Trưởng công chúa vừa dứt lời, Lê Ngưng liền theo bản năng nhìn về phía Bùi Trạc.

Vừa quay đầu đã phát hiện Bùi Trạc cũng đang nhìn nàng.

Nụ cười trên khóe môi Bùi Trạc nhạt dần, mặt không biểu cảm thoạt nhìn có chút buồn bực.

Lê Ngưng cảnh giác nhìn chằm chằm hắn vài lần, phòng ngừa nếu hắn mở miệng cười nhạo nàng, nàng mới có thể lập tức phản bác lại.

Nhưng Bùi Trạc chỉ im lặng nhìn nàng, không hề có ý muốn mở miệng.

Lúc này Lê Ngưng mới thu hồi tầm mắt.

Nàng căn bản không hề cầu nhân duyên gì đó, đành phải mơ hồ nói: “Kết quả…đương nhiên rất tốt. Nói là phải đợi duyên phận đến, không thể cưỡng cầu.”

Trưởng công chúa không biết có tin thật hay không, hỏi thêm mấy cây, Lê Ngưng đều ngoan ngoãn trả lời.

Chẳng qua đều là lý do từ mình bịa ra tại hiện trường.

Chờ đến khi mẫu tử hai người nói chuyện xong, Bùi Trạc mới mở miệng nói: “Quận chúa tuổi còn nhỏ, dung mạo lại xinh đẹp như thiên tiên, các công tử muốn cầu hôn có lẽ đủ để đạp vỡ ngạch cửa, quận chúa có thể từ từ chọn, không cần vội.”

Lê Ngưng kinh ngạc nhìn qua.

Không ngờ sẽ có một ngày Bùi Trạc nói đỡ cho nàng, còn khen nàng, có khi nào ngày mai mặt trời sẽ mọc phía tây hay không.

Trưởng công chúa thở dài một tiếng, mượn cơ hội này kể khổ với Bùi Trạc. Từ Lê Ngưng cả ngày nằm trong phủ không thích ra ngoài, bình thường không nhìn thấy nàng lui tới với công tử nào, lời trong lời ngoài đều ngập tràn lo lắng cho hôn sự của nàng.

Lê Ngưng đứng một bên lắng nghe càng nghe càng cảm thấy quá đáng.

Nương đang nói nàng sao? Nàng nào có kém cỏi như bà nói!

Bùi Trạc ở trước mặt trưởng bối luôn cung kính có lễ, nghe vậy chỉ cười nhạt, trấn an trưởng công chúa, nhưng không phụ họa chế nhạo Lê Ngưng, ngược lại còn cố ý nói tốt cho nàng.

Trưởng công chúa có thể ghét bỏ nữ nhi của mình, nhưng nếu người khác dám kín đáo phê bình Lê Ngưng, bà chắc chắn là người không vui đầu tiên.

Nghe Bùi Trạc khen ngợi Lê Ngưng, trên mặt trưởng công chúa không thể hiện ra nhưng trong lòng lại rất tán thành với mấy lời của hắn.

Có Bùi Trạc nói chuyện với trưởng công chúa, Lê Ngưng bị vắng vẻ đứng một bên, không cần tiếp tục vắt hết đầu óc lấy cớ ứng phó với mấy câu hỏi của mẫu thân, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy bọn họ còn muốn nói chuyện đến sắp qua giờ ăn tối, Lê Ngưng đành phải lên tiếng cắt ngang.

 “Nương, nếu còn không ăn cơm, con chết đói mất.”

Bùi Trạc đúng lúc mở miệng: “Vậy Trạc không quấy rầy a di nữa, lần tới lại đến thăm người.”

Lần trước trưởng quận chúa không giữ được người ở lại dùng bữa, cho nên thái độ lần này kiên quyết hơn rất nhiều.

Bùi Trạc liếc nhìn sắc trời ngoài cửa, vẻ mặt buồn rầu.

 “Trạc cũng muốn dùng cơm cùng a di, chỉ là thời gian không còn sớm, mẫu thân vẫn còn ở nhà chờ.”

Trưởng công chúa nhìn bóng đêm giăng kín ngoài trời, chỉ có thể từ bỏ.

Còn chưa chờ trưởng công chúa nói gì, lần này Lê Ngưng lại rất tự giác, hất cằm với Bùi Trạc: “Đi, ta đưa ngươi ra ngoài.”

Bùi Trạc cũng khách khí có lễ nói: “Vậy làm phiền A Ngưng muội muội.”

Đi khỏi chính sảnh, dọc theo đường nhỏ lát đá xanh dẫn ra cổng lớn, lại đi qua một đoạn hành lang, đợi đến khi đảm bảo người trong chính sảnh hoàn toàn không thể nhìn thấy nơi này, Lê Ngưng lập tức dừng bước chân, dở chiêu cũ ra, hất cằm với Bùi Trạc, kiêu căng nói: “Đưa ngươi đến đây cũng đã đủ cho ngươi mặt mũi rồi, đường còn lại tự đi đi.”

Nói xong làm làm ra vẻ nghiêm túc uy hiếp hắn: “Không được quay lại cáo trạng với nương ta, nếu không ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”

 “Được.” Lần này bất ngờ là Bùi Trạc rất dễ nói chuyện, cũng dừng bước chân, xoay người nhìn nàng: “Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, không cần ngươi đưa ta ra cửa.”

 “Vấn để gì?” Lê Ngưng hỏi.

“Trưởng công chúa đã tính toán phải làm mai cho ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”

Trên mặt Bùi Trạc không hiện rõ vui hay giận, nhưng lại hỏi đặc biệt nghiêm túc.

Thảo luận chuyện hôn nhân đại sự của mình với một ngoại nam, tuy quan hệ hai người không quá xa lạ nhưng vẫn khiến Lê Ngưng lập tức đỏ mặt.

 “Cái, cái gì nghĩ như thế nào, có thể nghĩ như thế nào, đương nhiên là nghe theo nương ta.”

Bùi Trạc càng nhíu mày thật chặt.

“Vậy ngươi thật sự muốn chọn lựa một người trong nhóm công tử kia?”

Vừa rồi Bùi Trạc đã nói rất nhiều chuyện với trưởng công chúa, trưởng công chúa thu thập vô số tin tức các công tử thế gia cho Lê Ngưng lựa chọn, đã có ý muốn nghị thân cho nàng.

Lê Ngưng bị nói như vậy có hơi hoảng hốt, không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề  này với hắn nữa, chỉ muốn hắn nhanh chóng rời đi, đáp lại cho có lệ: “Chọn, chọn, chọn xem người nào thích hợp nhất.”

Không ngờ nàng vừa nói xong, Bùi Trạc lại tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, không biết là vì tức giận hay hoảng loạn làm sắc mặt hắn giờ phút này cực kỳ khó coi.

Trước nay hai người dù có đối chọi gay gắt như thế nào, cũng chưa từng có chuyện động tay động chân lôi kéo như bây giờ.

Lê Ngưng không biết tại sao mình đã nói theo ý hắn còn khiến hắn tức giận, có ý muốn rút tay về. Nhưng sức Bùi Trạc lớn, sao nàng có thể so được với hắn. Lê Ngưng nhỏ giọng bất mãn: “Tay ngươi, ngươi, làm đau ta….”

Bùi Trạc lập tức hoàn hồn, buông cổ tay nàng ra, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng lại không nhịn được quay xuống nhìn cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Giọng nói dịu dàng mang theo cảm xúc hối hận không dễ phát hiện.

Lê Ngưng vuốt cổ tay, lúc Bùi Trạc tiến đến muốn nhìn cổ tay nàng, lại cảnh giác lùi về sau mấy bước.

Nếu không phải đêm nay hắn nói chuyện với nương nàng biết bảo vệ nàng mấy câu, hắn làm như vậy nàng còn lâu mới bỏ qua cho hắn.

 “Ta đã trả lời xong câu hỏi của ngươi, sao ngươi còn không đi.” Lê Ngưng bắt đầu đuổi khách.

Môi Bùi Trạc mím lại thành đường thẳng, cứng đờ tại chỗ.

