Từ trong giấc mơ đi ra, Dương Tam vẫn còn thấy tiếc nuối. Thật không dễ dàng gì mà, từ sau khi cô tỉnh lại chưa bao giờ được ăn no bụng cả. Cô ngồi dậy, trầm ngâm nhìn những tấm áp – phích được dán ngay ngắn trên tường, nếu người khác vào phòng cô sẽ nghĩ cô là fan não tàn của Từ Xuân Thâm.

Hừm, hình như trong mơ Từ Xuân Thâm có tính cách tốt hơn ở bên ngoài, bớt đi cái tính lạnh lùng. Do đây là bản tính của anh ta hay do trong mơ cô rất đáng yêu nhỉ?

Nếu là do nguyên nhân thứ hai, xem ra đọc nhiều bài đăng trên mạng vẫn rất hữu ích. Tỏ vẻ đáng yêu chứ gì? Vì đồ ăn ngon, tiết tháo có mài ra mà ăn được không?

Sau khi ăn uống xong, tâm trạng cô rất vui vẻ, lấy mớ ngọc ra bắt đầu làm pháp khí.

Tuy chế tạo pháp khí không tốn quá nhiều linh lực nhưng tích tiểu cũng thành đại, sau khi làm xong cô vẫn thấy hơi mệt. Cũng may là sức mạnh của cô đã hồi phục được một chút, nếu mà làm vào lúc mới tỉnh lại thì kiểu gì cô cũng phải nghỉ ngơi khá lâu.

Tiểu Kim đã biến về nguyên hình, đang tung tăng bơi lội trong bể cá.

Dương Tam nhớ tới địa bàn trước đây, rồi nhìn lại bây giờ chỉ có thể ở trong cái xó này, khoảng cách quá lớn rồi, phải chăm chỉ kiếm tiền thôi.

Tiểu Kim vèo cái biến thành một em gái đáng yêu, "Đại nhân có muốn ăn khuya không ạ?"

Dương Tam lắc đầu, ném một miếng ngọc bội sang cho nó dùng để phòng thân.

Tiểu Kim mặt mũi hớn hở kể cho Dương Tam nghe những gì nó làm trong mấy ngày nay.

"Đúng rồi, đại nhân, trong thời gian này em đã tích cóp từng li từng tí vận may, mở một cái Weibo, chuẩn bị sử dụng trên người hâm mộ, xem có thể thu hoạch được ít tín ngưỡng nào không".

Nó mở di động cho Dương Tam xem Weibo của nó, hình đại diện Weibo của Tiểu Kim chính là cái đầu của nó lúc hiện nguyên hình, là một con cá Koi rất xinh đẹp, tên Weibo là: Là cá Koi không phải là cá vàng.

Bài đăng đầu tiên là: Hãy chia sẻ hình ảnh con cá Koi này, điều ước sẽ thành sự thật~

Đính kèm là một bức ảnh cá Koi xinh đẹp, nhìn cũng rất gì và này nọ.

Đáng tiếc vì chỉ là tài khoản mới, hơn nữa không có tài khoản tiếp thị V lớn (1) tuyên truyền nên bây giờ một cái chia sẻ hay bình luận đều chưa có.

(1) Weibo đại v có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo, chẳng hạn như nghệ sĩ, người nổi tiếng trên mạng,... đều là v lớn, có phải là cà phê lớn không, hiện tại chính là xem hắn trực tiếp. Số lượng người hâm mộ, người hâm mộ tích cực càng nhiều, hiệu quả tiếp thị càng tốt, giá càng cao, ảnh hưởng trên Weibo, và hiệu quả tiếp thị càng tốt!

Dương Tam nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh, "Ngươi tính đi theo con đường Thần linh hưởng tín ngưỡng hương khói à?"

Con đường thần linh thì tín ngưỡng càng nhiều, thực lực càng lớn mạnh. Nếu hương khói, tín ngưỡng bị cướp đoạt, tu vi sẽ bị lùi lại. Dương Tam không đi theo con đường này, bị phụ thuộc quá nhiều vào ngoại vật. Vẫn cứ là bản lĩnh do tự mình luyện được thì đáng tin cậy hơn.

