Bùi Trạc và Lê Ngưng đối đầu nhau, tức là nói, Bùi Trạc có thể đứng cùng một chuyến tuyến với nàng ta.
Hòa Xu nghĩ như vậy, bắt đầu sinh ra hứng thú với Bùi Trạc, lại hỏi người khác một số chuyện liên quan đến hắn.
Lê Ngưng tựa như ánh sáng chói mắt, không ngừng thu hút những người xung quanh đến gần nàng, muốn lấy lòng nàng, chọc nàng vui vẻ.
Nhưng Lê Ngưng dựa vào cái gì có thể chiếm được tất cả?
Luận gia thế, Hòa Xu cao quý hơn nàng, về dung mạo, Hòa Xu cũng không hề thua kém, nhưng vì sao cuối cùng đều kém Lê Ngưng?
Trong lòng Hòa Xu đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì cuối cùng cũng tìm được một người không thích Lê Ngưng giống như nàng ấy.
Thanh mai trúc mã của Lê Ngưng lại không thích Lê Ngưng, chuyện này đồng nghĩa với hắn cũng biết cách làm người của nàng, còn cảm thấy chán ghét.
Hòa Xu nghĩ nàng ta phải tìm cơ hội gặp mặt Bùi Trạc, có lẽ có thể tìm được thêm những tin không hay của Lê Ngưng, nếu những người khác biết chuyện đó có lẽ sẽ không còn tiếp tục dung túng Lê Ngưng như vậy nữa.
Ở đây thật ra vẫn có một người chỉ cần nhìn qua cũng biết không thích Lê Ngưng, nhưng Hòa Xu căn bản không muốn để Trường Lễ đi vào chuyến tuyến của mình.
Dù sao đây cũng chỉ là một quận chúa thất thế, có thể làm được chuyện gì? Kết giao với nàng ta chỉ làm Hoà Xu mất mặt.
Hôm sau, Hoà Xu tính thời gian tới Vũ Lâm Vệ đi gặp Bùi Trạc, còn không cho tùy tùng lộ ra, nói mình chỉ đi gặp một người.
Bùi Trạc đang ở giáo trường huấn luyện binh lính, hai tay chắp sau lưng, đối mặt với các binh lính, mặt mày lạnh lùng, sắc bén, mặc áo giáp, càng tôn lên thân hình cao lớn.
Sau khi binh lính hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, Bùi Trạc đi xuống kiểm tra, ngẩng đầu hiên ngang bước đi, mỗi bước đi đều tràn ngập khí thế võ tướng mạnh mẽ, nổi bật giữa đám binh lính mặc giáp.
Lê Ngưng nhìn thấy, có lẽ cũng khó mà tin được thiếu niên tướng quân khí phách như vậy sẽ thường xuyên đấu võ mồm với mình.
Trước đây Hòa Xu chưa từng gặp Bùi Trạc, còn tưởng hắn sẽ đen sì lưng hùm vai gấu giống những võ tướng khác, hóa ra không phải.
Hòa Xu lại càng thêm hứng thú với Bùi Trạc, nàng ta không ngại đứng cùng một phe với võ quan thấp bé hơn mình.
Một người như vậy tại sao lại không thích Lê Ngưng?
Nếu thật sự như thế, Hòa Xu tin tưởng, nàng ta và Bùi Trạc chính là đồng minh tốt nhất
Hòa Xu phái người đi báo với Bùi Trạc, nàng ta muốn gặp hắn.
Bùi Trạc được thị vệ dẫn đi gặp Hoà Xu, Hoà Xu ngồi ở vị trí đầu tiên, Bùi Trạc chắp tay hành lễ với nàng ấy.
“Thần tham kiến công chúa.”
“Miễn lễ.”
Bùi Trạc đứng thẳng người, hai tay buông thõng bên người, tư thế nhẹ nhàng không câu nệ, không có bất kỳ cảm xúc lo lắng hay ngượng ngùng khi đột nhiên bị công chúa gọi đến đây.
