Trưởng công chúa đi rồi, Lê Ngưng lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Không biết qua bao lâu mới dần tỉnh dậy, sau khi rời giường để người hầu rửa mặt chải đầu, còn lấy cả đồ ăn vặt nàng mua năm trước tới, ngồi trên giường, tìm vị trí có thể nhìn thấy cây mai bên ngoài vừa ăn vừa xem thoại bản.
Toàn thân nàng đều rúc trong chăn ấm, chỉ lộ đầu ra, thoại bản đặt trên bàn nhỏ, để Đông Tuyết lật sách thay nàng. Thu Phong đứng một bên hầu hạ, chờ Lê Ngưng ăn hết miếng đồ ăn trong miệng lại đút cho nàng miếng khác.
Xem chán thoại bản còn có thể ngẩng đầu lên nhìn cây mai trong sân.
Thật đúng là vô cùng thoải mái.
Ngày thường Lê Ngưng cũng không xa hoa lãng phí như thế, rất ít khi đến cả tay cũng không thèm cử động như hôm nay, chỉ vì hôm nay có nhiều yếu tố mới tạo thành hình ảnh hiện tại.
“Ta muốn uống nước.”
Lê Ngưng ăn nhiều thịt khô, cổ họng cũng hơi khô. Vừa nói xong Thu Phong đã vội đi lấy nước ấm đã chuẩn bị sẵn đưa đến bên miệng nàng.
Lê Ngưng cúi đầu uống nước, miệng nhỏ hơi cong lên hơi cong lên hút nước, sợ không cẩn thận làm rớt nước xuống chăn.
Uống nước xong, Lê Ngưng đổi sang ăn mứt hoa quả, lại để Đông Tuyết lật một tờ khác.
Đang vui vẻ hưởng thụ lại có người chạy tới bẩm báo trưởng công chúa đã quay về, hơn nữa còn đang đi về phía Lăng Sương Viện.
Lê Ngưng bị sặc một trận, ngăn cản bàn tay Thu Phong đang vuốt lưng cho mình, vội vàng nói: “Mau thu dọn, đừng để nương ta nhìn ra manh mối.”
Chủ tớ ba người vội vội vàng vàng giấu hết đồ ăn vặt và thoại bản trên bàn, lại vội lấy đồ gì đó che vỏ hạt dưa.
Mới vừa thu dọn sạch sẽ, trưởng công chúa đã tiến vào.
“Nương, không phải người tới tướng phủ sao, sao lại trở về nhanh như vậy?”
Lê Ngưng bọc chăn ngồi quỳ, ngoan ngoãn cười với trưởng công chúa.
“Còn nhanh, cũng đã đến trưa rồi.” Trưởng công chúa đi vào, dịu dàng nói với thiếu niên theo sau: “Bên ngoài lạnh lẽo, mau đi vào cho ấm.”
Lúc này Lê Ngưng mới phát hiện, nương nàng không trở về một mình, còn mang theo một vị khách không mời mà đến.
Hai mắt Lê Ngưng trừng thật lớn.
Trưởng công chúa tiếp đón Bùi Trạc vào nhà, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Lê Ngưng.
Sau khi Bùi Trạc tiến vào, tầm mắt liền tập trung trên người Lê Ngưng.
Nàng chỉ lộ mỗi đầu ra, Bùi Trạc cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt hơi hồng nhạt của nàng, vì thế phải nhìn kỹ mới thấy được khuôn mặt kia.
Trong lúc nhìn đến khóe miệng nàng, Bùi Trạc có hơi sửng sốt.
Đôi môi đỏ bừng căng bóng ướt át, khóe miệng còn dính một chút mật hoa quả. Lại nhìn vẻ mặt đáng yêu còn chưa kịp thu hồi của nàng, còn có ánh mắt hai tỳ nữ không cần nói cũng hiểu rõ, Bùi Trạc lập tức đoán được đầu đuôi mọi chuyện.
Sau đó, Bùi Trạc nâng tay lên nhìn Lê Ngưng, dùng ngón trỏ chỉ góc khóe miệng bên phải của mình.