Tiểu Kim gật đầu, "Bây giờ linh lực trong trời đất giảm mạnh, tu hành khó khăn hơn trước rất nhiều, cho dù em đã vất vả tu hành ba ngàn năm, nhưng năm trăm năm tu luyện đơn thuần cũng thành bỏ không. Cho nên em mới áp dụng quy luật của thời đại này mà thu thập tín ngưỡng. Chờ đến khi em trở nên lợi hại hơn thì càng giúp đỡ được đại nhân nhiều hơn nữa, không phải như bây giờ, góp nhặt chút vận may mà phải nghỉ mất vài ngày".

Thần đạo cũng là một phương pháp tu luyện đứng đắn, không phải loại bàng môn tả đạo.

Dương Tam gật đầu, "Ngươi suy nghĩ kỹ là được".

Cô không thích can thiệp vào quyết định của người khác.

Tiểu Kim lộ rõ vẻ vui mừng, lại hỏi Dương Tam: "Đại nhân, Weibo chơi hay lắm, ngài có muốn đăng ký một cái không?".

Dương Tam cân nhắc một chút rồi đăng ký một tài khoản tên là: Giang sơn của Trẫm đã không còn, khi gõ những từ này cô đã gào lên rất đau khổ.

Đến ảnh đại diện, cô lại gặp rắc rối.

Dương Tam đơn giản tự vẽ mình sau đó đăng lên làm hình đại diện. Cô nhìn bức tranh của mình như là của một người họa sĩ thiên tài vậy, cả gương mặt chìm vào mê muội.

Ừm, tuy đã một ngàn năm chưa cầm vào bút nhưng trình độ của cô vẫn quá chuẩn luôn! Thực sự là một tác phẩm của thiên tài mà!

Tiểu Kim cẩn thận hỏi: "Đại nhân, đây là tranh gì vậy ạ?"

Dương Tam nhíu mày, "Ta chứ ai! Rõ ràng bức tranh đó chính là ta!".

Tiểu Kim im lặng, cho dù nó có giỏi nịnh hót, khéo mồm khéo miệng (2) cũng không có cách nào làm trái lương tâm mà nói đại nhân vẽ đẹp, cái này chỗ nào giống đại nhân chứ? Miễn cưỡng nhìn được đôi mắt với cái miệng mới thấy đó là một bức tranh vẽ con người.

(2) Nguyên văn: Thiệt xán hoa sen: hoạt bát, ăn nói khéo léo, xinh đẹp như hoa sen.

Dương Tam lắc đầu, ra vẻ trẻ con khó dạy, bất đắc dĩ nói: "Thôi, ngươi không hiểu cũng là bình thường thôi".

Dung lượng não cá chỉ có hạn. Hơn nữa thiên tài vẫn thường hay cô đơn.

Tiểu Kim: "..."

Không còn lời nào để nói, lại càng không dám nói.

...

Mấy ngày sau Dương Tam chỉ ở nhà vẽ bùa, làm pháp khí, chớp mắt cái đã đến ngày hai mươi.

Doãn Văn Giác từ sáng sớm đã đến đưa cô tới bến tàu. Đường đường là Doãn đại công tử mà lại chạy đến làm lái xe, còn ra cái vẻ rất hưởng thụ. Cả đường đi miệng cậu ta không yên được chút nào.

"Người dẫn chương trình này là Lý Hi, một người khôn khéo, nhưng khôn khéo cũng có cái tốt của khôn khéo là không tùy tiện ngáng chân người khác. Tôi đã mời anh ta ăn mấy bữa để trong chương trình anh ta chăm sóc cô tốt một chút rồi".

"Khách mời cố định có Điền Vũ Kha là bạn cô, tôi không nói nữa. Người nữa là Chu Kiện, tính cách nhu nhược. Khách mời kỳ này là Từ Xuân Thâm, tôi cũng không nói nữa, chắc chắn là phụ trách tỷ suất người xem. Người mẫu Tỉnh Vi Ninh, dáng người rất tuyệt, đúng là mẫu người tôi thích, trước kia tôi đã từng đưa cô ấy danh thiếp, muốn mời cô ấy ăn cơm mà bị từ chối rồi".

