Lê Ngưng biết hắn có ý gì, lập tức im lặng, cũng không dám nói hắn buông mình ra, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Bùi Trạc không dễ lừa như vậy, bắt chước cách làm vừa rồi của nàng, cằm khẽ cọ cọ lên vai nàng.

Áo trong mỏng manh, da thị bị cọ cho tê dại, Lê Ngưng không chịu nổi, vặn vẹo muốn hắn dừng lại.

Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên bên tai Lê Ngưng.

 “Quận chúa, vậy khi nào chúng ta mới có thể viên phòng?”

Không phải oán trách, mà là bất đắc dĩ và thỏa hiệp thì đúng hơn.

Đúng là hắn chưa từng lấy chuyện này ra ép buộc nàng, thậm chí chịu đựng đến khó chịu cũng chỉ đề nàng dùng tay giúp hắn một lần.

Trong lòng Lê Ngưng cũng biết rõ, tiếp tục như vậy không phải là cách.

Nàng nhỏ giọng nói: “Đợi…… Đợi thêm một chút nữa……”

Một bên mặt Bùi Trạc cọ vào vành tai mềm mại của nàng, không biết là không phát hiện ra hay là lười quan tâm cả mấy lần Lê Ngưng đều không trốn, cứ như vậy để Bùi Trạc được nước lấn tới, chóp mũi chạm nhẹ vào môi nàng.

 “Nếu quận chúa đã muốn ta tiếp tục chờ, vậy cũng nên cho ta một ít lợi ích.”

Lê Ngưng có nén ngứa ngáy bên tai, hỏi hắn: “Ngươi muốn lợi ích gì?

Nàng không nghĩ nhưng lợi ích Bùi Trạc nói là tiền bạc hay những thứ vật ngoài thân, hơn phân nửa sẽ có liên quan đến nàng, nhưng Lê Ngưng đã từ chối hắn một ln, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, nàng muốn từ chối cũng khó.

Không thể viên phòng, Bùi Trạc đổi lại chuyện khác: “Để ta hôn quận chúa.”

Rõ ràng hắn đã hôn rồi, nhưng Lê Ngưng cũng biết rõ hắn nói hôn ở đâu, vẫn giữ nguyên tư thế nằm quay lưng về phía hắn.

Đây là cam chịu.

Bùi Trạc một tay chống người ngồi dậy, một tay đặt trên giường, môi từ vành tai di chuyển đến gò má, sau đó trượt xuống khóe môi.

Lê Ngưng nhắm hai mắt mím chặt môi, để Bùi Trạc ung dung chậm rãi hành động, muốn làm gì thì làm.

Hơi nóng oi bức trong màn bốc lên bao trùm lấy hai người, tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề xen lẫn với những âm thanh mơ hồ mỏng manh không rõ.

Thật lâu sau,  Lê Ngưng mở miệng hở dốc một hơi, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn đỉnh màn.

Cổ nàng ngứa ngáy khó chịu, lý trí nhắc nhở bản thân nên ngăn hắn lại, lại không biết cảm giác xúc động từ đâu nảy ra còn muốn để hắn tiếp tục đi xuống chút nữa….

Hơi ấm trên cổ biến mất, Lê Ngưng cúi đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Bùi Trạc.

Thông qua ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, Lê Ngưng nhìn thấy được rõ ràng.

Đáy mắt hắn dâng lên cảm xúc cuồn cuộn không rõ, lại cố gắng kìm nén.

Lông mi Lê Ngưng run rẩy, quay đầu đi.

Bùi Trạc nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi.

Quên đi, việc này cần phải từ từ tiến hành.

Lê Ngưng đã bắt đầu từng bước nhượng bộ h�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play