Lê Ngưng lập tức hiểu ý, không nhịn được hít một hơi, trộm liếc mắt nhìn trưởng công chúa.
Trưởng công chúa mới vừa tìm chỗ ngồi xuống, không chú ý đến tình hình bên này.
Lê Ngưng nhanh chóng vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng.
Ngọt ngào, dính dính, xem ra là mứt hoa quả vừa rồi nàng ăn không không cẩn thận dính vào khóe miệng.
Đôi môi vừa liếm qua càng tăng thêm mấy phần sáng bóng đầy đặn, khiến người mơ màng.
Yết hầu Bùi Trạc khẽ lăn lộn, vội quay đầu đi không dám nhìn nàng.
Phòng ngừa cẩn thận, Lê Ngưng liếm sạch lại một lần, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra. Lại nhìn Bùi Trạc, không biết hắn đã nhìn đi nơi khác từ lúc nào, đang nhìn loạn khắp nơi trong phòng.
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, hắn làm như lạ lắm hay sao?
Trong lòng Lê Ngưng chửi thầm.
Trưởng công chúa gọi Bùi Trạc một tiếng, để hắn ngồi vào ghế bên cạnh nàng.
“Trong nhà đốt than quá nóng sao?” Thấy mặt Bùi Trạc đỏ lên, trưởng công chúa hỏi.
Bùi Trạc cười ôn hòa nói: “Không có. Chỉ là cháu vừa đi từ bên ngoài vào, tạm thời chưa kịp thích ứng.”
Trưởng công chúa lại nhìn về phía Lê Ngưng, cong môi, nhìn dáng vẻ nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng dặn dò Đông Tuyết: “Trong phòng nên mở cửa thông gió nhiều mới tốt, quận chúa sợ lạnh thì để nàng trốn trong chăn là được, đốt than nhiều giờ cũng phải chú ý.”
Đông Tuyết cúi đầu đồng ý: “Vâng.”
“Bây giờ con cảm thấy thế nào, có đỡ hơn không?” Trưởng công chúa hỏi.
Lê Ngưng nói: “Đã khá hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt.” Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Bùi Trạc một cái, cười nói: “Bùi tiểu lang quân nghe nói con bị bệnh, liền đi theo nương về phủ thăm con.”
Lúc trưởng công chúa tới phủ thừa tướng, thừa tướng phu nhân đương nhiên sẽ hỏi Lê Ngưng, biết Lê Ngưng không khỏe liền lo lắng không thôi, Bùi Trạc cũng có ở đó, nghe được liền nói thay mẫu thân hắn đến thăm Lê Ngưng.
Bùi Trạc cũng nói: “Quận chúa không khỏe, ta thật sự lo lắng.”
Lê Ngưng nghi ngờ nhìn Bùi Trạc, Bùi Trạc chỉ mỉm cười nhìn lại nàng.
Không cần nghĩ cũng biết, Bùi Trạc vì ngại mối quan hệ giữa mấy vị trưởng bối, mới có thể chủ động tới thăm nàng.
Nhưng cũng có ích gì, nàng cũng sẽ không vì hắn mà cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng Lê Ngưng đương nhiên không thể nói mấy lời trong lòng ra ngoài, dù sao nàng và Bùi Trạc vẫn luôn cố gắng duy trì hòa bình trước mặt trưởng bối.
Lê Ngưng tạm thời không muốn đối chọi với Bùi Trạc, cũng không biết nên nói gì, cả buổi mới bình tĩnh nói một câu: “Đa tạ Bùi công tử, được người khác tới thăm hỏi ta cũng cảm thấy khá hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt, quận chúa cần chú ý nghỉ ngơi.” Bùi Trạc cười như không cười, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại có hơi nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe được: “Đặc biệt là phải ăn kiêng, đồ ăn ngon cũng không thể ăn một lúc quá nhiều, nếu không đến lúc đó ăn lại không tiêu.”
Nói xong, tầm mắt hắn lướt qua môi nàng.
