Hai người không nói gì đối diện nhìn nhau một lát, Bùi Trạc mới phản ứng lại bất đắc dĩ bật cười.

Chẳng qua chỉ nói là da mặt dày, kém một chút thì đã sao.

Lập tức, Bùi Trạc lại làm ra vẻ vô cùng bất ngờ, tiếp nhận đánh giá của Lê Ngưng: “Hiếm khi được quận chúa nhớ đến chuyện lúc ta còn nhỏ, Trạc thật đúng là được sủng mà sợ.”

Trình độ tự mình đa tình Bùi Trạc lại một lần khiến Lê Ngưng lau mắt mà nhìn.

Hắn lại dám bóp méo bẻ cong lời nàng nói.

Lê Ngưng nhíu mày, không nhịn được bắt đầu nghi ngờ có phải vừa rồi mình nói quá uyển chuyển hay không, còn đang suy nghĩ muốn nói thêm một lần nữa, đã thấy Bùi Trạc đứng dậy, nói với nàng: “Quận chúa đã uống trà xong, vậy chúng ta cũng nên về thôi.”

Không cần tiếp tục nghe Bùi Trạc khoe khoang, Lê Ngưng đương nhiên muốn lập tức rời đi, đứng dậy nói một câu với hắn: “Đa tạ đã khoãn đãi.”

Hai người cùng xuống lầu, hai tên tiểu nhị trong quá nhìn thấy bọn họ, tránh đường sang một bên, cười nói: “Khách quan đi thong thả, hoan nghênh thường tới.”

Chờ hai người đi xa, một tiểu như mới nhìn bóng dáng hai người cảm thán: “Quả là một đôi kim đồng ngọc nữ.”

 “Còn không phải sao.” một tiểu nhị khác cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Vị công tử kia sáng sớm đã tới, một mình trong phòng đợi rất lâu, tới hỏi hắn có muốn gọi món lên trước hay không, chỉ nói đang đợi người.”

Tên tiểu nhị hiểu rõ mỉm cười.

“Chẳng lẽ là gấp không chờ nổi muốn gặp người trong lòng nên mới đến sớm như vậy.”

*

Lê Ngưng lên xe ngựa, phát hiện Bùi Trạc cưỡi ngựa đi bên cạnh xe. Không chờ Lê Ngưng lên tiếng, Bùi Trạc đã mở miệng hỏi trước: “Quận chúa cần ta đưa về không?”

Lông mày Lê Ngưng giật giật, vội vàng nói: “Không cần!”

Để Bùi Trạc đưa nàng trở về, chẳng phải chờ lát nữa còn phải chuẩn bị trả công cho hắn một lần nữa sao.

Lê Ngưng sao có thể sẽ tiếp tục mắc mưu.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lê Ngưng, Bùi Trạc đảm bảo với nàng: “Lần này ta không đòi trả công, quận chúa cứ yên tâm.”

Lê Ngưng không yên tâm chút nào, vẫn nhất quyết không cần hắn đưa.

Bùi Trạc im lặng, lại ngước mắt lại, để Lê Ngưng nhìn rõ thành ý của mình: “Nếu ta còn muốn đòi trả công, ngươi có thể lấy đòi ta một thứ.”

Lê Ngưng sao có thể bị dụ hoặc, không chút do dự nói: “Ta mới ——”

Sau khi phản ứng lại Bùi Trạc vừa nói gì, Lê Ngưng chậm rãi chớp hạ mắt, bán tín bán nghi: “Thật sự?”

 “Tuyệt không dối trá.”

“Ta làm sao biết chỗ người có thứ ta muốn hay không.” Lê Ngưng làm ra vẻ kiêu ngạo, hất cằm với Bùi Trạc: “Vậy, vậy những cục đá hình hoa mai lần trước ngươi cho ta, ngươi còn bao nhiêu cái?”

Đôi mắt đơn phượng của Bùi Trạc cong lên, đồng tử lấp lánh như chứa muôn ngàn vì sao.

 “Quận chúa muốn biết? Không bằng theo ta tới phủ Thừa tướng, ta đưa hết cho ngươi xem.”

