* Vì đã bắt đầu được học hỏi và ra nhập xã hội hiện đại nên từ chương này mình sẽ đổi xưng hô.
Dương Tam nhìn bức tranh của mình trên thẻ căn cước, cảm thấy thế giới này hơi bị thần kỳ luôn. Cái hộp vuông này vẽ tranh còn giống bản thân cô hơn cả họa sĩ giỏi nhất trong hoàng cung.
Trên đó nói cô mười tám tuổi, Dương Tam cảm thấy buồn bực, thiếu mấy trăm năm nữa là bà tròn bốn nghìn tuổi rồi đây này!
Dựa trên tài liệu do văn phòng làm ra, cha mẹ cô đều đã qua đời, cô được Đạo Hoa Quán nhận nuôi, học tập đạo pháp, sau khi trưởng thành thì xuống núi, sinh nhật là ngày 13 tháng 8.
Kể ra cái văn phòng này cũng có chút kỳ lạ, khi ký tên vào hợp đồng không cho phép phạm tội, cô mơ hồ cảm thấy trong hồn phách đã hình thành một loại nhân quả nào đó.
Cô có chút trầm ngâm, hẳn là vị đại thần nào đó đã làm ra loại hợp đồng này, không biết là bút tích của vị người quen nào.
Cô vừa tự hỏi, vừa chán nản nghe một con yêu quái phổ cập thường thức (1) của xã hội loài người.
(1) Tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó (nói khái quát).
"... nếu gặp được yêu quái lẻn vào thế giới loài người, xin đừng sơ suất, hãy bắt lại mang về đây, đến lúc đó sẽ được thưởng thêm. Nếu yêu quái kia phạm vào tội giết người, đánh chết cũng không sao".
Mắt Dương Tam sáng rực, như thế là có thể ăn rồi!
"Yêu quái chúng ta cũng phải tiến bộ theo thời gian, chúng ta phải học bốn cái hiện đại hóa (2), phải nhớ kỹ tám điều danh dự, tám điều ô nhục (3), không thể làm mất mặt yêu quái được...
(2) Bốn hiện đại hóa là hiện đại hóa công nghiệp, hiện đại hóa nông nghiệp, hiện đại hóa quốc phòng, hiện đại hóa khoa học và công nghệ (của Trung Quốc).
(3) Nội dung của "Tám danh dự và tám điều ô nhục: kiên trì yêu tổ quốc, xấu hổ vì tổ quốc, xấu hổ vì dân, xấu hổ vì dân, xấu hổ vì khoa học, xấu hổ vì thiếu hiểu biết, vinh dự làm việc chăm chỉ, xấu hổ khi làm việc thiện và việc ác, Chúng ta tự hào về sự đoàn kết và tương trợ, xấu hổ vì làm hại người khác và tư lợi, xấu hổ vì trung thực và đáng tin cậy, xấu hổ vì lợi nhuận mà quên công lý, xấu hổ vì tuân thủ luật pháp, xấu hổ vì luật pháp và sự mất trật tự, xấu hổ vì làm việc chăm chỉ, xấu hổ vì kiêu ngạo và xa xỉ.
"Đừng có như đám người nhà quê chưa thấy thế giới bao giờ cứ ố với chả á khi nhìn thấy xe cộ và phim truyền hình".
...
Ba ngày tiếp theo, Dương Tam bị buộc ở lại văn phòng, nhét đầy cái lỗ tai về thường thức xã hội loài người, lúc bước đi vẫn còn thấy bay bay.
Hóa ra cái nhà ngày đó cô thấy là nhà cao tầng, uốn lượn như con rắn lớn là đường cao tốc, trên đường cao tốc chính là xe ô tô. Cô vừa ngủ đã là một ngàn năm, lại cảm nhận được cảm giác bãi bể nương dâu (4). Những người bằng hữu thân thiết mà cô biết trước đây đều trở thành nhân vật trong truyền thuyết, hiếm có sự tích để lại. Cô cho là mình chỉ ngủ một giấc, nhưng ở trong mắt những yêu quái khác, là cô thất bại khi độ kiếp, hồn bay phách tán.
(4) nguyên văn: Thương hải tang điền: chỉ sự thay đổi lớn lao.
Tuy rằng trước khi ngủ cô có nghe thấy tiếng sét đánh, nhưng mà sét đấy cũng không đánh vào cô mà nhỉ?