Lê Ngưng hoang mang nhìn về phía trưởng công chúa, thấy sắc mặt Trưởng công chúa vẫn như thường, dường như không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Bùi Trạc, Lê Ngưng mới dám thả lỏng, hung hăng trừng mắt với Bùi Trac.
Nàng đã biết, Bùi Trạc không thể nào có lòng tốt như vậy, trêu đùa với nàng mới là mục đích của hắn.
Không thể bày trò trước mặt trưởng công chúa, Lê Ngưng tựa như nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Biết rồi, ta nhất định sẽ ghi nhớ cẩn thận những lời này của Bùi công tử.”
Nhớ kỹ những lời hôm nay của hắn, nhất định sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ tìm cơ hội trả thù lại.
Bùi Trạc không tỏ thái độ, trưởng công chúa nghe ra lời của Lê Ngung có hơi kỳ lạ, nhăn mày lại: “Sao lại nói chuyện khách khí như vậy, không phải trước đây con đều gọi là “ca ca” sao?”
Lê Ngưng ngoài cười nhưng trong không cười: “Khi đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Trưởng công chúa nhìn Bùi Trạc lại nhìn Lê Ngưng, như đang suy tư gì đó.
Hai người đúng là đã lâu không gặp, sau khi Bùi Trạc trở về có lẽ hai người bọn họ còn chưa được đơn độc ở chung, nên để thời gian cho bọn họ quen thuộc lại.
Một lát sau trưởng công chúa đứng dậy, nói là có chút việc cần mình đi xử lý, để Lê Ngưng ở đây tiếp đãi Bùi Trạc.
Trưởng công chúa đi rồi, Lê Ngưng lập tức lộ nguyên hình, lại gọi Đông Tuyết và Thu Phong lấy đồ vừa dọn ra.
Nhìn thoáng qua vị khách bị lạnh nhạt bên cạnh, Lê Ngưng hất cằm về phía hắn: “Ngươi cứ tùy tiện.”
Bùi Trạc nhướng mày, hỏi: “Không phải cơ thể không khỏe sao?”
“Chuyện này và chuyện ta ăn có liên quan sao?” Lê Ngưng dùng ánh mắt kỳ lạ liếc hắn một cái: “Không khỏe thì không thể ăn?”
“Đương nhiên có thể. Chẳng qua ——” Bùi Trạc không muốn đấu võ mồm với nàng, thuận thế hỏi: “Ngươi không khỏe ở đâu?”
Không khỏe ở đâu?
Nàng dám nói, hắn dám nghe sao?
Chẳng qua nghĩ lại, Lê Ngưng đột nhiên cong môi cười tinh quái, một bàn tay đang giấu trong chăn bất ngờ vươn ra ngoài, ngoắc ngoắc ngón tay với Bùi Trạc.
“Ngươi lại đây, ta bí mật nói cho ngươi.”
Bùi Trạc không biết nàng lại nghĩ ra âm mưu gì, nhưng vẫn đi qua.
Lê Ngưng vẫn nằm trên giường như cũ, không hề có ý đứng lên, Bùi Trạc đành phải khom lưng, cúi người tới gần.
Lê Ngưng dán lại gần tai hắn, một tay che miệng, cánh môi khẽ hé mở, giọng nói dịu dàng: “Ngươi càng muốn biết, ta càng không nói cho ngươi.”
Giọng nàng nói vừa nhẹ lại vừa chậm, nếu không nghe được nội dung chắc chắn sẽ cảm thấy thanh âm này vô cùng dễ nghe, chỉ là nghe xong nội dung lại ngập tràn ý trêu đùa, ác liệt.
Bùi Trạc thật sự bị nàng lừa gạt, nhất thời giật mình không phản ứng lại.
Mưu kế thực hiện được, Lê Ngưng nhịn không được cười ra tiếng.
Lại là cảm giác khác thường như lông chim lướt qua đầu quả tim.
Bùi Trạc đột nhiên không kịp phòng ngừa quay đầu, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo sát lại, chóp mũi đụng phải chóp mũi.
Khuôn mặt hắn tuấn lãng, mắt lại rũ xuống nhìn nàng, đôi con ngươi sâu thẳm, sống mũi cao thẳng khẽ chạm vào mặt nàng.
