Trong những ngày tiếp theo, Cẩm Y làm cho Kiều Sở cảm nhận sâu sắc, cái gì gọi là... “Thụ sủng nhược kinh”. Kiều Sở nhìn nhìn đông đảo thị nữ xung quanh, lại nhìn từng rương đồ Cẩm Y thưởng tới, không được tự nhiên xoa xoa vành tai. Mặc dù ngoài ý muốn sống một cuộc sống xa hoa chưa từng nghĩ tới, Kiều Sở lại chỉ cảm thấy lo lắng mà thôi.

Nhìn tư thế Cẩm Y, là muốn nàng ở chỗ này lâu dài đi... Còn Mộc Thanh Phong thì sao? Biến cố đến quá đột ngột, huynh ấy không thấy nàng về nhà, có phải đã gấp đến phát điên không?

Lừa gạt Cẩm Y, lại còn ở địa bàn Cẩm Y, thậm chí còn tạm thời không có khả năng trở về, mỗi một chuyện đều làm cho Kiều Sở sợ hãi. Cuộn mình trong góc chết của căn phòng lớn, Kiều Sở dùng tủ và giường ngăn cản mình, co lại thành một đoàn nho nhỏ, vô thức khuấy động ngón tay, không biết nên làm thế nào cho phải. Mộc Thanh Phong bây giờ thế nào? Huynh ấy muốn làm gì? Nhưng đừng liều lĩnh xông tới... Như vậy, không riêng gì lời nói dối của nàng sẽ bị bại lộ mà chính huynh ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao, thân mang cổ độc, huynh ấy có thể ở nơi này của Cẩm Y làm cái gì đây?

Kiều Sở đặt đầu lên đầu gối, rụt mình lại nhỏ hơn, phảng phất làm như như vậy thì có thể được bảo hộ. Đột nhiên vào lúc này, cánh cửa đột nhiên được gõ nhẹ nhàng.

Trong lòng Kiều Sở rất trầm xuống, không muốn lên tiếng, liền dứt khoát lui ở đó, giả vờ ngủ. Người ngoài cửa gõ hai cái, thấy không có ai đáp ứng, liền hạ thấp giọng nói: "Không có ai sao?" Nghe tiếng nói, người ngoài cửa nguyên lai là thị nữ Cẩm Y phái tới cho nàng. Kiều Sở nhớ rõ cô gái này, mặt tròn trịa, khoảng mười một mười hai tuổi, tuổi còn rất nhỏ, bộ dạng rất ngọt ngào đáng yêu. Nàng là quản sự trong nhà vì Kiều Sở mà cố ý tuyển vào, nghe nói là nghĩ đến tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu có thể làm cho Kiều Sở thả lỏng... Mặc dù Kiều Sở nhìn nàng, cũng chỉ nghĩ đến Lưu Hạ đồng dạng ngây thơ đáng yêu kia, nhưng trên thực tế vẫn vô cùng nguy hiểm mà thôi.

"Mặc kệ có ai hay không, trước tiên bỏ đồ vào đi." Một thị nữ khác đáp lời, tuổi của nàng ngược lại không nhỏ, đã bàn chuyện hôn nhân luận gả, sắp tới sẽ thành thân.

Cửa đã bị "rầm" một tiếng đẩy ra, hai thị nữ đi vào, lại gọi mấy tiếng, nhưng vẫn không nhìn thấy Kiều Sở. Phòng quá lớn, mà Kiều Sở vì tìm kiếm cảm giác bảo hộ, tìm được một góc chết vô cùng khó phát hiện.

"Thật sự không có ai... Đã chạy ra ngoài khi nào vậy?" Xác định trong phòng không có người, tiểu cô nương mặt tròn đem đồ vật trong tay đặt xuống, hạ thấp giọng nói, cùng đồng bọn nói chuyện phiếm: "Sao cô ta luôn thích chạy loạn a." Sự thật, hai ngày nay Kiều Sở giả vờ tản bộ chạy ra ngoài không ít lần. Mặc dù biết mình không có khả năng trốn thoát, nàng vẫn rất muốn làm quen với hoàn cảnh, để nắm bắt được một chút gì đó, khiến cho mình quá bất an.

"Đừng quản nữa, đốc chủ đã phân phó rồi, vị tiểu thư này làm cái gì cũng phải làm theo." Một thị nữ khác nói cẩn thận đặt đồ đạc trong tay xuống, đồng thời dặn dò: "Cẩn thận một chút, bị hỏng rồi lấy một trăm cái mạng của cô cũng không bồi thường nổi."

Cái gì mà..." Tiểu cô nương nghe, có chút không cam lòng nói: "Cho cô ta đồ đắt tiền như vậy... Nhưng cô ta ngay cả gặp người hành lễ như thế nào cũng không biết, còn không bằng chúng ta có bộ dáng tiểu thư, lại còn muốn chúng ta đến——" Nhưng mà,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play