Trong lòng Dương Tam tràn ngập nghi hoặc, chỉ đành từ từ tìm đáp án. Ba ngày này văn phòng cũng cung cấp một ít thức ăn, nhưng đồ ăn không có một tí linh khí nào, ăn xong vẫn không chống lại được cái đói, quan trọng nhất là bọn họ làm đồ ăn không ngon gì hết! Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà bọn chúng nấu nướng vẫn không có tí tiến bộ nào. Về mặt này loài người lại rất có thiên phú...
Tới nhân gian cô có thể hạ mình (5) trao đổi với bọn họ một chút vậy.
(5) nguyên văn: hu tôn hàng quý: người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp.
Cô thay quần áo của con người, mang theo lương thực dự trữ Cá Vàng Nhỏ, được văn phòng đưa tới thành phố R. Trước khi đi cô đã đổi vàng lấy ít tiền từ văn phòng.
Thành phố R là thành phố hàng đầu của đất nước này, là một nơi phồn hoa, náo nhiệt, trên đường xe cộ đi lại như mắc cửi. Mặc dù đã được nhìn thấy nó trên màn hình, nhưng khi được chứng kiến tận mắt cô vẫn bị chấn động mạnh một lúc.
Nhận thấy hành vi của mình giống người nhà quê như con yêu quái ở văn phòng nói, Dương Tam thay đổi vẻ mặt, tỏ ra nghiêm túc, chỉ có đôi mắt đen láy đang chuyển động. Cô là một đại yêu! Không thể làm những chuyện hạ thấp thân phận như cái bọn tiểu yêu kia được.
Dương Tam mang theo Cá Vàng Nhỏ, di chuyển chậm chạp, xem có thể thăm dò được nơi nào có linh khí dồi dào để lấp đầy được cái bụng hay không. Bình thường nhìn cô mềm mại, làn da trắng nõn như tuyết, trông giống như một nữ sinh trung học, hơn nữa còn mang theo trong tay một con cá chép Koi (6), tỷ lệ quay đầu (7) khi cô đi trên đường rất cao. Nhưng rất nhanh Dương Tam biết được Cá Vàng Nhỏ còn được chú ý hơn cô.
(6) cá chép Koi (Cẩm Lý ngư): Cá koi ( Cyprinus carpio haematopterus) thuộc bộ Cyprinus (Cyprinidae) về mặt sinh học, và có hơn 3700 loài thuộc 210 chi Cyprinus trên thế giới. Là loài cá cảnh cao cấp được ưa chuộng trên thế giới hiện nay, nó có tiếng là "viên ngọc sống trong nước" và "tác phẩm nghệ thuật biết bơi" (theo baidu).
(7) vì xinh nên quay đầu lại nhìn í mà.
"Đây là cá chép Koi à? Nhìn cũng không tệ, muốn bán bao nhiêu tiền? Tôi trả năm trăm được không?"
"Tôi ra giá một ngàn, anh trả năm trăm là muốn bắt nạt cô bé không biết gì à?"
Đồ mà có người tranh đoạt thì là thứ tốt. Hai ngươi tiếp tục cãi nhau, tiếp tục cạnh tranh giá cả. Trong đó có một người mặc T- shirt sọc đen, nhìn rất đẹp trai (8).
(8) Nguyên văn: mi thanh mục tú.
Cá Vàng Nhỏ tuy không phải là một con cá vàng quý giá nhưng được Dương Tam nuôi, dính chút hơi thở của cô, đã mở ra linh trí, thuận lợi sống qua một ngàn năm. Sở dĩ nó chưa thể biến hóa vì trong một ngàn năm qua không có yêu quái nào chỉ bảo cho phương pháp tu hành mà thôi. Có điều nó không giống đám cá vàng khác trên thị trường, ngay cả người bình thường cũng nhận ra nên mới dẫn tới việc tranh nhau ra giá này.
Năm trăm... năm mươi vạn cô cũng không bán!
Dương Tam không nói năng, liếc nhìn bọn họ. Ánh mắt không có cảm xúc làm hai người kia thấy giữa thời tiết nắng nóng mà lạnh cả gáy.
"Quân tử không lấy đồ tốt của người khác, nếu cô bé không muốn bán thì thôi vậy".
"Đúng vậy, dù sao với giá đó có thể mua con đẹp hơn".
Hai người vừa rồi còn tranh chấp đã nhanh chóng giải tán.
