Dương Tam đang dùng điện thoại lướt Weibo, dạo này hình như cô đã cảm nhận được sự thích thú trong việc dùng Weibo rồi, mỗi ngày lên Weibo hóng tin đồn cũng rất thú vị.

Nhắc mới nhớ, người hâm mộ của cô trên Weibo đã có hơn một trăm ngàn người, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Từ Xuân Thâm và những người khác. Từ Xuân Thâm là sao nam nổi tiếng nhất ở đất nước này, người hâm mộ trên Weibo có đến mấy ngàn vạn. Mỗi đối tượng mà anh theo dõi sẽ được tài khoản chính thức của giới giải trí phân tích thành một bài tràng giang đại hải. Khi đó anh theo dõi Dương Tam cũng đã gây ra một chút chấn động trên mạng.

Dù sao đến nay số người mà Từ Xuân Thâm theo dõi cũng không quá ba mươi người, Dương Tam là một trong số đó, mà quan trọng nhất là cô ấy còn không theo dõi lại.

Ở trong mắt của người hâm mộ thì đây là thực sự là một chuyện không thể tin nổi. Bọn họ nhao nhao đào bới, vị tên tuổi lớn còn chưa thèm trả theo dõi này là thần thánh phương nào, từng cơn sóng cứ thể nổi lên.

Sự hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc bởi một bài đăng của Từ Xuân Thâm trên Weibo, nói với công chúng rằng đó là ân nhân cứu mạng của anh. Sau khi làm rõ, rất nhiều người hâm mộ của anh đã chạy đến theo dõi Dương Tam. Cũng không biết họ tự mình tưởng tượng như thế nào mà Dương Tam lại thành một cao thủ võ lâm ba đầu sáu tay, có người còn viết chuyện này thành tiểu thuyết khiến những người biết chuyện đều cười lăn cười bò.

Nhưng đến nay Dương Tam chỉ chia sẻ lại tin Weibo của Tiểu Kim, cái biểu hiện cao quý lạnh lùng này lại làm cho người hâm mộ thán phục.

Về phần Tiểu Kim, nó còn có nhiều người hâm mộ hơn cả Dương Tam, nghiễm nhiên trở thành ngôi sao mới nổi trên Weibo. Mỗi lần đăng ảnh cá Koi là lại được một đống người chia sẻ, hưởng chút không khí tốt lành. Nói cho cùng MC Lý Hi chia sẻ Weibo của Tiểu Kim vài ngày trước đã trúng xổ số một triệu đã khoe rất lâu trên Weibo của mình. Cuối cùng Lý Hi nhớ lời Dương Tam mang số tiền này đi quyên cho Dự án Hy vọng giành được rất nhiều sự khen ngợi.

Tỉnh Vi Ninh sau khi chia sẻ ảnh của Tiểu Kim đã thành công đánh bại nhiều đối thủ mạnh và được chọn làm người mẫu trình diễn cho một thương hiệu cao cấp.

Vì tín ngưỡng tăng lên nhanh chóng, sức mạnh của Tiểu Kim cũng được tăng lên không ít. Dương Tam cũng phải thừa nhận rằng việc tập hợp tín ngưỡng thời gian đầu rất dễ dàng để tăng sức mạnh.

Mười phút trước, Tiểu Kim chụp một cái ảnh của Tiểu Hắc đăng lên Weibo, trong vòng mười phút đã có hơn một trăm lượt chia sẻ.

[Đến thực hiện lời hứa đây! Cảm ơn sự che chở của Tiểu Kim, tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn còn nhận được công việc với mức lương tháng 13K~]

[Hít hà một hơi không khí Châu Âu (1) nào, hy vọng Tiểu Kim có thể bảo vệ tôi vượt qua kỳ thi tư pháp, tôi đã thi trượt ba lần rồi]

(1) nguyên văn: Âu khí là một thuật ngữ internet, bính âm là ōu qì. Đề cập đến hơi thở của những người giàu có hoặc may mắn.

[Cảm ơn Tiểu Kim đã cho tôi tìm thấy chú mèo Nhạc Nhạc yêu quý bị đi lạc! Thật là thần kỳ luôn ấy! Tôi chia sẻ Tiểu Kim mới có nửa tiếng, Nhạc Nhạc đã tự về nhà, kêu meo meo ở cửa! Còn có ích hơn cả cách dùng kéo (2) nữa! Ngày mai tôi sẽ đi quyên góp một trăm tệ!]

