Bắt đầu từ buổi chiều, trái tim Lê Ngưng đã dồn dập như trống đánh, mong chờ Bùi Trạc nhanh chóng trở về trực tiếp hỏi hắn sự thật, lại căng thẳng lúc đó không biết nên dùng thái độ gì với hắn.
Cuối cùng vẫn chờ đợi trong lo lắng.
Nhưng đã qua giờ tan triều bình thường, vẫn không nhìn thấy Bùi Trạc.
Lê Ngưng để Đông Tuyết tới cổng lớn hỏi thăm mấy lần, đều bất lực trở về.
Quá trình chờ đợi bao giờ cũng dày vò.
Dần về sau Lê Ngưng quyết định từ bỏ, cầm tập thơ giết thời gian, cánh cửa phòng bất ngờ bị mở ra.
Biết người mở cửa là ai, tim Lê Ngưng lập tức đập mạnh, nàng cong mắt nhìn lên, giọng điệu có hơi bất mãn: “Sao… đến bây giờ mới về…”
Thấy rõ mồ hôi trên trán Bùi Trạc, lòng ngực phập phồng, lời trách cứ của Lê Ngưng cũng đành nuốt trở về.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là vội vàng chạy về đây.
Thở hổn hển một hồi, Bùi Trạc nâng bánh mật trong tay lên, nói: "Ta vừa mới từ thành tây trở về."
Thành tây và Bùi phủ ở hai hướng khác nhau, nhưng cho dù đường có xa Bùi phủ cũng không có chân chạy mất, hắn vội vàng như vậy làm gì.
Lê Ngưng gấp không chờ nổi muốn gặp hắn, hắn cũng gấp không chờ nổi muốn gặp nàng sao?
Lê Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cũng không để chàng ăn cơm một mình, vội vàng như vậy làm gì.”
Bùi Trạc đặt bánh mật lên bàn bên cạnh, đi vài bước tới trước mặt nàng, lông mày cau chặt, không biết nên giải thích thế nào chuyện khăn tay với nàng như thế nào.
Dù sao, cũng là do hắn dùng thủ đoạn không hay lắm để lấy được cái khăn tay kia.
Bùi Trạc im lặng nhìn Lê Ngưng, Lê Ngưng lại không bình tĩnh như hắn.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, lại nhanh chóng cúi đầu, lại nhìn một cái lại cúi đầu.
“Khăn tay kia——” Bùi Trạc im lặng, nghiêm túc nói: “Đừng nghe Thẩm Thanh Ý nói linh tinh.”
Nghe được hai chữ “Khăn tay”, Lê Ngưng lông mi run rẩy.
Xem ra Bùi Trạc đã biết được sự thật từ chỗ Thẩm Thanh Ý, biết rõ vì sao mấy ngày nay nàng không phản ứng lại hắn.
Nhưng có lẽ Bùi Trạc vẫn còn chưa biết nàng đã nhìn thấy cái khăn kia, cũng biết được tất cả đáp án.
Ánh mắt Lê Ngưng nhìn xuống tập thơ trong tay, lòng bàn tay lật qua một từ, làm như tùy tiện nói: “Nếu đã như vậy rốt cuộc cái khăn đó là của hai? Chàng giấu giếm làm gì?”
Bùi Trạc im lặng rất lâu, ánh mắt nặng nề dán chặt vào người nàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như ẩn chưa vô vàn tình cảm, sâu nặng đến mức khó có thể dùng lời nói đơn giản biểu đạt.
“Là nàng, khăn đó là của nàng, Lê Ngưng.”
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, mới phát hiện ra cũng không quá khó như hắn từng nghĩ, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Lê Ngưng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe Bùi Trạc chính miệng nói ra, vành tai vẫn không nhịn được nóng lên.
Nàng cầm tập thơ che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp ướt át.
“Thật sự là của ta?” Giọng Lê Ngưng lộ ra vẻ ngạc nhiên như gãi đúng chỗ ngứa, sau đó mới ý thức được có gì đó không đúng, lập tức hỏi: “Tại sao chàng giấu khăn tay của ta?”
“Chẳng lẽ——” Lê Ngưng kéo dài từng chữ, cong mắt cừơi ranh mã
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.