Tối hôm đó, hiệu quả của việc giả vờ bị bệnh đã tiến triển rất tốt.

Kiều Sở nhắm chặt hai mắt, cảm thấy cả người mình đầy mồ hôi, đầu đau muốn nứt ra, khắp nơi đều khó chịu nói không nên lời, ý thức cũng mông lung. Trong mông lung, nàng rất nhanh liền nghe được rất nhiều nữ tử thì thầm lo lắng, cùng với tiếng bước chân dồn dập. Ý thức tiếp tục mông lung xuống, nàng nắm lấy cổ áo của mình, vô thức lẩm bẩm: "Ta khó chịu..." Có thứ lạnh lẽo bám vào trán nàng, nàng bất giác vươn tay, duỗi về phía trước, nắm lấy quần áo của ai đó trước mặt: "Ta khó chịu..." Mộc Thanh Phong, ta khó chịu...

"Còn không mau chữa khỏi cho nàng! Nếu trị không được, ta liền chôn sống các ngươi!" Trong mông lung, có ai quát như vậy, mang theo hàn ý lạnh lẽo. Nhưng hàn ý kia cũng không ảnh hưởng đến trên người nàng. Ngón tay lạnh lẽo di chuyển trên gương mặt nóng bỏng của nàng, cảm giác lạnh lẽo thấm vào ruột gan làm cho nàng có chút thoải mái vài phần. Không lâu sau, cuối cùng nàng cũng thoát khỏi khó chịu, mơ màng ngủ thiếp đi.

Vừa tỉnh lại, Kiều Sở chỉ cảm thấy cả người mình khó chịu, ánh mắt cũng cực kỳ đau rát. Nàng cố gắng nửa ngày, không mở mắt ra, chỉ là, cách mí mắt, nàng có thể cảm giác được, trời đã sáng.

"Tỉnh rồi?" Bên cạnh, bỗng nhiên có người lên tiếng, là Cẩm Y.

"Ừm." Kiều Sở liền gật gật đầu, đáp ứng một tiếng.

"Sao không mở mắt? Mắt có đau không?” Cẩm Y liền tiếp tục hỏi, đồng thời vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mắt Kiều Sở: "Che lại ánh sáng, có tốt hơn một chút?” Nói xong, hắn vung tay kia, liền có người kéo rèm trong phòng. Trong phòng nhất thời tối đen một mảnh.

“...... Vẫn là không mở ra được... Đau quá." Kiều Sở cố gắng một chút, thành thật trả lời.

"Còn thân thể thì sao? Nàng cảm thấy khá hơn chưa?” Cẩm Y lại hỏi.

Kiều Sở nghe xong, liền cố gắng động thử, nhất thời cảm thấy cả người đau nhức, trong nháy mắt "A" một tiếng, đau ra một thân mồ hôi lạnh.

"Đừng lộn xộn." Cẩm Y thấy thế, vội vàng nói. Tiếp theo, nhanh chóng là âm thanh của chén trà bị ngã: "Bổn đốc nói cái gì vậy? Chữa không được cho nàng ấy, ta sẽ giết mấy người? Đồ khốn!" Một câu này, hiển nhiên không phải nói với Kiều Sở.

"Vâng. Là tiểu nhân học nghệ không tinh, kiến thức nông cạn, kính xin đốc chủ nể mặt tiểu nhân hầu hạ nhiều năm... Còn... Còn... Kính xin đốc chủ tha thứ a..." Bên giường, một thanh âm già nua nơm nớp lo sợ vang lên, lúc này Kiều Sở mới ý thức được, bên giường nàng còn có người.

"Ta từ trước đến nay nói ra đều có thể làm, nói được làm được —— còn đứng sửng sốt cái gì, đem hắn kéo ra ngoài." Cẩm Y lại không hề vì thỉnh cầu của hắn mà động lòng, chỉ lạnh lùng phân phó người làm. Tiếp theo, chính là thanh âm già nua kia mang theo sợ hãi không ngừng xin tha, thanh âm của hắn thậm chí mang theo nức nở, làm cho Kiều Sở không đành lòng nghe tiếp.

“...... Bỏ đi..." Nghe thanh âm kia, Kiều Sở mím môi, nhịn không được mở miệng: "Ta không sao hết..."

"Lão ta không chữa được cho nàng, loại phế vật này, lưu lại có ích lợi gì." Cẩm Y nói.

"Không phải lỗi của hắn..." Kiều Sở cắn cắn môi, lại nói không nên lấy lý do gì có thể khiến Cẩm Y tin, liền lặp đi lặp lại: "Bỏ đi. Làm ơn.” Rõ ràng là nàng vụng trộm uống thuốc, làm sao có thể ảnh hưởng đến người khác. Chỉ là, Vị Ương

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play