(2) Note: Bên Trung có một cách gọi mèo về bằng cây kéo, cụ thể các bước như sau:

B1: Đặt một bát nước sạch lên trên mặt bếp hoặc ở giữa 2 vòng lửa của bếp ga, trên bát để một cái kéo. Chú ý bát phải đầy nước. Nếu không có bếp thì để bát ở trên bàn gần lỗ thông gió hoặc cửa ra vào.

B2: Mở kéo ra, mũi kéo hướng về phía cửa nhà hoặc cửa sổ, sau đó gọi to tên mèo.

B3: Nếu mèo về thì phải cầm 4 chân mèo rồi đi quanh bàn/ bếp 3 vòng để bày tỏ lòng cảm ơn.

Lưu ý: Nếu mèo chưa về thì không được dịch chuyển bát và kéo, bởi mỗi lần dịch chuyển đồng nghĩa với việc mất hết hiệu quả và phải chờ lại từ đầu.

Đây chỉ là cách tham khảo, không đảm bảo linh nghiệm 100%. Nhiều người cũng bảo đây là mê tín nhưng thôi cứ đọc cho biết nhỉ =))))

[Chj gái tôi đã mất tích ba ngày, hy vọng Tiểu Kim che chở cho chị gái tôi sớm trở về]

[Này, này bạn ở nhà trên ơi, cái chuyện đấy phải báo cảnh sát chứ! Còn chia sẻ Weibo cái gì nữa chứ, nhanh đi báo cảnh sát đi!]

...

"Đại nhân, ngài đã xem cái Weibo này chưa? Em vẫn muốn nhờ ngài giúp đỡ, chỉ có em thì không đủ pháp lực, không thể tìm người một cách chính xác được". Tiểu Kìm nhìn vào màn hình điện thoại của Dương Tam.

Dương Tam hiểu ý của nó, "Em muốn ta giúp đỡ tìm chị gái cho cô ấy à?"

Tiểu Kim gật đầu, nó vẫn luôn ghi nhớ lời dặn dò trước đây của đại nhân, làm việc tốt và tích đức, như vậy tương lai có thể giảm bớt sự khó khăn của thiên kiếp. Cho nên cho dù nó cho người hâm mộ vận may thì cũng sẽ đốc thúc họ làm việc tốt. Tự nó bình thường cũng sẽ chọn một vài chuyện để giúp đỡ giải quyết.

Dương Tam gật gật đầu, "Được, em đi kiểm tra ngày sinh tháng đẻ của chị gái cô ấy rồi lại tới tìm ta".

Trong khi người hâm mộ theo dõi chia sẻ Weibo của Tiểu Kim thì đồng thời cũng thiết lập một mối quan hệ nhân quả với nó. Tiểu Kim có thể thông qua sự thiết lập này mà tìm được họ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Từ Xuân Thâm tới. Hôm nay anh ấy ở đây để thực hiện lời hứa làm đầu bếp của mình.

Dương Tam đã chuẩn bị rất tốt các nguyên liệu, đặt chúng lên trên một cái bàn lớn rồi giới thiệu với anh.

"Miếng này là thịt thuồng luồng này! Hấp thì ngon lắm đó~ đây là máu thuồng luồng, dùng gạo này làm bánh này!"

Gạo này là do sư phụ của cô gieo trồng, ăn vừa ngon vừa dẻo, chỉ ăn cơm không kèm thức ăn thì có thể ăn được cả một nồi to! Tiếc là ở chỗ cô không còn nhiều nữa, miễn cưỡng lắm mới lấy ra cho Từ Xuân Thâm nấu.

Nụ cười trên miệng của Từ Xuân Thâm cứng lại, "Đây là con thuồng luồng chúng ta gặp hôm đấy à?"

Dương Tam gật gù, nhớ lại mùi vị, "Thịt của nó cũng khá ngon".

"Đây là Nhiễm Di (3), tôi nghĩ thịt của nó không bằng cá Tập Tập (4), không thơm ngon. Chẳng qua khi quay về không tìm được cá Tập Tập nữa, đành dùng tạm. Sau khi làm thịt Nhiễm Di kho tàu xong tôi sẽ cho anh một miếng, ăn con cá này thì sẽ không gặp ác mộng nữa".