Hòa Xu đánh giá Bùi Trạc một vòng, phát hiện khuôn mặt phía trước đẹp hơn vừa rồi đứng từ xa nhìn qua, không hề thua kém bất kỳ nam tử nàng ta từng gặp.
Hòa Xu rất vừa lòng với Bùi Trạc, càng thêm chờ mong hắn trở thành đồng minh của mình.
Bùi Trạc cụp mắt, có thể cảm nhận dò xét ánh mắt dò xét của Hoà Xu công chúa trên người mình, chỉ xem như không biết, không có chuyện gì xảy ra.
“Nghe nói ngươi và Trường Nhạc quận chúa bất hòa?” Hòa Xu im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Bùi Trạc nâng lên mắt, tiếp đó lại khó hiểu nhăn mày lại, có chút không rõ nguyên do.
“Công chúa nghe chuyện này ở đâu?”
Hòa Xu cũng không thích mình hỏi chuyện đối phương không trả lời còn bị hỏi ngược lại, nhưng Bùi Trạc nghi ngờ chuyện này cũng rất bình thường, Hòa Xu cũng không so đo: “Trước hết ngươi đừng hỏi bổn công chúa tại sao lại biết, ta chỉ hỏi ngươi, có phải sự thật hay không?”
Bùi Trạc cười cười, cất cao giọng nói: “Chuyện giả dối bậy bạ, thần và Trường Nhạc quận chúa quen nhau từ nhỏ, đến nay cũng hơn mười năm, hai người chúng ta hiểu rất rõ đối phương, sao có thể bất hòa.”
Nghe thấy Bùi Trạc nói như vậy, Hoà Xu cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu nàng ta vừa hỏi Bùi Trạc, Bùi Trạc đã nói rõ quan hệ gay gắt của mình và Lê Ngưng, vậy đó mới gọi là kỳ lạ.
Dù sao lúc trước Bùi Trạc cũng không quen nàng ta, huống chi còn nói đến chuyện bất hòa với Lê Ngưng, có ai lại nói cái nhìn không tốt của mình với người khác cho một người không biết rõ.
Cùng đúng, Hoà Xu cũng không lập tức nói cho Bùi Trạc biết chuyện nàng ta không thích Lê Ngưng.
Hòa Xu không vội nhất thời, muốn Bùi Trạc tin tưởng thái độ của mình cũng giống như hắn còn phải làm từng bước.
Chỉ là hôm nay nàng ta tới gặp Bùi Trạc trước, cũng tỏ ra hứng thú với quan hệ địch thủ của Bùi Trạc và Lê Ngưng, sau này nàng ta nhắc thêm vài lần, cũng tiết lộ suy nghĩ của mình một chút, không sợ Bùi Trạc sẽ không nói cho mình biết sự thật.
Vì thế, Hòa Xu đầu tiên là kinh ngạc nói một câu “Hoá ra là lời đồn”, lại bày ra dáng vẻ như hiểu Lê Ngưng rất rõ nói: “Biểu tỷ này của ta tính tình đúng là hơi kém một chút, nhưng cũng vì từ nhỏ đã được mọi người dung túng, tính tình có hơi tùy hứng, chỉ là chuyện này cũng không trách được nàng.”
Hòa Xu dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu Bùi chỉ huy sứ có ý kiến gì với nàng, vậy không cần lo lắng, Hòa Xu là công chúa, cho dù là biểu tỷ cũng tuyệt đối không bao che.”
Đã nói đến bước này, Hoà Xu không tin Bùi Tạc còn không rõ mục đích hôm nay mình tới tìm hắn.
Bùi Trạc đương nhiên hiểu ý của Hòa Xu, hắn nghe xong, chỉ chớp mắt một cái lại chắp tay hành lễ nói: “Thần không có ý kiến gì với Trường Nhạc quận chúa, ngược lại, là quận chúa chướng mắt thần, nếu có thể được quận chúa ưu ái vậy chính là phúc của thần.”
