Dương Tam thấy ánh mắt của anh, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?".
Từ Xuân Thâm đắn đo nói: "Trên đầu cô đã mọc mầm".
Dương Tam nghe vậy, đưa tay lên sờ đầu – có đâu, không sờ thấy gì mà.
Từ góc nhìn của Từ Xuân Thâm, bàn tay của Dương Tam đưa xuyên qua cái mầm xanh kia, như là xuyên qua không khí vậy, mầm nhỏ kia còn hơi cong cong, nhẹ nhàng chạm và ngón tay của Dương Tam như cho cô ấy một nụ hôn.
Dương Tam sờ soạng trên đầu mình một lúc, khẳng định chắc chắn trên đầu mình không có mầm gì hết. Nhưng cô cũng không nghĩ Từ Xuân Thâm là người tùy tiện nói dối hay trêu đùa người khác...
Cô hơi nhướng mày, vậy là cái đó, không có thực thể à?
Dương Tam lấy Gương chiếu yêu từ vòng tay không gian ra, nếu là yêu quái, sử dụng Gương chiếu yêu sẽ nhìn được nguyên hình. Nhưng trên mặt gương sáng loáng Dương Tam chỉ thấy hình dáng con người của chính mình.
Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cô không biết nguyên hình của mình là gì và cũng không thể biến về nguyên hình được.
Cô đã từng hỏi sư phụ Trấn Nguyên Tử của mình nguyên hình của cô là gì.
Khi đó Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt râu, nói với cô một cách chân thành rằng: "Tam à, bởi vì nguyên hình của con rất xấu dọa con sợ hãi và ngất đi. Ta đành mời Linh Bảo Thiên Tôn giúp đỡ phong ấn lại, đỡ cho về sau mỗi lần con biến về nguyên hình lại gặp ác mộng".
Tất nhiên, những lời này Dương Tam không bao giờ tin dù là nửa câu. Chắc chắn sư phụ cho là cô ăn vụng quả nhân sâm quý báu của ông ấy, ghi thù trong lòng, cho nên mới ác ý mà chê bai cô.
Phát hiện bản thân bỗng thất thần nhớ về những chuyện ngày xưa, Dương Tam cũng có chút hoài niệm – mặc dù sư phụ đôi khi thật sự thiếu đòn nhưng đến bây giờ cô vẫn sống một cách thuận buồm xuôi gió, thực sự cô đã được ông che chở cho rất nhiều.
Trong lòng nhớ nhung nhưng cũng nghiến răng.
Không phải cô chỉ hay nói đùa sẽ hái một quả nhân sâm để tổ chức tiệc nhân sâm thôi à? Thế mà đến tận bây giờ cũng không thèm liên lạc, grừ grừ, hại cô có nhà cũng không thể về.
Dừng! Không nhớ về nó nữa!
Dương Tam phục hồi lại tinh thần, cất Kính chiếu yêu đi, xoa xoa cằm nhìn Từ Xuân Thâm.
"Sao thế?"
Dương Tam nói: "Gương của tôi không nhìn ra được cái gì hết, cho nên..."
"Cho nên?"
"Cho nên tất nhiên là nhìn vào mắt anh rồi". Dương Tam thẳng thừng nói.
Giây tiếp theo, Từ Xuân Thâm bị cô đẩy ngã trên ghế, hai tay cô đặt lên vai anh, làm ra tư thế cô ở trên, Từ Xuân Thâm ở dưới.
Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ, "Đừng nghịch ngợm".
Dương Tam nói với giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Anh chịu khó nào, đợi tôi kiểm tra một chút rồi sẽ buông anh ra".
Xét về độ tuổi của cô thì Từ Xuân Thâm đúng là một đứa bé.
Từ Xuân Thâm cảm thấy may đây là trong mơ, nếu trong hiện thực mà để người ta nhìn thấy anh bị một cô bé đẩy ngã thì thanh danh gì cũng không còn nữa.
Khuôn mặt của Dương Tam ở gần anh đến mức có thể đếm được từng sợi lông trên mặt anh. Anh muốn quay đầu theo phản xạ, đổi lại là một cái hừ bất mãn của Dương Tam, "Từ từ đã xem nào! Tôi chưa kiểm tra xong đâu".