(3) Nhiễm Di: Lại hướng tây 350 dặm là hòn núi Anh Đê 英鞮. Ở trên nhiều cây sơn, ở dưới lắm vàng ngọc, chim thú tận đều màu trắng. Sông Uyển Thủy 涴水 đi ra, rồi chảy hướng bắc trút vào đầm nước Lăng Dương 陵羊. Nơi đó nhiều loài cá nhiễm di 冉遺, thân cá đầu rắn sáu chân, mắt nó như tai ngựa, ăn vào khiến người không bị híp mắt, có thể đem ngăn điềm dữ. (Sơn Hải Kinh)

(4) Lại hướng bắc 350 dặm là hòn núi Trác Quang 涿光. Sông Hiêu Thủy 囂水 đi ra, rồi chảy hướng tây trút vào Hoàng Hà. Trong đó nhiều loại cá tập tập 鰼鰼, dạng nó như chim khách mà mƣời cánh, vảy đều ở đầu lông, có thể đem ngăn lửa, ăn vào không bị bệnh nhọc (Sơn Hải Kinh)

Do phạm vi hoạt động của con người ngày càng mở rộng, rất nhiều loài sinh vật đã bị tuyệt chủng, đặc biệt là có rất nhiều loại mà cô thích ăn. Nghĩ đến đây là Dương Tam cảm thấy vô cùng đau khổ.

Từ Xuân Thâm nghe Dương Tam nói đến những loài động, thực vật mà anh mới chỉ nghe nói đến trong thần thoại, cảm thấy vô lý nhưng trong lòng anh biết những điều Dương Tam nói đều là sự thật. Những nguyên liệu nấu ăn trong truyền thuyết đó nếu vào tay những đầu bếp khác e rằng sẽ vui không tả được. Vậy mà Dương Tam lại mang cho anh phung phí, xem ra cô ấy rất thích tài bếp núc của anh.

Sau khi giới thiệu xong, Dương Tam phủi đít chạy lấy người, "Nói tóm lại là giao hết cho anh đấy!".

Từ Xuân Thâm cười khanh khách nhìn bóng dáng rời đi một cách nhanh nhẹn, dứt khoát: có lẽ đây là làn đầu tiên trong đời anh gặp được một người sai bảo anh một cách đương nhiên như thế này đấy.

...

Vì số lượng nguyên liệu nhiều nên Từ Xuân Thâm làm bữa cơm này lâu hơn dự kiến, mất trọn hai tiếng đồng hồ.

Trong khi đọc sách, Dương Tam cũng tiện tay chỉ bảo cho Tiểu Hắc và Tiểu Kim những chuyện liên quan đến tu luyện, mùi thơm bay ra từ trong nhà bếp quyến rũ cô khiến cô không tập trung tinh thần.

Phải kiên nhẫn! Không thể ăn vụng!

Trong tai Dương Tam, tiếng "Xong rồi" của Từ Xuân Thâm chắc chắn là âm thanh êm tai nhất trên đời này.

Cô ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nhìn thấy trên đó bày ra đầy đồ ăn ngon, linh khí dày đặc xung quanh, cảm thấy mình đang chìm đắm trong một biển hạnh phúc.

"Ô, tay nghề nấu nướng của anh tăng lên rồi này". Dương Tam ăn một miếng bánh Huyết Rồng, ánh mắt sáng lên. Trước kia Từ Xuân Thâm nấu cơm ăn ngon đơn giản là vì nguyên liệu đều nhiễm linh khí, ăn kiểu gì cũng thấy ngon. Nhưng người thường không thể nếm được mùi vị này, ăn chỉ thấy bình thường.

Nhưng hôm nay thì khác, dù là hình thức hay mùi vị đều hơn nhiều so với hồi quay chương trình, cấp bậc món ăn ngon hơn.

Từ Xuân Thâm nói một cách vân đạm phong khinh (5), "Gần đây tôi có đọc một vài sách dạy nấu ăn, thử làm xem sao nên có chút kinh nghiệm".

(5) Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Dương Tam đột nhiên cảm thấy đây là người chung lý tưởng, vỗ vỗ vai anh, "Sau này tôi sẽ chia sẻ công thức nấu ăn mà tôi sưu tầm được cho anh!".

Cô phải cố gắng kiếm tiền, cũng phải cố gắng để Từ Xuân Thâm nợ ân huệ của cô, để sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu cho cô ăn. Dù sao bây giờ họ cùng ở trong một tiểu khu, có rất nhiều cơ hội để gặp.

Dương Tam vùi đầu vào ăn, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Còn Từ Xuân Thâm đều bị cái mầm xanh trên đầu Dương Tam thu hút sự chú ý. Mới không gặp một tuần mà mầm xanh đó đã lớn hơn nhiều. Không, không chỉ lớn hơn mà còn béo lên nhiều, phiến lá tròn xoe, cuống lá mỏng manh không khỏi khiến người ta nghĩ nó không chịu được sức nặng của cái lá.

