Năm bốn tuổi Bùi Trạc lạc đường, thật ra là do đối thủ của Bùi tướng đứng sau âm thầm ra tay, thuê sát thủ bắt Bùi Trạc đi.
Nhiệm vụ của sát thủ là không được để người sống, nhưng đưa Bùi Trạc đến ngoại ô lại đúng lúc gặp phải cha mẹ nuôi sau này của hắn– Lưu Thạch và Lý Hương.
Lưu Thạch và Lý Hương vừa mất nhi tử, lại đúng lúc gặp sát thủ muốn giết Bùi Trạc, lúc đó tuổi Bùi Trạc xấp xỉ với đứa con trai vừa chết đuối của bọn họ, Lưu Thạch và Lý Hương nghĩ đến đứa con đáng thương của mình đánh bạo đi xin sát thủ bán Bùi Trạc cho mình, hứa hẹn sẽ mang đứa trẻ này đến nơi khác sống, sẽ không để ai biết đứa trẻ còn sống.
Sát thủ lấy tiền làm việc, đáng lý nên xử lý sạch sẽ, nhưng thấy Lưu Thạch và Lý Hương lấy bạc ra, kiếm nhiều thêm một chút không phải cũng là kiếm sao? Dù sao cũng không có ai biết.
Vì thế, Bùi Trạc tuổi nhỏ cứ như vậy bị Lưu Thạch và Lý Hương đưa đi trải qua cuộc sống nghèo khổ.
Hai năm đầu đưa Bùi Trạc đi, bọn họ thật sự đối đãi với Bùi Trạc như con trai ruột, ăn mặc sẽ không bạc đãi hắn, tuổi còn nhỏ cũng sẽ không bắt hắn làm việc mệt chết mệt sống.
Hai năm sau Lý Hương mang thai, thuận lợi sinh một đứa con trai, hai người Lưu Thạch và Lý Hương có con trai ruột đương nhiên sẽ không đối xử tốt với Bùi Trạc như lúc trước, bắt đầu bắt Bùi Trạc đi nhặt củi, gánh nước, đến cả đồ ăn cũng từ cơm trắng biến thành cháo loãng, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai bộ quần áo thay đổi, dù cho ngoài trời có tuyết lớn cũng phải mặc áo rách lộ cả sợi bông ra ngoài.
Bùi Trạc lại lớn lên một chút, phải theo ra ruộng làm việc, tiểu nhi tử là bảo bối của phu thê Lý Hương, không nỡ để nó chịu khổ, cũng không dám để Bùi Trạc tới gần, thường xuyên sai Bùi Trạc phải làm những việc nặng, việc bẩn. Nếu Bùi Trạc không nghe lời, bọn họ có rất nhiều cách hành hạ hắn, nhốt hắn trong phòng chất củi nhỏ bé tối đen, không cho ăn uống, đến ngày thứ hai Bùi Trạc sẽ phải nghe lời.
Mãi đến khi Bùi Trạc được phủ Thừa tướng tìm về, mới kết thúc những ngày tháng vất vả này.
Lý Hương đã sớm nhìn quen vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Trạc, ai oán chỉ trích hắn: “Bây giờ ngươi có cuộc sống phú quý ăn sung mặc sướng, liền vứt bỏ cha mẹ nuôi ngươi lớn sang một bên, đúng là sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa.”
Bùi tướng đương nhiên cũng biết nhờ có bọn họ Bùi Trạc mới may mắn tránh được một kiếp, lại nghĩ tới công nuôi dưỡng sáu năm, lúc trước cho bọn họ rất nhiều tiền, cũng đủ cho bọn họ ăn sung mặc sướng cả đời, nhưng số tiền đó rất nhanh đã bị bọn h
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).