Tiếng cười trên miệng nàng lập tức im bặt, mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phản ứng lại vội vàng ngẩng đầu lùi lại.
“Ngươi, ngươi dán lại gần ta như vậy làm gì?” Trong lòng Lê Ngưng có chút hoảng loạn, lập tức đánh đòn phủ đầu cắn ngược lại trước.
Bùi Trạc ngồi dậy, không chấp nhận lời phản bác của nàng.
“Không phải ngươi nói ta làm như vậy sao?”
“Được rồi, cũng đã nói cho ngươi rồi.” Lê Ngưng bình tĩnh lại, bắt đầu đuổi người: “Ngươi mau ngồi lại đi.”
Bùi Trạc khẽ “chậc” một tiếng, không tiếp tục dây dưa với nàng nữa.
Nhìn nàng vẫn có thể nháo có thể cười, có lẽ thật sự không có gì đáng ngại.
Bùi Trạc thuận theo ngồi trở lại, Lê Ngưng cũng rụt tay vào trong chăn, tiếp tục để Đông Tuyết và Thu Phong hầu hạ nàng vừa ăn vừa vừa đọc truyện.
Bùi Trạc ngồi ở đối diện nàng, không có việc gì làm, chỉ có thể nhìn Lê Ngưng hưởng thụ.
Một khắc sau, Bùi Trạc đứng dậy cáo từ, Lê Ngưng không hề liếc mắt nhìn về bên này, ngoài miệng có lệ: “Được, đi thong thả, không tiễn.”
Bùi Trạc đi rồi, Lê Ngưng lặng lẽ nhìn ra cửa một cái, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
.
*
Chạng vạng, trưởng công chúa lại đến Lăng Sương viện, lúc này Lê Ngưng mới vừa tỉnh.
“Con cảm thấy, Bùi tiểu lang quân như thế nào?” Trưởng công chúa hỏi.
Lê Ngưng nghe hiểu lời này, nhưng không hiểu nương nàng hỏi câu này có ý gì: “Chuyện này có gì sao?”
“Bùi tiểu lang tướng mạo anh tuấn, làm người khiêm tốn có lễ.” Trưởng công chúa vừa lòng cười: “Còn là tam phẩm chỉ huy sứ, năm sau liền đi nhậm chức.”
Hôm nay lúc tới tướng phủ thăm hỏi, thừa tướng phu nhân và trưởng công chúa có nhắc đến chuyện sau này Bùi Trạc sẽ đi nhậm chức, trưởng công chúa nghe xong càng tán thưởng.
Toàn thân Lê Ngưng lập tức chấn động.
Lời này, sao lại quen tai như vậy? Hình như lúc trước nương nàng đưa danh sách các vị công tử thế gia kia cho nàng xem cũng từng nói những lời như vậy.
Lê Ngưng chậm rãi chớp chớp mắt, cẩn thận lựa lời: “Cũng khá…… tốt?”
“Cái gì mà gọi là khá‘?” Trưởng công chúa tức giận liếc nàng: “Con đối với hắn như thế nào?”
“Vậy đương nhiên là ——”
Lê Ngưng còn chưa nói xong, trưởng công chúa đã cắt ngang: “Quên đi, con không cần nói nữa, ngoài miệng có thể nói mấy lời rất dễ nghe nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy”
Lê Ngưng: “……”
Tuy ngày thường đúng là như vậy không sai, nhưng lần này nương nàng đã đoán sai.
Vứt bỏ ân oán cá nhân đi, hắn đúng là người văn võ song toàn.
Trưởng công chúa lại tiếp tục khen Bùi Trạc trước mặt nàng, từ năng lực đến học thức, lại từ tướng mạo đến phẩm hạnh, Lê Ngưng vừa nghe vừa lơ đãng đáp lại.
Cũng may tận đến khi công chúa rời khỏi đây, đều không nói ra chuyện Lê Ngưng lo lắng nhất.
Nếu nương nàng cố ý chọn Bùi Trạc làm hôn phu cho nàng, vậy đúng là khó xử lý.