Cái lá nhận ra cái nhìn chăm chú của anh, cố gắng tặng anh một hình trái tim như trước kia.

Hình trái tim mới tạo được một nửa, cái cuống lá mỏng manh rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng mà gục xuống.

Ngay cả người được xem là hướng nội như Từ Xuân Thâm cũng không nhịn nổi cười thành tiếng.

Dương Tam đang ăn cũng phải ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.

Từ Xuân Thâm nắm chặt tay, hắng giọng, "Không sao đâu, ăn tiếp đi".

Dương Tam cúi đầu gặm chân.

Từ Xuân Thâm hơi vùng vẫy, nhìn dáng vẻ tủi thân của cái lá liền đưa tay sờ nó như an ủi.

Dương Tam cùng không thèm ngẩng đầu lên, chẳng qua là sờ đầu thôi chứ gì? Coi như là lãi cho việc nấu cơm của anh ta vậy.

...

Nửa tiếng sau, Dương Tam đã giải quyết hết một bàn đồ ăn, chỉ để lại bánh làm bữa khuya.

Thấy cô đã ăn uống no say, Từ Xuân Thâm ý thức được đã hoàn thành nhiệm vụ đến lúc phải đi về.

Dương Tam vẻ mặt do dự nhìn bánh, rất có vẻ bất đắc dĩ. Cô cố thuyết phục bản thân: muốn để cho một người ngày kiếm đống tiền như Từ Xuân Thâm thường tới nấu ăn cho cô, phải cho anh ta một chút lợi ích.

Cô dứt khoát không chút do dự cầm lấy hai cái bánh đặt vào tay Từ Xuân Thâm, "Mời anh ăn".

Vốn dĩ cô định lấy ba cái nhưng cuối cùng vẫn tiếc. Hai cái là nhiều nhất rồi!

Nói xong cô ngoảnh đầu sang một bên không cho phép mình nhìn cái bánh nữa, sợ bản thân sẽ hối hận mà cướp lại, cô âm thầm tự nói với bản thân: nếu Từ Xuân Thâm không nhận, cô sẽ lấy về.

Nhất định phải không nhận đấy! Con người không phải là rất khách khí à?

Từ Xuân Thâm thấy cái vẻ rối rắm không muốn của cô, trái ngược hẳn với vẻ ung dung, bình tĩnh khi giết thuồng luồng lúc đó. Anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ xấu xa, nhét luôn cái bánh vào miệng.

Bánh tan trong miệng, thơm ngon bất ngờ mà không có mùi tanh như tưởng tượng.

Từ Xuân Thâm ăn hết hai cái liền cảm thấy trong người có một luồng khí nóng khiến cả người ấm áp hơn.

"Cảm ơn đã tiếp đãi". Anh nói lời này rất thật lòng.

Dương Tam thực sự rất đau lòng, trước mặt một người tham ăn như cô mà dám ăn đồ ăn của cô, thật sự là đại nghịch bất đạo.

Sao bảo là con người thích nhất là từ chối nhau hả? Lừa đảo!

Dương Tam phất phất tay, cứng rắn nói, "Anh có thể về rồi đấy".

Từ Xuân Thâm thấy cô như vậy lại càng muốn cười.

...

Sau khi Từ Xuân Thâm đi khỏi, Dương Tam mới bảo Tiểu Kim và Tiểu Hắc dọn bàn.

Tiểu Kim hỏi: "Vừa nãy đại nhân cho Từ Xuân Thâm bánh máu thuồng luồng à?"

Dương Tam 'ừ' một tiếng, ôm chiếc bánh còn lại gặm, "Sao thế?"

Tiểu Kim hơi rối rắm, "Máu thuồng luồng quá bổ đối với loài người, tuy rằng nói chung cũng tốt thôi, có thể thể cải thiện cơ thể con người nhưng vẫn có tác dụng phụ".

Dương Tam tò mò hỏi, "Sẽ làm sao?", cô ăn mấy cái này đều không cơ phản ứng gì không hay nên cũng không biết tình hình của con người nếu ăn vào sẽ như nào.

Tiểu Kim ho khan một cái, "Tác dụng có lẽ mạnh gấp mười lần máu hươu".

Dương Tam ngớ ra mất ba giây, sau đó cười như điên, sự tức tối khi bị lấy mất đồ ăn cũng không còn.

Cô nở một nụ cười ranh mãnh: đúng lúc cô không thích ăn gân thuồng luồng, lần sau gặp sẽ đưa cho Từ Xuân Thâm.

...

Trong nhà.

Từ Xuân Thâm dùng khăn giấy lau mũi, quyết định đi tắm nước lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play