Lê Ngưng không đoán sai, quả nhiên hắn vẫn còn hoa mai ngọc.

Nhưng, ai muốn cùng hắn tới tướng phủ cơ chứ?

 “Tới tướng phủ thì quên đi.” Lê Ngưng nói: “Nếu ngươi nuốt lời, phải cho ta một đóa.”

Một đóa có hơi ít, Lê Ngưng suy nghĩ lại lập tức sửa lại: “Không, ta muốn hai đóa.”

Bùi Trạc có vẻ rất dễ nói chuyện.

“Đương nhiên có thể.”

Hai người đạt được thống nhất, vui vẻ đi về phủ trưởng công chúa, nghênh đón không khí hòa bình ngắn ngủi của hai đối thủ.

Sau khi Bùi Trạc đưa Lê Ngưng đến phủ trưởng công chúa, quả thật làm theo lời hứa, không đòi thù lao gì của nàng.

Lê Ngưng không biết nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối.

*

Thời tiết dần ấm lên, tuyết cũng không rơi dày như trước, số lần Lê Ngưng ra khỏi phủ cũng nhiều hơn.

Một buổi trưa trời trong nắng ấm, Lê Ngưng nhận được thiệp mời tham dự yến hội của các quý nữ trong kinh.

Nhóm quý nữ ngồi cùng một chỗ tâm sự thưởng trà, đều là vì muốn kết giao hoặc giết thời gian.

Lê Ngưng vốn không muốn tới, chỉ là trưởng công chúa không ngừng lải nhải bên tai nàng, ngại nàng này ngại nàng kia, muốn nàng ra ngoài kết giao nhiều một chút. Lê Ngưng không thể phản kháng lại chỉ có thể gọi thêm Lục Chỉ Du đi cùng, dự định đến hoàng hôn sẽ trở về.

Những người được mời đến đây hôm nay đều là quý nữ kim chi ngọc diệp, ở khuê phòng không có việc gì làm ra ngoài tụ họp ra ngoài có người nói chuyện.

Lê Ngưng tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, nói chuyện với Lục Chỉ Du, không bao lâu, các quý nữ nổi danh vẫn chú ý đến nàng, cứ như vậy đề tài lại rơi xuống người nàng.

 “Trường Nhạc quận chúa cũng đã tới tuổi làm mai, không biết đã có  người trong lòng hay chưa?” Qúy nữ kia cười hỏi.

Ở cái này tuổi, nhóm nữ nhi trẻ tuổi ngại nói cũng thích nhất chủ đề mơ hồ này.

Ánh mắt những người khác cũng theo những lời này nhìn về phía Lê Ngưng. Lê Ngưng không chút hoang mang, dáng vẻ đoan chính, ngước mắt lên nhìn đối phương, cười nhạt trả lời lại: “: “Bổn quận chúa không vội, tất cả đều thuận theo tự nhiên.”

Lại có một thiên kim khác đáp lời với Lê Ngưng, Lê Ngưng đều mỉm cười hóa giải.

“Nghe nói quận chúa và Bùi tiểu công tử Bùi Trạc mới nhậm chức Vũ Lâm Vệ chỉ huy sứ ——,hai người quen biết từ nhỏ, quan hệ hai nhà lại rất tốt, cũng xem là thanh mai trúc mã, không biết quận chúa cảm thấy thế nào?’

Người nói lời này là nữ nhi Định Bình hầu, Trường Lễ quận chúa.

Lê Ngưng nhìn qua, không lập tức mở miệng.

Quan hệ của nàng và Bùi Trạc, không nói toàn bộ những người ở đây, cũng có tám chín phần đã từng nghe nàng và hắn là đối thủ không đội trời chung.

Không khí nhất thời đông cứng, sợ Lê Ngưng đột nhiên tức giận lại không nhịn được chờ mong nàng sẽ nói gì.

Trên mặt vẫn Trường Lễ duy trì cười, lẳng lặng chờ đợi Lê Ngưng trả lời.

Nếu Lê Ngưng nói không hay về Bùi Trạc, sẽ khiến người khác cảm thấy nàng lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu muốn khen đối thủ trước mặt người khác, chỉ sợ trong lòng nàng cũng không thoải mái.

Lê Ngưng còn lâu mới keo kiệt như vậy.

 “Bùi thiếu tướng quân có công bình loạn, là người có mưu lược, bây giờ còn có chức quan trên người, đúng là sự tồn tại đáng để người khác ngưỡng mộ.”

Lê Ngưng đưa ra một lời đánh giá từ góc độ công bằng, những lời này mọi người đều biết không trộn lẫn ân oán cá nhân.

Các quý nữ nghe xong chỉ cảm thấy Trường Nhạc quận chúa ân oán phân minh.

Trường Nhạc quận chúa hào phóng cười nhìn Trường Lễ: “Ngươi còn gì muốn hỏi không?”

Trường Lễ mặt không đổi sắc, duy trì nụ cười trên môi, lắc đầu.

Lê Ngưng tiếp tục nói chuyện với người khác, dường như đoạn nhạc nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, chỉ thoáng chốc đã vứt ra sau đầu.

Đại ca Lý Võ Đạc của Trường Lễ, thế tử Định Bình hầu, cũng chính là người nói xấu sau lưng Bùi Trạc bị Lê Ngưng phát hiện năm đó, Trường Lễ cũng biết rõ chân tướng năm đó, lại cùng một giuộc với đại ca mình, bắt đầu từ lúc đó đã thầm ghi hận Lê Ngưng trong lòng.

Rõ ràng hai người Lê Ngưng và Bùi Trạc là đối thủ không đội trời chung, Lê Ngưng lại có thể đứng lên nói chuyện thay Bùi Trạc, điều đó lại càng cho thấy nàng đại nghĩa đến mức nào.

Ở nơi Lê Ngưng không nhìn thấy, Trường Lễ oán hận nhìn chằm chằm nàng.

Đã có được cũng muôn vàn sủng ái, có có tài hoa hơn người, đến cả nhân phẩm cũng không thể bắt bẻ, chỉ thiếu duy nhất là bên ngoài đồn thành kiêu ngạo tùy hứng, nhưng chút tính tình này cũng không hại đến ai, thậm chí lúc nhắc tới còn cảm thấy Lê Ngưng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Rõ ràng đều được phong quận chúa như nhau, tại sao đãi ngộ lại khác nhau như trời với đất.

Định Bình hầu phủ mấy năm gần đây càng ngày càng suy sụp, nàng  ta là quận chúa cũng chỉ là hữu danh vô thực, còn Trường Nhạc quận chúa phong quang vô hạn trở thành sự tồn tại khiến nàng ta vô cùng hâm mộ lại ghen ghét không thôi.

Trường Lễ trừng đến đỏ cả hốc mắt, mới quay đầu cầm lấy ly trà trước mặt.

Hòa Xu đứng ở xa không lên tiếng nhìn rõ rất cả mọi chuyện.

Nàng ta cũng từng nghe qua danh hào của Bùi Trạc, về phần quan hệ của Lê Ngưng và Bùi Tạc cũng chỉ mới nghe qua, lúc trước quan hệ hai người rất tốt, sau này lớn lên lại gay gắt không hợp.

Hòa Xu cho là chuyện này rất bình thường, không phải người nào cũng có thể luôn tốt với với một người khác.

Nhưng nếu Trường Lễ oán hận Lê Ngưng, vậy không chỉ đơn thuần hỏi Lê Ngưng và thanh mai trúc mã kia như thế nào.

Vì thế, Hòa Xu nhỏ giọng hỏi một quý nữ bên cạnh, quan hệ của Bùi Trạc và Lê Ngưng có chuyện gì không để người ngoài biết hay không.

Quý nữ kia đầu tiên là kinh ngạc, chẳng qua là kinh ngạc quan hệ của Lê Ngưng và Bùi Trạc sao mọi người có thể không biết, rõ ràng là mọi người đều biết, sau đó mới nghĩ đến Hòa Xu sống trong hoàng cung,  không biết được nhiều tin tức như các nàng, mới mở miệng nói qua những lời đồn mình từ nghe cho Hoà Xu.

Hòa Xu nghe xong, như suy nghĩ gì đó nhìn về phía Lê Ngưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play