Phát hiện tự mình vạch ra lịch sử đen tối của mình, Doãn Văn Giác vội quay lại chủ đề, "Còn có một khách mời nữa là Phương Đồng Nguyệt, tiểu hoa mới, trước kia vì không muốn dùng quy tắc ngầm đã bị đóng băng (3) mất nửa năm. Thời gian trước có quay một bộ phim thần tượng huyền huyễn, cũng có chút nổi tiếng. Kim chủ (4) của cô ta là một vị lão tổng của Thịnh Thế, đang được sủng ái, tài nguyên cũng không tồi. Nhưng cô cũng đừng thân thiết với cô ta quá, vợ của lão tổng kia cũng không phải dạng vừa đâu. Mà quan hệ giữa nhà tôi với lão đấy cũng chẳng ra làm sao".

(3) Nguyên văn: Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

(4) Kim chủ: người có tiền hoặc quyền cao chức trọng trong showbiz, đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng, bảo kê cho một nghệ sĩ.

Dương Tam nghi hoặc hỏi: "Cô ấy trước kia không phải bị đóng băng do không chịu quy tắc ngầm hay sao? Sao bây giờ lại tự nguyện rồi?"

Doãn Văn Giác suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng có thể do chịu khổ quá rồi".

Sau đó lại thể hiện ra vẻ mặt kiêu ngạo, "Tất nhiên tôi cũng chỉ đề cập với ngài như vậy thôi, tôi tin ngài sẽ không để bản thân phải chịu thiệt đâu!"

Dương Tam cảm thấy cậu ta có thể thu thập được từng đó thông tin cũng không dễ dàng gì, lấy ra một miếng ngọc bội, "Này, cho cậu để phòng thân đấy".

Doãn Văn Giác nhận lấy ngọc bội, lập tức cảm thấy mệt mỏi tan biến hết, tâm hồn thoải mái, dễ chịu (4), ánh mắt sáng rực. Đi theo Đại tỷ đúng là có thịt để ăn!

(4) Nguyên văn: nhất tảo nhi không, thần thanh khí sảng.

Cậu lắp bắp hỏi: "Lão Đại, cái món này có còn nhiều không?"

Doãn Văn Giác cũng là một tên biết tranh thủ, thấy thái độ của Dương Tam đối với mình ôn hòa hơn nhiều thì trực tiếp gọi là Lão Đại. Là một người đàn ông, không những không thấy mất mặt khi gọi một cô bé là Lão Đại mà còn cảm thấy mình lãi lớn.

Dương Tam liếc nhìn cậu ta, không phủ nhận việc cậu ta gọi là "Lão Đại", coi như ngầm thừa nhận cách gọi của cậu.

"Còn có vài cái nữa".

Doãn Văn Giác ho một cái, "Em có thể mua một miếng nữa không ạ?". Ông nội cậu lớn tuổi rồi, thân thể vẫn không được tốt lắm, ba tháng nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông. Cả nửa năm nay cậu đang đau đầu nghĩ đến quà tặng.

Dương Tam giơ năm ngón tay.

Doãn Văn Giác thở phào nhẹ nhõm, "Năm mươi vạn?".

Dương Tam nhẹ nhàng đưa cho cậu một miếng ngọc bội mới. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa bao giờ nói giá tiền mà để cho Doãn Văn Giác tự đi mà đoán, dù sao giá mà tên ngốc này đưa ra chắc chắn cao hơn dự đoán của cô. Mà cô cũng không cho rằng mình đang lừa gạt gì thằng đệ này, người khác có một đống tiền cũng chưa mua được đâu.

Doãn Văn Giác thực sự cực kỳ vui sướng, vừa lái xe vừa nghêu ngao hát.

Dương Tam lạnh lùng, "Im mồm!". Cái giai điệu đó thực sự quá lợi hại rồi.

Cậu lập tức ngậm mồm lại.

...

Trong lúc đó Hà Nhất Phàm cũng đang giới thiệu cho Từ Xuân Thâm những người chuẩn bị hợp tác.

Mặc dù với địa vị của Từ Xuân Thâm bây giờ bình thường chỉ có người khác tới lấy lòng anh, nhưng trong giới giải trí này vẫn nên thận trọng là hơn. Không biết đã có bao nhiêu ngôi sao đang nổi tiếng chỉ vì một phút sơ sẩy mà mất đi hào quang.

"Mấy người này ít nhiều gì cậu cũng đã từng gặp, tự cậu cũng có chủ ý trong đầu rồi".

"Mình nghe nói khách mời lần này có bạn gái của Doãn đại công tử, cậu ta cực kỳ để ý đến người này, thậm chí còn mời tổ chương trình ăn cơm, thiếu họ chút ân huệ".

"Nhưng cậu cũng biết ánh mắt của Doãn Văn Giác rồi đấy, như bạn gái trước đây, không phải đã dụ dỗ được Thiên vương Ngôn Tư Minh sau đó đá bay anh ta còn gì?".

"Cậu phải cẩn thận đấy, đừng để dính vào". Hà Nhất Phàm dặn dò hết nước hết cái chỉ sợ nghệ sĩ nhà mình rước phiền phức vào thân. Dù sao trong chương trình này, thân phận của Từ Xuân Thâm đúng là mục tiêu tốt nhất để ra tay.

Cái này cũng không phải do anh ta có chứng hoang tưởng người bị hại, mà thực sự cái tên Doãn Văn Giác này có độc, là một cái bàn đạp điển hình. Mỗi cô bạn gái mà anh ta hẹn hò đều thông qua anh ta để quen biết các ngôi sao, cậu ấm, cuối cùng chia tay với cậu ta. Trong đám bọn họ thậm chí còn đánh cược với nhau đến bao giờ Doãn Văn Giác sẽ thoát được tình trạng này.

Nghĩ đến Doãn Văn Giác, Từ Xuân Thâm cũng muốn cạn lời.

Một lúc sau anh mới bình tĩnh nói: "Mình biết rồi, mình sẽ cố hết sức tránh xa bạn gái của cậu ta".

...

Khi Hà Nhất Phàm và Từ Xuân Thâm đến bến tàu vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ. Họ sẽ tập trung ở đây trước rồi đi tàu ra đảo, những hòn đảo mà bình thường khi tổ chương trình chọn đều là những đảo nhỏ, chưa có người, vẫn giữ nguyên nét hoang sơ.

Để chương trình đặc sắc hơn, tổ chương trình đã cực kỳ chú ý khi chọn đảo.

Khi Từ Xuân Thâm đến vẫn hơi sớm, mới có Điền Vũ Kha và Tỉnh Vi Ninh ở đó, Tỉnh Vi Ninh lại tỏ ra một bộ dạng mê mẩn, bước tới xin ký tên.

Sau đó người dẫn chương trình Lý Hi đến, tiếp là Chu Kiện, rồi Phương Đồng Nguyệt...

Hai mươi phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại, nhìn kiểu đó mọi người đều đoán được đó là Doãn Văn Giác.

Doãn Văn Giác xuống xe, tạo dáng tự cho là cực kỳ đẹp trai rồi gật đầu với mọi người.

Giây tiếp theo, cậu mở cửa ghế sau xe, có dáng vẻ một tên tùy tùng cực kỳ nịnh nọt.

Dương Tam mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, quần màu trắng, ăn mặc nhẹ nhàng, đơn giản nhưng cũng không che lấp được sự xinh đẹp, trẻ trung, cho dù là ở trong làng giải trí cũng cực kỳ nổi bật.

Từ Xuân Thâm liếc nhìn Hà Nhất Phàm, "Bạn gái à?". Anh không cho rằng Dương Tam là bạn gái của Doãn Văn Giác.

Khóe miệng Hà Nhất Phàm co rút, chết! Tình báo sai rồi! Cái thái độ kia của Doãn Văn Giác đâu phải là đối với bạn gái, rõ ràng là đối với tổ tông của mình mà!

Dương Tam đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, cười tủm tỉm nói: "Đây là lần đầu tiên tôi ghi hình chương trình, đại thần quan tâm nhiều hơn nhé".

Phương Đồng Nguyệt không khỏi cười ra tiếng, "Còn nhỏ mà dã tâm lại không nhỏ chút nào đâu".

Đôi mắt cô ta tràn đầy trào phúng mà xem kịch vui – trong giới giải trí ai chẳng biết Từ Xuân Thâm khó tiếp cận, muốn ôm đùi cũng không có cơ hội.

Vẻ lo lắng thoáng hiện lên mặt Điền Vũ Kha – Đại sư rất thẳng thắn, như vậy dễ làm người khác hiểu lầm.

Nhưng mà không đợi cô đứng ra giảng hòa, Từ Xuân Thâm đã ừ một tiếng, "Được, tôi sẽ quan tâm đến cô".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play