Bóng đêm càng khiến sắc mặt hắn u ám thêm vài phần, đôi đồng tử đen bóng rực rỡ, lại ẩn chứa cảm xúc làm người khác nhìn không rõ.

Một lúc sau, thiếu niên cúi đầu cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, giọng nói ủ rũ: “Ta lập tức đi ngay.”

Không biết có phải do Lê Ngưng ảo giác hay không, nhìn bóng dáng Bùi Trạc lại cảm thấy hắn có chút hồn bay phách lạc.

Lê Ngưng lại không nhịn được nhớ tới hình bóng hắn trên ngựa, khí phách tự tại, rực rỡ đến mức nào.

Tối nay hắn thật kỳ lạ, tại sao?

Lê Ngưng suy nghĩ hơn nửa ngày mới có chút manh mối.

Chắc chắn là do Bùi Trạc biết nàng muốn thành thân, mà hôn sự của hắn vẫn chưa có chút tin tức, tòng quân ba năm tuy có có thêm chiến công nhưng không tìm được nữ tử phù hợp.

Bây giờ nhìn thấy nàng có thể thành hôn trước hắn, Bùi Trạc kém hơn nàng một bước, nói không chừng trong lòng cảm thấy không cam tâm.

Lê Ngưng hoàn toàn đồng ý với lời giải thích này, bằng không phải giải thích sự khác thường của Bùi Trạc đêm nay như thế nào.

Tuy thành hôn trước hắn cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, Lê Ngưng cũng không có ý tưởng kia, nhưng có thể khiến Bùi Trạc cảm thấy nàng thắng hắn một lần, trong lòng Lê Ngưng lập tức dâng lên cảm giác thoải mái vô cùng.

Bùi Trạc không vui, Lê Ngưng sẽ càng thoải mái.

Cũng không thể trách nàng có suy nghĩ này, dù sao lúc trước đều là bởi vì Bùi Trạc mới khiến mối quan hệ giữa hai người bọn họ đi đến mức này..

*

Sau khi Bùi Trạc gạt bỏ ý tốt của Lê Ngưng, một đoạn thời gian thật dài sau đó nàng đều không nói chuyện với hắn.

Thậm chí vừa nhớ tới Bùi Trạc nói nàng “Ồn ào”, Lê Ngưng lập tức tức giận, hờn dỗi.

Tiểu quận chúa được muôn người cưng chiều lớn lên, đã bao giờ bị người khác ghét bỏ như vậy.

Lê Ngưng vốn là người đứng nhất học đường, sau khi Bùi Trạc tham gia thi chỉ có thể không cam lòng đứng thứ hai.

Chuyện này càng khiến Lê Ngưng cảm thấy buồn bực.

Sau đó, mặc dù Lê Ngưng cố tình duy trì khoảng cách với Bùi Trạc, nhưng vẫn không nhịn được âm thầm chú ý đến hắn, tìm cơ hội để bản thân có thể đè bẹp hắn.

Lúc được tan học, Lê Ngưng đã chuẩn bị thu dọn xong mọi thứ cùng tỳ nữ quay về phủ trưởng công chúa, lúc đi qua Bùi Trạc lại thấy hắn còn đang ngồi tại chỗ chép thứ gì đó.

Đúng lúc này có một học sinh khác đi qua, nhìn thấy Bùi Trạc đang viết, liền hỏi: “Bùi công tử còn chưa đi sao?”

Bùi Trạc cũng không ngẩng đầu lên: “Viết xong bài sẽ quay về.”

Nghe vậy, Lê Ngưng lập tức xoay người quay về chỗ ngồi, lấy giấy bút ra bắt đầu viết bài học hôm nay tiên sinh đã giao.

Tỳ nữ đề nghị nói: “Quận chúa, chúng ta trở về rồi viết cũng được.”

“Không.” Lê Ngưng nhìn chằm chằm Bùi Trạc, tựa như muốn nhìn ra hai lỗ thủng: “Ta muốn viết xong trước.”

Nàng muốn làm bài xong trước hắn.

Bùi Trạc nghe vậy, nhìn qua nàng một cái, Lê Ngưng thu hồi tầm mắt, bắt đầu vùi đầu viết chữ.

