"Thì ra... Quả thật, là như vậy a..." Nhưng mà, Kiều Sở lại bỗng nhiên mở miệng, lẳng lặng nói.

Mộc Thanh Phong nghe lời này, sửng sốt một chút, tư duy còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng hắn cũng đã bất giác mừng như điên: "Nàng... Biết...?" Hắn bất giác hỏi, muốn nắm cổ tay Kiều Sở, lại không dám bắt, đành phải nắm chặt tay.

"Đại khái có cảm giác đi. Ta cũng không ngu ngốc.” Kiều Sở đáp một câu. Kỳ thật, cho tới nay, nàng đều có thể nhận ra sơ hở trong trí nhớ bản thân mình. Chỉ là, một khi nàng phát hiện ra những sơ hở này, cẩn thận suy nghĩ một chút, đầu óc nàng sẽ bất giác nói dối ký ức, thậm chí ngay cả tình cảnh lúc đó cũng sẽ không tự giác tự mình tưởng tượng ra, tựa như thật sự đã trải qua vậy. Sở dĩ chỉ là nói "giống" là bởi vì, những lỗ hổng này quá nhiều cũng quá lớn, cho nên rất nhiều lúc, dù nàng cho những ký ức này là dối chá, cũng có rất nhiều chỗ không thể tròn trịa, ví dụ như Cẩm Y làm đốc chủ Đông xưởng, vì sao lại cùng nàng sống một cuộc sống giang hồ hiệp khách, ví dụ như Cẩm Y tinh thông võ nghệ, ví dụ như Cẩm Y tàn tật, lại ví dụ rõ ràng hơn... là cảm giác Cẩm Y mang lại cho nàng.

Cẩm Y cùng Mộc Thanh Phong làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Tuy nhiên, mặt khác, những ký ức này thực sự tồn tại trong não của nàng. Bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp dễ dàng nghi ngờ chuyện mình nhớ rõ ràng, cho dù những chuyện này có thể sơ hở trăm phần trăm, cho nên Kiều Sở vẫn luôn ở trong trạng thái nghi hoặc mà không xác định. Thẳng đến bây giờ, Mộc Thanh Phong không khống chế được đem sự tình nói ra, Kiều Sở cuối cùng mới có cảm giác nghi hoặc bị cởi bỏ.

Mặc dù nhân vật chính trong trí nhớ bỗng nhiên thay đổi thành một người khác, đáp án giải quyết nghi hoặc lại huyền diệu không đáng tin cậy, nhưng rất kỳ dị, Kiều Sở tự nhiên tin tưởng... Thật giống như, trước kia cũng từng có đoạn trí nhớ này. Huống hồ, Mộc Thanh Phong làm cho người ta có cảm giác đích xác cùng nhân vật chính trong trí nhớ kia cực kỳ phù hợp, cho nên một khi tiếp nhận sự thật như vậy, hết thảy sự việc trong đầu nàng đều có vẻ thuận lý thành chương.

*Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.

Thành thật mà nói Mộc Thanh Phong không nghĩ tới Kiều Sở lại tin tưởng hắn. Dù sao, Cẩm Y cũng có thể đem những chuyện ác mà bản thân mình đã làm đều đổ hết lên người Mộc Thanh Phong, nhưng dù sao những chuyện ác này đều có liên quan đến thân phận Cẩm Y, mà Mộc Thanh Phong chỉ là một giang hồ hiệp khách, không có địa vị đốc chủ cũng không có thuộc hạ trợ giúp, càng không có bất cứ thứ gì. Cho nên, hắn mất đi tội danh, Cẩm Y nếu muốn lừa gạt Kiều Sở, cũng chỉ có thể che đi thân phận

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play