Từ khi còn nhỏ Lê Ngưng đã thích ngủ nướng, sáng sớm nha hoàn hoàn nhẹ nhàng đánh thức nàng, nàng sẽ vùi đầu vào ổ chăn ngủ tiếp.
Nhóm tỳ nữ không có cách gì với nàng đành phải đi tìm trưởng công chúa.
Trưởng công chúa vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ, mỗi lần như vậy bà đều nói một câu: “Sâu lười nhỏ, khi nào mới chịu dậy?”
Sau đó Lê Ngưng học nói, biết “sâu lười nhỏ” là có ý gì, mỗi lần trưởng công chúa gọi nàng là sâu lười, nàng liền bĩu môi rũ mắt, làm bộ như sắp khóc.
Trưởng công chúa gọi thành quen, nhưng Lê Ngưng đã là tiểu cô nương, tiểu cô nương bị gọi như vậy đúng là không hay lắm cho nên trưởng công chúa dứt khoát lấy điệp âm “lười biếng” làm nhũ danh cho Lê Ngưng.
Mãi cho đến khi Lê Ngưng bắt đầu đi học, biết nhũ danh của tiêu cô nương ngồi bên cạnh mình vừa hay lại có ý nghĩa, chỉ có mình nàng, nhũ danh ở đâu chứ, rõ ràng chính là bí danh.
Lê Ngưng không chịu cho trưởng công chúa gọi nàng như vậy nữa, sợ để người khác biết được, không chỉ khiến nàng bị cười nhạo còn tổn hại uy phong Trường Nhạc quận chúa của nàng.
Dưới sự van xin làm nũng của Lê Ngưng, sau đó trưởng công chúa rất ít khi nhắc đến, chưa đầy một năm đã thay đổi xưng hôn, chỉ lúc nào nào nhớ tới tình cảnh lúc đó của Lê Ngưng mới lấy ra trêu chọc một chút.
Vì vậy, số người biết được nhũ danh của Lê Ngưng không có nhiều, Lê Ngưng cũng không biết rốt cuộc Bùi Trạc nghe được từ chỗ nào.
Lần trước nàng đã từng nhắc nhở Bùi Trạc, nếu hắn còn dám gọi nhũ danh của nàng, nàng sẽ cắn hắn.
Nhưng còn chưa được bao lâu, Bùi Trạc đã hoàn toàn quên mất lời nàng nói, vẫn dám gọi nhũ danh đó ra trước mặt nàng.
Thừa dịp môi lưỡi còn đang dây dưa, thoại bản trên tay rơi xuống đất, hai tay Lê Ngưng vòng qua cổ Bùi Trạc, cắn mạnh vào môi dưới của hắn.
Không ngờ Bùi Trạc bị đau cũng không chịu buông tay, ngược lại càng tiến sâu hơn, đè Lê Ngưng xuống giường kéo dài nụ hôn.
Một lúc sau tiếng vang mơ hồ không rõ mới dần lắng xuống, Bùi Trạc rời khỏi người Lê Ngưng, đầu ngón tay chạm vào môi mình, khẽ “xì” một tiếng, nụ cười trong mắt ngập tràn vui sướng.
Hắn còn chưa đã thèm lại khẽ gọi thêm một tiếng: “lười biếng.”
Giọng hắn trầm thấp khi nói ra hai chữ này luôn có cảm giác lưu luyến, hơn nữa hắn còn đặc biệt thích gọi nàng như vậy lúc trên giường.
Vốn dĩ Lê Ngưng đã cảm thấy nhũ danh này khó mở miệng, bây giờ nghe được lại càng xấu hổ.
Nàng vô cùng xấu hổ, đôi mắt ướt át trừng Bùi Trạc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được gọi cái tên này nữa.”
Bùi Trạc thấy đủ liền biết dừng lại, bưng điểm tâm tới, cầm một miếng đặt trên môi nàng.
Bùi Trạc chọc giận nàng, Lê Ngưng tạm thời không muốn nhận lòng tốt của hắn, mím môi quay đầu hừ một tiếng.
Những món điểm tâm này từ sáng sớm Lê Ngưng đã muốn ăn, hiện tại đã đặt ngay trước mặt mình, vì sao nàng còn phải vì Bùi Trạc mà để mình chịu khổ?
Suy nghĩ một chút, Lê Ngưng lại quay đầu, kiêu ngạo hất cằm, hung ác cảnh cáo: “Lần này ta t�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.