"Thật sự không
đau, không có việc gì." Mộc Thanh Phong nằm sấp trên giường, quan sát sắc
mặt Kiều Sở, cẩn thận nói: "Thật sự một chút cũng không đau, chỉ là nhìn
có chút dọa người mà thôi.”
Hắn biết Kiều Sở tức
giận, nhưng lại không biết nên dỗ dành như thế nào.
"Thực sự không
đau, không sao đâu. Đây chắc chắn là câu ta nghe huynh nói nhiều nhất từ lúc ta
biết huynh.” Kiều Sở lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo, hiển nhiên là
rất tức giận, nhưng động tác dưới tay vẫn nhẹ nhàng.
Mộc Thanh Phong
hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, nhưng lại rất thấp thỏm với thái độ của nàng.
Hắn mím môi, bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Kiều Sở. Khẽ ngẩng
đầu, hắn nhìn ánh mắt Kiều Sở, nhẹ giọng nói: "Kiều Sở, nàng đừng tức
giận... Ta thực sự... thực sự rất sợ nàng tức giận." Đối với Mộc Thanh
Phong mà nói, giọng điệu lạnh lùng của Kiều Sở còn khiến hắn khó chịu hơn cả
đòn roi, bởi vì điều này sẽ làm cho hắn sinh ra ảo giác mình không được Kiều Sở
quan tâm, sẽ bị Kiều Sở vứt bỏ. Cùng là tức giận, hắn tình nguyện để nàng nóng
nảy nổi giận với hắn, ít nhất còn có nhiệt độ.
Bản thân Mộc Thanh
Phong cũng không biết bộ dáng hiện tại của mình mềm lòng biết bao nhiêu. Hắn
nắm lấy cổ tay Kiều Sở, nhìn nàng, vẻ mặt mang theo cầu xin, trong mắt tràn đầy
sự cẩn trọng. Bình thường, hắn đối với mọi người không hề kiêu ngạo, lúc này
lại vô cùng cẩn trọng, dáng vẻ như sợ sẽ chọc giận nàng.
Kiều Sở thấy hắn như
vậy, trong nháy mắt liền mềm lòng, sau đó lại hối hận. Im lặng một lúc, nàng
đột nhiên thở dài, nói: "Ta lại bắt nạt huynh rồi." Nàng nói, biểu
tình trên mặt trở nên nhu hòa, cười với Mộc Thanh Phong. Mộc Thanh Phong thấy
nàng nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, cũng mang theo ý cười, nói: "Nào có,
nàng đâu có bắt nạt ta đâu. Là ta lại làm nàng tức giận.”
“... Sao lúc nào
huynh cũng vậy?" Thấy hắn như vậy, Kiều Sở nói, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu
hắn, tỏ vẻ kháng nghị: "Tính tình tốt đến mức làm cho người ta chịu không
nổi, lúc nào cũng đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu mình... Chính vì huynh luôn như
vậy nên ta bị chiều hư luôn rồi.” Nói xong, ngay sau đó nàng lại tự kiểm điểm:
"Rõ ràng là vì cứu ta nên huynh mới bị thương thành như vậy, thế mà ta còn
giở tính khí với huynh... Huống hồ, lúc trước đều là ta không để ý đến vết
thương của huynh, là ta thân mật với huynh, sau rồi cũng là ta tức giận với
huynh vì huynh bị thương...”
"Sao có thể nói
như vậy, nàng rõ là đang tức giận vì ta không chăm sóc tốt thương tích của mình
mà.” Mộc Thanh Phong nắm lấy bàn tay Kiều Sở, nói, "Nhưng mà, thật sự
không có việc gì đâu, đều là vết thương nhỏ, không cần phí tâm phí sức như vậy
đâu.” Nói xong, hắn nhịn không được đem tay Kiều Sở áp lên mặt, nhẹ nhàng cọ
cọ.
"Huynh không
thể đối xử tốt với chính mình sao." Nghe hắn nói như vậy, Kiều Sở cau mày.
Kể từ khi quen biết,
Mộc Thanh Phong luôn có thái độ thờ ơ với thân thể của chính mình, cái này
không sao, cái kia cũng không sao. Mỗi lần bị thương, chỉ cần nàng không động
thủ, hắn sẽ không tự mình xử lý, cũng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.