Dương Tam tìm một góc không có người, hỏi Cá Vàng Nhỏ: "Bọn họ nói ngươi là cá chép Koi? Là loại có thể mang đến vận may đấy hả?" Cô cũng không thể hiểu nổi loài người, cá chép Koi với cá vàng không phải đều là cá à?
Cá Vàng Nhỏ kiêu ngạo lắc đuôi, "Đương nhiên! Bao nhiêu năm nay để không bị con người phát hiện, tôi mang vận may dùng cho chính bản thân mình đấy".
Dương Tam trầm ngâm một lát, "Tốt lắm! Vậy mày nói cho tao, nói ngay cho tao, đi hướng nào tao sẽ được ăn no hả?"
Cô trợn mắt nhe răng, nở một nụ cười dữ tợn, "Nếu nói những lời vô dụng, tao sẽ ăn thịt mày!"
Cá Vàng Nhỏ: "Ưm, ưm, ưm".
Đều tại thời gian tô đẹp cho ký ức, nó tí nữa đã quên mất lão đại nhà nó hung ác như thế nào.
...
Khả năng của Cá Vàng Nhỏ có hạn, sau khi sử dụng được một lần thì uể oải, rã rời, trông như thể sắp chết đến nơi được, xem ra muốn khôi phục nguyên khí phải mất một thời gian nữa. Tuy nhiên nó cũng mơ hồ chỉ ra được cho Dương Tam là đi về phía Tây sẽ có chuyện tốt.
Cái chỉ dẫn này cũng qua loa quá rồi đấy!
Dương Tam rất không vui, một bên tâm trạng buồn phiền đi đọc phía Tây, thỉnh thoảng lại quan sát linh khí xung quanh, một bên cân nhắc tìm một chỗ để ở. Trước khi trời tối cô cũng không thể tìm được đồ ăn, nhưng ở trên tờ thông báo dán ở cột trong một tiểu khu (9) cô thấy có người muốn cho thuê một ngôi nhà hai phòng ngủ, một phòng khách.
(9) Đơn vị hành chính tại một thành phố và là thành phần của một khu phố.
Cô dùng điện thoại ở sạp bán báo, bấm số ở bên trên, không lâu sau chủ nhà đã tới.
Chủ nhà là một cô gái hơn hai mươi tuổi tên là Vạn Vân Phỉ, trên mặt trang điểm khéo léo, ngáp một cái, dưới mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt. "Cô muốn thuê nhà à?"
Ánh mắt Dương Tam dừng ở bóng đen mờ mờ phía sau cô gái, nhướn mày – đúng là thần kỳ! Đi về phía Tây, quả nhiên có chuyện tốt. Đồ ăn đã được dâng lên tận miệng đấy còn gì?
Cô thu lại ánh mắt, nói một cách thản nhiên: "Đúng vậy, tôi muốn thuê nhà".
Trên người con quỷ đằng sau Vạn Vân Phỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt, xem ra đã dính đến mạng người rồi. Bây giờ cô ra tay, chính là thay trời hành đạo!
Dương Tam nhìn bóng đen, nuốt nuốt nước bọt.
Bóng đen khẽ run rẩy, sau đó biến mất.
Sắc mặt Dương Tam đen lại: chạy nhanh đấy!
Vạn Vân Phỉ nói: "Nhà này của tôi là cọc một trả ba (10), tiền thuê một tháng là 2500, được chứ?"
(10) cọc một và trả ba có nghĩa là giữ một tháng tiền thuê nhà (một vài quý hoặc đơn vị hàng năm) như một khoản đặt cọc, và sau đó trả ba tháng tiền thuê. Chủ nhà cho thuê một căn nhà với giá thuê hàng tháng là 500 nhân dân tệ, người thuê và chủ nhà đồng ý trả ba khoản, sau đó người thuê phải trả cho chủ nhà một khoản tiền thuê ba tháng một lần, sau đó trả khoản tiền đặt cọc tương đương với một tháng tiền thuê nhà; Tiền thuê mà người thuê phải trả là 500 * 3 + 500 = 2000 tệ.
Trong đầu Dương Tam giờ này chỉ có đồ ăn, gật đầu đồng ý, dù sao vẫn còn nhiều thời gian (11).
(11) nguyên văn: Lai nhật phương trường.