Anh buộc phải nhìn vào mắt cô, nhìn cô một cách chăm chú.
Đường nét khuôn mặt cô xinh đẹp, thanh tú, kết hợp với nhau sẽ thành một cảnh đẹp ý vui. Nhưng ấn tượng nhất là đôi mắt của cô, xanh trong mới nhìn thì như Tây Hồ vào xuân, sóng gợn lăn tăn, nhưng nhìn kỹ lại là hồ nước lạnh giá lúc vào đông, ánh lên màu xanh lạnh giá. Nhưng đôi mắt như vầng trăng của cô đã làm dịu đi sự lạnh lùng ấy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Dương Tam buông tay ra, nhíu mày buồn bực, "Vẫn không nhìn thấy".
Kỳ lạ thật.
Đây là lần đầu tiên Dương Tam gặp chuyện quỷ dị như vậy, cứ canh cánh trong lòng về cái mầm mà Từ Xuân Thâm nói. Đầu tiên cô phải chắc chắn rằng chỉ có Từ Xuân Thâm nhìn thấy trong mơ hay ai cũng thấy được.
Trong lòng Dương Tam vừa động đã rời khỏi giấc mơ của Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm cụp mắt – một người có thể tùy ý ra vào trong giấc mơ của anh như vậy, lẽ ra anh phải có tâm lý cảnh giác. Nhưng anh lại chưa bao giờ lo lắng về Dương Tam. Là vì đối phương quá trong sáng vô tư hay do sự tín nhiệm khó hiểu của anh với cô?
Có lẽ sau khi về, anh phải đến tìm ông đạo sĩ già một lần nữa.
...
Dương Tam chọn vào giấc mơ của Tiểu Kim.
Trong mơ của Tiểu Kim có vùng biển rộng lớn, hai bên là vách đá sừng sững, dòng sông đổ ầm ầm, thét gào như nước sôi sùng sục. Dương Tam liếc mắt thấy Tiểu Kim đang cố gắng vượt qua cái Long môn chật hẹp kia.
Cá chép hóa Rồng cơ đấy.
Không ngờ Tiểu Kim lại có giấc mơ này.
Một lần, hai lần, ba lần...
Tiểu Kim lần lượt thất bại nhưng không bỏ cuộc.
Dương Tam đứng trên sóng nước, lặng lẽ nhìn cảnh này mà không quấy rầy nó.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, Tiểu Kim cũng đã vượt được Long môn, trên đầu mọc sừng, vẩy rồng màu vàng lấp lánh như hoàng kim, đuôi rồng to lớn quẫy trên mặt nước tạo này dòng xoáy.
"Không tệ đâu". Dương Tam bước đi như trên mặt đất, chậm rãi đến gần Tiểu Kim.
Tiểu Kim nở nụ cười rạng rỡ khi thấy cô, "Đại nhân, chị đến đây để dự lễ của em phải không? Chị thấy không? Em đã vượt Long môn thành công rồi!".
Dương Tam cực kỳ tàn nhẫn đập tan tưởng tượng của nó, "Ừ, ta đến nhắc ngươi là, ngươi đang nằm mơ".
Nét cười trên mặt Tiểu Kim cứng đờ, cúi đầu rũ rượi, "Hóa ra là giấc mơ, em còn nghĩ làm sao lại thuận lợi như thế chứ".
Một ngàn năm qua chưa từng có con cá nào hóa rồng thành công cả.
Dương Tam liếc nó một cái rồi nói: "Có chút tiền đồ được không hả, bây giờ rồng nhiều như vậy, trừ huyết thống trực hệ của Long Vương ra thì khó có thể lấy được đất phong. Đi theo ta, cố gắng lăn lộn, không phải có tiền đồ tốt hơn làm rồng à?"
Bản tính loài Rồng vốn bừa bãi, con cháu để lại trên mảnh đất này không ít. Chỉ có điều không nhiều người được thừa nhận. Dương Tam có bạn thân là Long nữ, chuyện này cũng không lạ gì.
Tiểu Kim điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hỏi: "Sao đại nhân lại chạy vào giấc mơ của em vậy ạ?"
Dương Tam chỉ chỉ vào đỉnh đầu mình rồi hỏi: "Trên đầu ta có cái gì không?"
Những lời khen ngợi của Tiểu Kim như nước chảy cuồn cuộn, liên miên không ngừng, "Đại nhân khí chất nổi bật, khí thế như núi, kẻ khác không thể nhìn gần..."
Dương Tam lạnh lùng cắt lời nó, "Trên đầu ta có thứ gì không?"
Tiểu Kim nhìn chăm chú một lúc rồi lắc đầu như trống bỏi.
Dương Tam nhận được câu trả lời, dứt khoát ra khỏi giấc mơ.
...
Dương Tam mở mắt ra, vẫn là nửa đêm. Vì không tìm được hang động để làm chỗ ở nên họ chỉ đành ngủ trên mặt đất trống trải, nếu chương trình không cho chăn thì khéo mọi người sẽ bị cảm lạnh mất. Ban đêm trên đảo Huyền Nguyệt này hơi lạnh.
Dương Tam ngẩng đầu, trên trời đầy sao, hòn đảo này cách xa ánh điện của thành phố, tĩnh mịch lại mênh mông, những ngôi sao sáng như những viên kim cương điểm xuyết trên bầu trời đêm
Cô chợt nhớ khi còn nhỏ đã nằm mơ, mơ thấy mình đang nằm ngủ trên những vì sao, trăng cũng khẽ hát ru cho cô.
Đó đều là những hồi ức đẹp đẽ.
Một nụ cười chợt hiện trên khóe môi của Dương Tam, nhắm mắt lại – dù cho không ngủ cả tháng cô cũng không mệt mỏi, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Trời vừa hửng sáng, Dương Tam đã nghe thấy động tĩnh của Từ Xuân Thâm. Dù động tác đã cố ý nhẹ nhàng nhưng cũng không thoát được khỏi tai của cô.
Dương Tam đứng dậy, những tia nắng ban mai rọi lên gương mặt tuấn lãng của Từ Xuân Thâm một vầng sáng, như thần tiên vậy.
"Không nghỉ nữa à?", Từ Xuân Thâm hỏi.
Dương Tam lắc đầu, hỏi: "Sao anh dậy sớm thế?".
Từ Xuân Thâm nói: "Tôi định đi kiếm ít sò, ốc gì đó làm bữa sáng".
Dương Tam nói một cách nghiêm chỉnh: "Ừ, có thể làm bánh canh để ăn". Họ có ba cân bột mì, nếu tiết kiệm họ có thể qua được ba ngày này.
Vốn dĩ Từ Xuân Thâm muốn làm bánh nướng đổi giọng rất nhanh, "Ừ, thế thì làm bánh canh".
Hai người đi dạo trên bãi biển, lúc này thủy triều xuống, vài con cua đang giơ cẳng giơ càng. Mỗi khi có người đến gần thì chui tọt vào hang. Đáng thương thay tốc độ của chúng làm sao so được với Dương Tam, cô lao đến tóm lấy một con cua, nhìn một lúc rồi ném xuống.
Quay phim Tiểu Trương không nhịn được mà hỏi: "Con cua kia không phải rất béo à?"
Dương Tam nói một cách nghiêm túc: "Với kinh nghiệm lâu năm trong việc ăn uống của tôi, con này không ngậy".
Trên mặt Tiểu Trương đầy vạch đen: Cô đến hoang đảo để sinh tồn hay đi du lịch đấy. Nhưng nhớ tới những việc hôm qua Dương Tam làm, anh biết điều mà im lặng.
Dương Tam vừa tóm cua vừa xem độ béo ngậy của nó, khoảng mười lăm phút đã bắt được cả chục con. Từ Xuân Thâm cũng thu hoạch được khá nhiều, nhặt được không ít ốc móng tay (1), ngao và sò biển.
(1) Nguyên văn: Trúc sanh [竹蛏] Ốc móng tay (Danh pháp khoa học: Solenidae) hay còn gọi là ốc mã đao, ốc ngón tay là một họ động vật thân mềm (nhuyễn thể) có 2 mảnh vỏ thuộc họ ốc sống ở vùng bãi biển nằm sâu trong lớp đất bùn hay cát, sống trong cát bùn ở cửa biển, quanh vùng biển gần với các cửa sông lớn đều có thể bắt gặp ốc móng tay.
Dương Tam tiếc hận nói: "Tiếc là không có cam, nếu không đã làm được món cua nhồi cam rồi". Cô đã từng ăn một lần rồi, cực kỳ thơm ngon khiến cô ấn tượng khó quên.
Sau khi hai người mang chiến lợi phẩm quay về, Đạo diễn Chu ngáp một cái, nói với họ: "Hai người tinh thần thật tốt, dậy sớm quá".
Ông nhìn kỹ họ, "Hai người đều không trang điểm à? Có muốn bôi một chút không? Dù sao cũng phải bôi kem chống nắng chứ, hôm nay trời nắng lắm đấy. Chương trình của mình cũng không phải là quay suốt hai mươi bốn giờ, vẫn cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi được".
Da hai người đều đẹp nên dù không trang điểm thì gương mặt cũng rạng rỡ. Là một ngôi sao, vẻ ngoài rất quan trọng.
Dương Tam cũng không có thói quen trang điểm, bình thường vẫn để mặt mộc. Dù gì cũng đã có một thời gian ở nhân gian, biết đây là Đạo diễn có ý tốt, cô cũng không từ chối, "Cảm ơn Đạo diễn Chu".
...
Chỗ trang điểm ở trên tàu, điều này cũng tiết kiệm thời gian dựng nhà tạm cho tổ chương trình. Khi Dương Tam lên thuyền, Phương Đồng Nguyệt đã trang điểm xong, thay đồ mới. Hôm nay tâm trạng của cô ta có vẻ rất tốt, nhìn thấy Dương Tam cũng chào hỏi, thái độ thân thiết.
"Chào buổi sáng".
Dương Tam nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, không ghét, không thích, giống như nhìn một hòn đá ven đường, cô chưa bao giờ để mắt tới, coi như không tồn tại.
Cái thái độ đó lại càng làm bốc lên lửa giận của Phương Đồng Nguyệt – cô ta dựa vào cái gì mà chướng mắt với mình? Vì có thể bám được đùi của Từ đại thần à?
Cô ta nhớ tới kế hoạch trước đó mới kiềm chế lại, cười lên một cái.
...
Dương Tam tất nhiên nhìn ra sự kỳ quái của Phương Đồng Nguyệt, cô không hiểu nổi con người này, sau mấy lần tổn thất, vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu cô ta mang cái sự kiên trì và bền bỉ này vào sự nghiệp thì lo gì không thành công.
Dương Tam cũng không để Phương Đồng Nguyệt vào mắt, đối thủ của cô trước kia cũng phải tầm Khổng Tuyên kìa, còn Phương Đồng Nguyệt này không đủ tư cách.
Cô bước nhanh tới phòng trang điểm, ở đây có hai phòng, một cho nam, một cho nữ.
Sau khi thấy cô, hai thợ trang điểm đang nói chuyện ở bên trong dứng dậy, hỏi một cách tha thiết: "Cô muốn trang điểm như thế nào?"
Dương Tam nhàn nhạt nói: "Trang điểm nhẹ nhàng là được".
Một cô gái mặc váy hở vai màu be hỏi: "Bình thường cô dùng nhãn hiệu nào?"
Dương Tam đảo qua đảo lại, tất cả cô đều không quen, cái bộ cô đang dùng là do chủ nhà Vạn Vân Phỉ kia lôi đi mua.
"Thế nào cũng được".
Thợ trang điểm có gương mặt trái xoan cầm lấy một cái chai, "Vậy thì dùng loại này đi, phù hợp với những cô gái ở tuổi của cô".
Nói xong, cô ta mở hộp trang điểm, động tác hơi có chút vội vàng.
Dương Tam thoáng ngửi thấy mùi phấn hoa Dạ Lan – dù rất nhẹ nhưng không thể thoát được khỏi cái mũi của cô.
Cô nhớ hình như phấn hoa Dạ Lan gây dị ứng nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT