính, tín ngưỡng thu được càng nhiều.

Sự thương cảm ban đầu của Hứa Giai Hâm cũng bị những lời này phá tan.

Dương Tam suy nghĩ một chút, nói thêm: "Cô cũng đừng sướt mướt nữa, chờ đến khi thân thể ổn định, không phải lúc nào cũng có thể gặp người nhà hay sao? Trở thành quỷ tu, trừ việc không thể quang minh chính đại có một thân phận, cũng chẳng khác gì lúc còn sống, vẫn có thể ăn uống, không cần như ma quỷ khác phải đốt mới ăn được".

Hứa Giai Hâm hơi hé miệng, có chút mơ hồ. Quỷ tu có vẻ hơi khác so với những gì cô đã tưởng tượng.

...

Tiểu Kim nâng má, ngồi trên ghế, nhìn về hướng hang động.

Bắc Bất Nhạc nghe mấy cuộc điện thoại, tâm trạng tốt hơn nhiều, bước tới: "Vừa mới nhận được thông báo bọn họ đã đến nhà ga trong thành phố và sẽ đến đây sau hai giờ nữa".

Tiểu Kim khinh bỉ nói: "Bọn họ giống cảnh sát trong tiểu thuyết, lúc nào cũng đến phút cuối cùng mới tới. Nếu thực sự dựa vào bọn họ, hoa cỏ đều cảm ơn".

Bắc Bất Nhạc có chút xấu hổ, không thể không thừa nhận cô bé nói đúng.

Tiểu Kim khụt khịt, đôi mắt sáng lên: "CHị tôi trở về rồi!"

Lời vừa dứt, một dáng người mảnh khảnh đi ra khỏi cửa rừng.

Tiểu Kim cùng Bắc Bất Nhạc tiến lên nghênh đón, người sau nhìn lên nhìn xuống một lần: "Cô không bị thương chứ?"

Dương Tam nặng nề gật đầu: "Cái mũi của tôi bị tổn thương, rất thối! Cái này có được tính là tai nạn lao động không?"

Cho dù đã dùng thuật ngăn cách, cái mùi kia vẫn ám theo. Cái Dương Tam cần bây giờ là gột rửa đi cái hương vị trên người.

Bắc Bất Nhạc câm nín, thở dài: "Ở chân núi phía trước có cái khách sạn nhỏ, cô có thể qua bên đó".

Ông đúng là đã lo lắng vô ích rồi.

Bắc Bất Nhạc sờ sờ cái mũi của mình hỏi, "Cô có còn nhận học trò nữa không?". Ông cũng không có chút gì gọi là xấu hổ khi nhận một cô bé mười tám tuổi làm thầy. Hiểu biết là chân lý, trước sau không quan trọng, chuyên môn khác nhau, sở trường cũng khác nhau. Trình độ của ông không bằng người ta, không thể phủ nhận.

Dương Tam thản nhiên nói: "Trước mắt chưa có suy nghĩ này".

Cô cũng không phải người xui xẻo như lúc mới tỉnh dậy không có nhiều đàn em, bây giờ trong tay hữu dụng có Tiểu Kim, Tiểu Hắc, lại có Hứa Giai Hâm, không thiếu đàn em.

Vẻ mặt Bắc Bất Nhạc đầy tiếc nuối: Ông đã từng có cơ hội bái sư ở trước mặt, đáng tiếc ông lại không biết quý trọng.

...

Bởi vì khách sạn nhỏ đó là khách sạn duy nhất ở dưới chân núi nên giá cả đương nhiên không rẻ. Nhưng Dương Tam đã cứu nhiều thôn dân, ở trong mắt của bọn họ chính là ân nhân cứu mạng nên bà chủ khách sạn rất nhiệt tình, không những không lấy tiền mà còn chuẩn bị rất nhiều bánh bao nhà làm, còn tự mình pha trà.

Tuy rằng không phải cao lương mỹ vị gì đó, nhưng hơn ở cái thuần phác tự nhiên, Dương Tam ăn uống đến là vui vẻ, còn tặng một cái bùa trấn trạch, bà chủ mừng rỡ tự mình dán lên. Đây chính là do đại sư tặng, không phải là cái bọn lừa đảo ven đường gì đó.

Chờ đến khi Dương Tam ăn uống no say, những đạo sĩ khác mới khoan thai đến muộn, như lời Bắc Bất Nhạc nói, cũng đều là những người có danh tiếng, nhưng Dương Tam chả biết ai vào ai.

Khi bọn họ vất vả khổ sở chạy tới hàng yêu trừ ma, lại nhận được tin Hổ Yêu đã bị diệt trừ. Nếu trừ yêu là Bắc Bất Nhạc thì thôi, danh tiếng và thực lực của Bắc Bất Nhạc bọn họ đều rõ. Ai biết được đó lại là một con nhóc không tên tuổi, điều này làm sao khiến bọn họ tin được chứ!

Bắc Bất Nhạc thấy bọn họ không tin, cũng lười nói chuyện với họ, ông quay lại giới thiệu với Dương Tam: "Đây là Sư đệ Nhâm Lượng của tôi".

Nhâm Lượng so với Bắc Bất Nhạc càng giống đạo sĩ hơn, một mái tóc trắng dài, khuôn mặt trẻ trung, cái khí chất tiên phong đạo cốt làm cho người thấy quên đi thế tục. Nhâm Lượng đã sơm nghe sư huynh nói đến Dương Tam, nở một nụ cười nhã nhặn: "Thì ra là sư phụ Tiểu Dương, thật sự là danh xứng với thực".

Thanh Dương Cung tuy rằng tự xưng là đạo tràng của Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng mấy trăm năm nay cũng không có ai gặp qua Tổ sư gia nhà mình. Dương Tam lại không như vậy, một cái tay áo Càn Khôn đã nói lên người ta là chính thống tiên nhân.

Dương Tam khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. Cô cũng không thể nói ngưỡng mộ đã lâu chứ, vốn dĩ chưa nghe qua tên luôn.

" Đây là Trưởng lão của nhà họ Triệu, Triệu Thiếu Minh".

" Đây là Lô Thanh của Chánh Nhất Quán núi Long Hổ".

Bắc Bất Nhạc không giới thiệu những đệ tử khác, Dương Tam có thể nhớ kỹ được ba người mà ông giới thiệu này thì ông đã phảo cảm ơn trời đất rồi.

Dương Tam ừ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên. Dáng vẻ này trong mắt người khác gọi là cao quý lạnh lùng.

"Hổ Yêu kia thực sự là do cô diệt trừ à?" Một tên đệ tử gắt gỏng, hỏi thẳng nghi ngờ, thấy sư thúc nhà mình ở bên cạnh đang ngồi thiền, không có ý ngăn cản, càng được thể gào lên hăng say: "Không phải cô nhận vơ đấy chứ? Hay là con Hổ Yêu kia không phải như lời đồn?"

Dương Tam quét một vòng xung quanh, người lớn tuổi thì tốt hơn, ít nhiều có thể che giấu cảm xúc. Người trẻ tuổi gần như viết hẳn hai chữ không phục trên mặt.

Vẻ mặt Dương Tam bình thản: "Người nào không tin, đứng ra đây".

Một ít đệ tử, nhìn người lớn nhà mình - không ngăn cản là đồng ý, vì thế đều đứng dậy. Trên thực tế, những người khác giữ thân phận, không tranh cãi với Dương Tam, nhưng cũng vui lòng nhìn đệ tử nhà mình ra mặt, để xem nội tình của Dương Tam.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Sáu người, tốt lắm!

Dương Tam phất tay, một cái tay áo Càn Khôn, nhốt cả sáu người vào trong tay áo, xoay người một cái vung tay áo ném vào hang hổ.

Sau khi ném xong, khóe môi Dương Tam cong lên một nụ cười ngây thơ, "Nếu bọn họ không tin, tôi đành đưa bọn họ và hang hổ nhìn tận mắt vậy".

Điều này đơn giản mà trực tiếp trấn trụ những người khác! Những người nhận ra phép thuật này lại càng nổi lên sóng to gó lớn ở trong lòng.

Nhậm Lương vuốt vuốt chòm râu, cảm thấy hết sức may mắn vì không mang theo đệ tử ra ngoài, nếu không đúng là mất mặt. Tay áo Càn Khôn, không hổ là tay áo Càn Khôn.

Dương Tam liếc mắt nhìn những đạo sĩ có vẻ mặt khác hẳn: "Còn ai không phục không?"

Triệu Thiếu Minh hắng giọng, muốn hòa giải, "Bọn chúng tuổi còn nhỏ, ngài đừng..."

Chưa kịp dứt lời Dương Tam lại dùng tay áo Càn Khôn đưa Triệu Thiếu Minh đi theo đám đệ tử vào hang hổ.

Những người còn lại một câu cũng không dám hé, chỉ sợ cùng kết cục với Triệu Thiếu Minh. Bọn họ chỉ dùng ánh mắt bảo Bắc Bất Nhạc. Biết làm sao được, ai nhìn qua cũng thấy Bắc Bất Nhạc quen thuộc với Dương Tam.

Về phần đám đệ tử nhỏ tuổi không dám lên tiếng. Giờ phút này, trong suy nghĩ của bọn chúng không thể nghi ngờ gì Dương Tam chính là sự tồn tại giống như đại ma vương vậy.

Bắc Bất Nhạc thấy bọn họ kinh ngạc, trong lòng cực kỳ sung sướng, ông ho khan một tiếng.

Ánh mắt Dương Tam nheo lại đầy nguy hiểm, "Ồ, ông cũng có ý kiến à?"

Bắc Bất Nhạc liều mạng lắc đầu, chờ cho sắc mặt Dương Tam dịu đi một chút mới yếu ớt nói: "Thực ra, lão Triệu chỉ là muốn giải thích một chút thôi".

Dương Tam nói một cách thờ ơ: "Ồ, tôi tưởng ông ta cũng có ý kiến nên ném ông ta qua đó luôn rồi".

Cô rũ mày một bộ dáng ngoan ngoãn, "Thật sự bây giờ tính tình ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, nếu là ngày trước mà nói..."

Tiếng của Tiểu Kim thanh thúy, "Đúng vậy, nếu là ngày trước ấy, cái cây kia chính là kết cục của bọn họ!"

Sau đó một tia sét cực kỳ hợp tác bổ vào cái cây, đánh cho cây đại thụ ba người ôm không hết thành tro bụi. Bọn người Bắc Bất Nhạc muốn gọi sấm sét đến thực ra cũng không khó, nhưng trước đó đều phải vẽ bùa, lấy bùa làm vật trung gian. Như Dương Tam nhẹ nhàng gọi cái là đến, thậm chí còn không cảm nhận được dao động của pháp lực thì đúng là không làm được.

Những người khác run rẩy: Thì ra vừa nãy cô đúng là đã nhẹ tay rồi?

Lúc này không ai dám tiếp tục nghi ngờ thực lực của Dương Tam.

...

Bất luận là người nhà họ Triệu hay Chánh Nhất Quán đều nhanh chóng đi vào trong núi, một mặt cần phải chính mắt nhìn thấy tình hình của Hổ Yêu, mặt khác cũng phải tìm kiếm các đệ tử bị ném vào hang.

Dương Tam nhìn về bóng dáng của bọn họ nói với theo: "Có muốn tôi giúp mọi người đi qua đó không? Mọi người đi lại đã vất vả rồi, vẫn cứ dùng cách ném như của tôi lại thuận tiện hơn, chỉ hơi say xe tí thôi".

Đoàn người đi vào núi khựng lại một chút, xong cực kỳ ăn ý mà quẩy nhanh bước chân.

Dương Tam tặc lưỡi, chậc, họ đang ghét bỏ kỹ thuật của cô đấy à?

Bắc Bất Nhạc hôm qua vào núi đã đủ mệt, hôm nay không đi theo tham gia vào sự náo nhiệt này nữa.

Ông day day trán, "Nhưng vừa rồi cô nói chuyện cũng giống kẻ xấu quá rồi. Quan hệ tốt với bọn họ, tương lai cũng có lợi".

Dương Tam khẽ cười một tiếng, "Có gì đáng lo đâu, không phục thì đánh cho họ phục thì thôi! Nếu không bọn họ lại tưởng tôi dễ bắt nạt".

Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật của tự nhiên. Nếu cô yếu đuối, những người đó lại cho rằng cô dễ bắt nạt, đến lúc đó càng lên mặt. Nhân từ là sự lương thiện của kẻ mạnh, còn sự lương thiện của kẻ yếu trong mắt người khác chính là sự yếu đuối.

Bắc Bất Nhạc không nói nên lời: Lúc này ông mới ý thức được rằng trước đây ông coi đó là điều hiển nhiên. Nhưng tiêu chuẩn của ông đúng là không thể đặt lên người Dương Tam được.

...

Trong hang động.

Một đám người ngẩn ra nhìn đống tro tàn.

Một người trong đó không nhịn được nói: "Mọi người nói xem, nội đan liệu có bị đốt thành tro rồi không?"

Sắc mặt của Triệu Thiếu Minh không được tốt lắm, muốn nói không thể. Nhưng Hổ Yêu này tu luyện đã hơn một ngàn năm, thân thể như thép, vạn kiếm không chọc thủng được. Ngay cả cái thân thể cứng rắn đến vậy còn tan thành cho bụi, miễn bàn đến nội đan.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi có chút điên cuồng: rốt cuộc Dương Tam này là nhân vật chui từ tảng đá nào ra?

Nhớ lại lúc bị đối phương thu vào tay áo mà bản thân không làm được gì, sắc mặt Triệu Thiếu Minh tái nhợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play