Vạn Vân Phỉ thấy cô là một học sinh đơn thuần, vô hại, cười cười, "Đi nào, trước tiên tôi đưa cô đi xem nhà, nếu thấy được thì chúng ta ký hợp đồng".
Dương Tam đi theo cô ấy vào tiểu khu. Nhà của Vạn Vân Phỉ ở tầng mười bốn, tuy diện tích chỉ khoảng 40m2 nhưng đồ đạc trong nhà lại rất đầy đủ.
Dương Tam thấy không có vấn đề gì, ký hợp đồng với Vạn Vân Phỉ. Những thứ khác đều ổn, chỉ đến phần thông tin liên lạc là...
Cô chỉ vào cái thông báo kia, nói: "Tôi không có cách thức liên lạc".
Vạn Vân Phỉ kinh ngạc: "Cô không có di động á?" Ánh mắt như nhìn thấy đồ cổ vậy.
Dương Tam nói một cách khô khốc: "Tôi mất điện thoại, không nhớ số".
Khóe miệng Vạn Vân phỉ giật giật, nói: "Thế thì không cần điền vội, cô lại đi mua một cái di động đi, ngày nay mà không có điện thoại di động thì làm gì cũng khó ấy".
Sau đó cầm xem căn cước của Dương Tam, nhìn thấy ba chữ "Đạo Hoa Quán" ở bên trên, đôi mắt sáng lên, "Ồ, cô đến từ Đạo Hoa Quán à? Tôi nghe nói Lăng Tiêu đạo trưởng ở chỗ các cô khá lợi hại".
"Tôi không biết".
Lăng Tiêu đạo trưởng là cái cọng hành nào? Trong đám đạo sĩ, cô quen mỗi Lã Động Tân.
Vạn Vân Phỉ vẻ mặt tỏ ra bừng tỉnh (12) "Cũng bình thường, dù sao nhân vật lớn như vậy cũng khó gặp được".
(12) nguyên văn: Hoảng nhiên đại ngộ (bừng tỉnh đại ngộ).
Dương Tam trầm ngâm, cô không tìm được tiếng nói chung với người trẻ tuổi.
Cô như lơ đãng hỏi: "Tôi thấy tinh thần của cô không tốt lắm, cô bị mất ngủ à?"
Vạn Vân Phỉ vẻ mặt hơi hoang mang nói: "Có lẽ do hôm trước đi nhà ma livestream mạo hiểm, có chút sợ hãi nên thấy hơi mệt thôi".
Livestream?
Hình như là một hình thức giải trí phổ biến của người hiện đại?
Vạn Vân Phỉ nói: "ID của tôi là 'Cùng múa với bí ẩn', nếu cô rảnh có thể xem tôi livestream.
Dương Tam gật đầu, vỗ nhẹ tay lên vai cô, như không có việc gì nói: "Vừa rồi có con muỗi ở đây".
Sau đó bình tĩnh để lại dấu ấn trên người Vạn Vân Phỉ, như vậy Vạn Vân Phỉ ở đâu cô đều biết được. Vạn Vân Phỉ liên quan đến bữa tối của cô, cực kỳ quan trọng!
Đợi Vạn Vân Phỉ đi khỏi, Dương Tam khen Cá Vàng Nhỏ một câu: "Không tồi đâu, đợi tao ăn no sẽ dạy mày thuật biến hình".
Cá Vàng Nhỏ vui vẻ vẫy đuôi làm cho vài giọt nước bắn cả ra ngoài.
Vạn Vân Phỉ đi ra khỏi tiểu khu, kinh ngạc phát hiện mình không buồn ngủ nữa. Từ sau hôm đi nhà ma livestream về, cô luôn thấy mệt mỏi, cảm giác không ngủ đủ giấc.
Có lẽ vì trước đó đã ngủ đủ rồi.
Vạn Vân Phỉ nghĩ vậy, chuẩn bị trở về lựa chọn địa điểm livestrwam tiếp theo. Hiện nay có rất nhiều người livestream trên mạng, nếu muốn vượt ra khỏi đám đông, phải thật bắt mắt. Vạn Vân Phỉ không thể bán "thịt", chỉ đành đi đường khác, đến các địa điểm bị ma ám nổi tiếng để livestream, trong thời gian này cũng thu hút được nhiều người hâm mộ.
Còn về ma quỷ gì đó, cô cũng chẳng tin.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được mà kéo kéo cổ áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT