Thật ra, nhìn thấy
Lưu Hạ vô tâm vô phế nhảy nhót lao vào lòng Lục Thủy còn khiến tâm trạng hắn tệ
hơn so với việc nhìn thấy Vị Ương nằm trên mặt đất.
"Trúng cổ thuật
ta, người khác mất đi ý thức, hơn nữa tuyệt đối không thể tự mình tỉnh lại được
là lẽ thường. Nhưng Vị Ương… mặc dù mất ý thức nhưng vẫn còn có thể cử động.
Thuật của ta quả nhiên còn chưa thành thục." Lục Thủy thì thào rồi dừng
một chút. Bỗng nhiên lại nghĩ thông suốt, thay đổi lý do: "Không phải. Nói
chính xác hơn là lòng người lợi hại hơn cổ thuật."
Tuyệt đối không phải
do nàng ấy trốn tránh sự thật mà thuật cổ mất đi hiệu lực.
Cảm thấy ôm không
thuận tay, Lục Thủy liền tiện tay khiêng Cẩm Y lên vai. Sau đó đi đến bên cạnh
Vị Ương muốn xem tình hình của hắn một chút. Vừa nhìn nàng ấy lại nhận ra có
chút không đúng.
"Lưu
Hạ..." Vị Ương nằm ở đó, mặt hướng xuống đất lẩm bẩm. Hắn không hề để tâm
đến chuyện xung quanh, chỉ nói liên tục không ngừng: "Lưu Hạ… Lưu Hạ...
Đừng đi!... Lưu Hạ..."
Hắn không ngừng gọi,
lê thân thể nặng nề di chuyển từng chút một về phía phòng của Lưu Hạ, không hề
phản ứng với mọi thứ xung quanh.
Trong nháy mắt, Lục
Thủy liề ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.