“Vừa rồi quận chúa cũng nghe đại phu nói rồi, ta không sao.” Bùi Trạc cúi người, nghiêng đầu nhìn nàng, Lê Ngưng lại quay đầu đi chỗ khác. Hắn không quan tâm đến việc chảy máu mũi, so với đao kiếm trên chiến trường, vài giọt máu này chẳng là gì so với máu hắn từng chảy trước đây, thật sự không đáng nhắc nhắc đến, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lê Ngưng có lẽ đang tự trách mình vì hai chén thuốc đêm qua.

 “Trách ta.” Bùi Trạc bất đắc dĩ nói: “Trách thân thể ta quá tốt, uống thêm một chén thuốc bổ lại thành dư thừa, đổi lại là một nam tử khác có lẽ sẽ không đến mức này.”

Lê Ngưng nghe được nửa câu đầu tiên liền ngẩng đầu lên, đang nghĩ xem hắn định nói gì, không ngờ lại là một câu khoe khoang đắc ý, lập tức không nói nên lời, nhưng nàng phải thừa nhận lời hắn nói có lý.

Bùi Trạc thấy Lê Ngưng còn đang cau mày, cong môi cảm thán: “Sớm biết quận chúa sẽ lo lắng cho ta như vậy, lúc trước ta bị thương đáng lẽ ra nên tìm nàng khóc lóc, để quận chúa thương xót cho ta.”

Nhưng lúc đó hắn ở Tây Bắc, mà nàng ở hoàng thành, hai người làm sao có thể nhìn thấy nhau.

Lời nói vô căn cứ, Lê Ngưng không tán thành chỉ ra sơ hở của hắn: “Cũng không nhìn thấy nhau.”

Bùi Trạc sửng sốt trong giây lát, không đoán được Lê Ngưng sẽ chú ý đến chuyện hai người họ không thể nhìn thấy nhau.

Vậy nàng thật sự thương xót hắn sao?

Ngay sau đó Lê Ngưng cũng phát hiện, chuyện mình phản bác đầu tiên là sơ hở trong lời nói của hắn, mà quên phủ nhận ý nghĩa thật sự hắn muốn nói.

Hai người đều đồng thời nhận ra, im lặng không nói gì.

Trong phòng yên tĩnh, có thứ gì đó quấn quanh hai người họ, khiến không khí trở nên khô nóng.

 “Đã như vậy——” Bùi Trạc chậm rãi chớp chớp mắt, không biết là vui đùa hay thăm dò, hắn hỏi: “Hiện tại cho quận chúa xem?”

Hắn vừa nói, mắt vẫn nhìn chằm Lê Ngưng, tay đặt trên nút áo, làm hành động muốn cởi ra.

 “Ai, ai nói muốn xem!” Lê Ngưng đỏ mặt từ chối.

Bị hắn trêu chọc như vậy, Lê Ngưng cũng quên hết áy náy tự trách gì đó, vội vàng đẩy hắn ra ngoài.

 “Nếu ngươi còn không lên triều, chắc chắn sẽ muộn.”

*

Tôn ma ma đã báo chuyện sáng nay cho trưởng công chúa, sau khi trưởng công chúa biết chuyện còn gọi Lê Ngưng trở về một chuyến

Lần này trưởng công chúa cũng coi như biến khéo thành vụng, không nghĩ tới thiếu niên thân thể cường tráng căn bản không cần thêm thuốc bổ gì đó.

Bà cũng nghe nói lúc đó Lê Ngưng hoảng loạn đến mức nào, vừa nhìn thấy Lê Ngưng, trưởng công chúa thật sự không nhịn được chỉ hận sắt không thành thép* nói: “Sao con chỉ có chút tiền đồ như vậy, chỉ mấy giọt máu đã bị dọa cho sợ hãi.”

(hận sắt không thành thép: ví với chuyện nghiêm khắc với người khác, muốn người đó tốt hơn)

Trưởng công chúa bắt đầu lật lại chuyện cũ: “Lúc trước đã nói con rèn luyện nhiều một chút, nhưng vừa động mấy cái con đã không vui, gặp chuyện lập tức nước mắt lưng tròng, nếu chịu nghe kỹ lời ta nói, làm gì đến mức vừa nhìn thấy máu đã không nói thành lời.”

Lê Ngưng nhỏ giọng phản bác: “Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau, đổ máu là chuyện rất nghiêm trọng.”

Ngoại trừ quỳ thủy mỗi tháng phải trải qua, nàng sớm tập quen, những chuyện chảy máu khác đối với nàng đều rất nghiêm trọng.

 “Con cho rằng ai cũng yếu ớt như mình sao?” Trưởng công chúa lạnh lùng hỏi.

Lê Ngưng không nói.

“Quên đi.” Hiện tại nói những chuyện này cũng không cần thiết, trưởng công chúa dặn dò Tôn ma ma từ nay về sau không cần nấu thuốc cho Bùi Trạc nữa.

“Vậy con ——” Lê Ngưng nhỏ giọng hỏi thử:  “Con cũng không muốn uống, có thể ……”

Trưởng công chúa cầm ly trà nhấp một ngụm, giọng điệu không thể từ chối: “Không được.”

Lê Ngưng giận mà không dám nói, chỉ dám bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.<

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play