Dừng một chút, Bùi Trạc lại tiếp tục nói: “Trường Nhạc quận chúa thân phận cao quý, tài trí hơn người, có chút kiêu ngạo là chuyện vô cùng bình thường, không xem là xấu, có nuông chiều một chút cũng không sao.”
Bùi Trạc không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói mang theo cung kính, lại đặc biệt kiên định.
Bùi Trạc sao có thể nói chuyện thay Lê Ngưng? Không phải lúc này hắn nên phu họa hoặc đồng ý với mình sao?
Hòa Xu nhíu mày thật chặt, cẩn thận đánh giá vẻ mặt Bùi Trạc, nhưng hắn hơi cúi đầu, Hòa Xu không nhìn thấy rõ, nhất thời không đoán được lời vừa rồi của hắn là thật hay chỉ lấy ra để ứng phó mình.
Nhưng, hôm nay nàng ta đã hỏi vài người quan hệ của Bùi Trạc và Lê Ngưng, bọn họ đều nói giống nhau, chuyện này chứng minh tin đồn Lê Ngưng và Bùi Trạc bất hòa không phải vô căn cứ.
Hay là hắn nói những lời này vì sợ nàng ta truyền ra ngoài sẽ có hại cho hắn? Hoà Xu chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, cười một tiếng, hỏi: “Bùi chỉ huy sứ thật sự nghĩ như vậy?”
Hòa Xu không cần Bùi Trạc trả lời, hơn nữa lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, chưa chắc Bùi Trạc đã nói thật, dù sao mục đích của nàng ta đã đạt được, không cần tiếp tục ở lại đây lâu.
Trước khi Bùi Trạc mở miệng, Hòa Xu đã cười nói: “Hôm nay đã quấy rầy Bùi chỉ huy sứ, bổn công chúa về trước, Bùi chỉ huy sức có thể suy nghĩ lại cẩn thận, nếu sau này có chuyện tìm bổn công chúa, có thể phái người đi báo tin.”
Nói xong, Hòa Xu đi lướt qua bên cạnh Bùi Trạc, lau hai ngươi đi song song, Hoà Xu nhỏ giọng chỉ hai người nghe được: ““Đặc biệt là về biểu tỷ kia của ta – Lê Ngưng.”
*
Chuyện Hòa Xu đến gặp Bùi Trạc, ngay đêm đó đã truyền đến tai Lê Ngưng.
Hòa Xu vẫn luôn xem Lê Ngưng là đối thủ, cho rằng Lê Ngưng cướp đi tất cả thuộc về mình, lúc nhìn Lê Ngưng luôn tỏ ra oán hận, ghen tỵ.
Nhưng Lê Ngưng dường như không quan tâm Hoà Xu nhìn mình thế nào, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của nàng, nếu vì loại chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình thì đúng là mất nhiều hơn được.
Còn chuyện Hoà Xu đi tìm Bùi Trạc, Lê Ngưng đúng là vô cùng ngạc nhiên, nhưng không khó đoán được Hòa Xu muốn kéo Bùi Trạc đứng cùng chuyến tuyến với mình, chỉ là không hiểu được nàng ấy đi tìm Bùi Trạc như thế nào.
Hòa Xu và Lê Ngưng, cùng Lê Ngưng với Bùi Trạc, điểm chung duy nhất của hai người đều là muốn đánh bại đối phương.
Nhưng sự ghen tỵ của Hòa Xu với Lê Ngưng mang theo nỗi hận, một lòng chờ đợi Lê Ngưng không được vui vẻ như mong muốn, chỉ cần Lê Ngưng từ trên mây ngã xuống, Hoà Xu sẽ cảm thấy vui vẻ.
Mà Lê Ngưng lại không muốn Bùi Trạc gặp chuyện không may, nàng không có hận ý với Bùi Trạc, nếu Bùi Trạc không được như hôm nay có lẽ Lê Ngưng còn cảm thấy khó chịu.
Nhưng dựa vào hiểu biết của Lê Ngưng đối với Bùi Trạc, cho dù Hoà Xu có muốn hắn đứng chung một phia mới mình, Bùi Trạc cũng sẽ không đồng ý.
Tuy bình hay Bùi Trạc thích bắt nạt nàng, nhưng hai người cũng không có thù oán gì to lớn.
Cũng vì vậy, Lê Ngưng nghĩ kế hoạch của Hoà Xu đã thất bại tới tám phần, nên không cần để việc này trong lòng.
Chỉ là Lê Ngưng đã xem nhẹ nghị Lực của Hòa Xu, Hoà Xu vì muốn mượn sức Bùi Trạc đánh bại đối thủ mà bám riết không tha, đến ngày sinh nhật Bùi Trạc còn phái người đến phủ thừa tướng tặng quà, nghe nói có đích thân viết một bài thơ cho hắn.
Nhưng quà bị Bùi Trạc trả về, nói là cảm thấy hổ thẹn không xứng, cũng chỉ nhận mình bài thơ.
Ngày sinh nhật Bùi Trạc, trưởng công chúa để Lê Ngưng mang quà đến tướng phủ chúc mừng, Lê Ngưng miễn cưỡng đi đến trước buổi trưa.
Sinh thần Bùi Trạc từ trước đến nay đều không làm lớn, nhiều năm như vậy vẫn luôn là cả nhà cùng nhau dùng cơm trưa, ăn một chén mì trường thọ đã coi như xong.
Lê Ngưng là người ngoài duy nhất trên bàn, ngoại trừ ba năm trước Bùi Trạc, trước đây nàng đều sẽ mang theo quà trưởng công chúa đã chuẩn bị tới tướng phủ.
Năm thứ nhất Lê Ngưng còn cười xấu hổ mang quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tốt cho Bùi Trạc, đáng tiếc chỉ có một năm, bắt đầu từ năm thứ hai Lê Ngưng sẽ không chuẩn bị quà cho hắn nữa, cũng chỉ mang theo quà trưởng công chúa đã chuẩn bị trước.
Hiện tại Hòa Xu cố ý tiếp cận Bùi Trạc, Lê Ngưng vừa thấy Bùi Trạc liền cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Nếu Hoà Xu còn tiếp tục như vậy, không biết cuối cùng Bùi Trạc có bị dao động, đi đến bên cạnh Hoà Xu hay không.
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Lê Ngưng nhìn Bùi Trạc càng ngày một lời khó nói hết.
“Tại sao hôm nay quận chúa lại nhìn chằm chằm ta như vậy?”
Bất kể là tặng quà hay ăn cơm trưa, Bùi Trạc đều có thể cảm nhân được ánh mắt Lê Ngưng liên tục nhìn chằm lên người mình.
Trong tìm tòi nghiên cứu còn mang theo do dự muốn nói lại thôi.
Lúc này đã ăn trưa xong, Lê Ngưng và Bùi Trạc ngồi trên ghế đá trong viện.
Lúc đầu Bùi Triệt và La thị cũng có ở đây, nhưng đã qua giờ nghỉ trưa, bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ.
Lê Ngưng cầm lấy chén trà trước mặt, tùy ý nói: “Nghe nói Hòa Xu công chúa đưa quà sinh nhật còn tự mình viết một bài thơ cho người?”
Không nghĩ tới nàng sẽ nhắc tới việc này, Bùi Trạc hơi nhướng mày, gật đầu: “Đúng là có việc này.”
Lê Ngưng đương nhiên cũng biết đây là sự thật, nàng muốn biết nội dung bài thơ kia.
“Bổn quận chúa thật sự rất tò mò, Hòa Xu công chúa tự mình cầm bút viết thơ chúc sinh nhật sẽ có bộ dạng gì.”
Lê Ngưng vừa dứt lời, ý cười trên môi Bùi Trạc lập tức cứng đờ, sau đó im lặng.
Thấy hắn như vậy, Lê Ngưng còn tưởng hắn không muốn cho nàng xem, lập tức không vui nhăn mày lại, lại nhanh chóng giả bộ không để ý, dùng giọng điệu thất vọng che đậy sự xấu hổ, nói lời từ chối trước Bùi Trạc: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, bổn quận chúa cũng không thật sự muốn xem.”
Bùi Trạc im lặng một lát, rốt cuộc ngước mắt lên, thành thật nói: “Thơ kia…… Ta cũng không biết, đúng là không thể lấy ra cho quận chúa xem.”
“Sao ngươi lại không biết?”
Lê Ngưng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Bùi Trạc đặt nắm tay trên môi, đưa mắt nhìn nơi xa, ho nhẹ: “Bài thơ kia…… Bị dính nước, không nhìn thấy chữ, bị ta ném đi.”
Thật ra sau khi miếng vải kia bị thấm ướt, Bùi Trạc cũng không nhìn rõ những chữ đó.
Hôm qua Hòa Xu cho người mang quà đến, cố ý phân phó nhất định phải giao cho Bùi Trạc.
Lúc đó Bùi Trạc mới vừa từ võ trường quay về, lòng bàn tay toàn là bụi đất, mồ hôi, vốn không nghĩ sẽ nhận lễ của Hoà Xu, nhưng thái giám mang tới vẫn nhất quyết kiên trì, không còn cách nào khác Bùi Trạc chỉ có thể cầm lấy.
Thái giám kia nhìn thấy Bùi Trạc cầm miếng vải trắng trên tay liền hài lòng rời đi, cũng mặc kệ Bùi Trạc sẽ xử lý mảnh vải kia như thế nào.
Bùi Trạc vốn định cầm trước, quay lại sẽ trả, nhưng không ngờ vải vóc bị mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt, muốn trả về cũng không được, Bùi Trạc đành dùng lau tay, lau xong liền tùy tiện ném vào sọt bên cạnh.
Nếu Hòa Xu dùng giấy thì không sao, lại còn dùng vải.
Hắn cũng không nghĩ tới Lê Ngưng sẽ muốn đọc bài thơ kia, sớm biết như vậy hắn đã không lấy lau tay.
Lê Ngưng không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy, đến cả Bùi Trạc cũng không biết nội dung trong thơ.
Nếu như vậy Lê Ngưng đành phải từ bỏ tâm tư muốn tìm hiểu bài thơ kia, thu lại lòng hiếu kỳ, biến trở lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu căng không muốn nói thêm lời nào với Bùi Trạc.
Bùi Trạc nhìn Lê Ngưng, đoán được lúc này nàng đang muốn tìm lý do gì rời khỏi tướng phủ, không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
Lê Ngưng nhìn đình viện xung quanh một vòng, tìm xem có cái gì để nàng lấy cớ về phủ, ánh mắt lại chuyển lên người Bùi Trạc, đang muốn mở miệng, đã thấy Bùi Trạc không biết móc ở đâu ra một tập giấy.
Mặt hạnh của Lê Ngưng lập tức trợn tròn.
Động tác quen thuộc như vậy…… Lần trước ở Mãn Hương lâu, Bùi Trạc không phải từng lấy ra một tập giấy như bây giờ ra trước mặt nàng sao, nói đó là đồng liêu chúc mừng hắn nhậm chức, muốn khoe khoang với nàng.
Bùi Trạc nhìn Lê Ngưng kinh ngạc, vừa lòng mà cong mắt lên.
“Đây là ta……”
Lê Ngưng đã có thể đoán được Bùi Trạc sẽ nói cái gì, sắc mặt một lời khó nói hết vội nói trước: “Đây không phải là lời chúc sinh nhật của đồng liêu viết cho ngươi chứ?”
Ý cười Bùi Trạc trong mắt càng sâu, tán thưởng nói: “Quận chúa đúng là thông minh.”
Lê Ngưng: “……”