Trong lúc Buì Trạc còn chưa phản ứng lại, Lê Ngưng đã bắt đầu đánh giá hắn.

Nàng nhất định phải làm bài xong trước Bùi Trạc, cũng phải vẽ tranh chữ đẹp hơn hắn, ngay cả thỉnh thoảng có lúc hai người đứng gần nhau, Lê Ngưng cũng sẽ âm thầm kiễng chân.

Lúc đầu Bùi Trạc không cao hơn Lê Ngưng bao nhiêu, Lê Ngưng kiễng chân một chút cũng có thể ngang bằng với hắn, sau này dần lớn lên, cho dù Lê Ngưng kiễng chân hết sức cũng không cao được bằng hắn.

Cho dù Bùi Trạc có cao hơn nàng bao nhiêu, nhưng chỉ cần thấp hơn hắn một chút cũng là thấp.

Mãi cho đến khi Lê Ngưng mười tuổi, Bùi Trạc mười bốn tuổi, Bùi Trạc đi tới học đường khác, quan hệ cạnh tranh trong học đường của Bùi Trạc và Lê Ngưng mới xem như kết thúc.

Bởi vì hai người không cùng một học đường, cơ hội gặp mặt ít đi rất nhiều, nhưng nếu vừa thấy mặt, tư thế đối chọi gay gắt như vậy người khác chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được.

Chẳng qua hai người bọn họ đều ăn ý ra vẻ hòa bình giả dối trước mặt trưởng bối, bắt đầu từ lúc đó, Lê Ngưng chỉ có thể giảm bớt số lần đến tướng phủ, tránh cho bản thân không nhịn được đấu võ mồm với Bùi Trạc, để trưởng bối biết hai người bọn họ bất hòa.

*

Từ sau ngày tan rã không vui với Bùi trạc ở phủ trưởng công chúa, Lê Ngưng đã liên tiếp mấy ngày không gặp hắn, bất tri bất giác đã đến ngày ba mươi Tết.

Lê Ngưng nghe Lục Chỉ Du nói, Lục Kiêu và Bùi Trạc đã không cần đến quân doanh ngoài thành, xem như nghỉ đông, năm sau sẽ trực tiếp đi nhậm chức. Bắt đầu từ lúc này, hai người đều xem như có chức vụ trong người, nhận bổng lộc triều đình.

Lê Ngưng không cảm thấy có gì, nhưng Lục Chỉ Du nhìn thấy đại ca nhà mình có được một chức quan nên vô cùng vui vẻ.

Ngày mùng một Tết, Lê Ngưng đi theo trưởng công chúa đến hoàng cung vấn an Thái hậu và Thánh thượng, sau khi trở về lại bắt đầu nghĩ cách ngày mai trốn không cần đến tướng phủ.

Hôm sau, Lê Ngưng cố ý dậy muộn, mặc kệ trưởng công chúa nói như thế nào cũng không chịu rời gường, rơi vào đường cùng chỉ có thể nói mình không khỏe, không biết trưởng công chúa có tin hay không, cũng không tiếp tục thúc giục, tự mình mang theo quà tặng tới phủ thừa tướng thăm hỏi.

Ngày Tết là ngày vui vẻ nhất, nàng đúng là không nên đến tướng phủ tránh cho nhìn thấy Bùi Trạc, hai người lại âm thầm phân cao thấp.

Nhưng chuyện nàng nói mình không khỏe cũng không phải lấy cớ, rạng sáng hôm nay nàng tỉnh lại phát hiện quỳ thủy tới trước mấy ngày, thân thể yếu ớt vô lực, thật sự không muốn bước ra ngoài, chỉ muốn vùi đầu trốn trong ổ chăn.

Nhưng có lẽ Bùi Trạc vẫn nghĩ lầm nàng sẽ thành hôn trước hắn, nàng cũng muốn đến tướng phủ, nói không chừng có thể nhìn thấy dáng vẻ Bùi Trạc buồn bực khó chịu, tưởng tượng đến đây, Lê Ngưng liền nhịn không được mừng thầm.

Hôm nay nàng không có sức đấu với Bùi Trạc, vậy chờ đến hôm khác đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play