Những quyển sách này đều rất mỏng, nếu có chữ bên trong thì không đến nửa giờ là có thể đọc xong, nhưng xét theo tên sách thì nội dung rõ ràng là tranh ảnh.
Bùi Trạc cụp mắt xuống, mở trang đầu tiên ra đọc.
Những người trong tranh đều dùng để miêu tả một động tác nào đó nhưng không quá cụ thể.
Bùi Trạc không cần nhìn kỹ, chỉ xem trang đầu tiên đã hiểu đây là sách gì, một tay đỡ gáy sách, tay kia uốn cong thân sách, ấn ngón tay cái vào mép của cuốn sách, từng trang giấy lướt qua mặt hắn.
Bùi Trạc nhìn từng hình ảnh, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Không biết Lê Ngưng vừa xem đến đây nên đánh dấu, hay là trang sách này có ý nghĩa gì đặc biệt nên mới đánh dấu.
Rốt cuộc là lý do gì, có lẽ chỉ có hỏi Lê Ngưng mới biết được.
Đóng sách lại, Bùi Trạc không nhịn được bật cười.
Mỗi lần thân mật với hắn Lê Ngưng đều rất ngượng ngùng, chỉ khi không chịu nổi mới chủ động ôm chặt hắn.
Hắn gần như có thể tưởng tượng được mặt Lê Ngưng đã đỏ như thế nào, lại không khỏi tò mò.
Nếu để nàng biết hắn phát hiện ra mấy tập tranh này, chắc chắn Lê Ngưng sẽ vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bùi Trạc nhặt cuốn sách nặng trịch lên, định đặt tập tranh về lại chỗ cũ.
Vừa nhét vào được một nửa, cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
“Bùi Trạc, ta về rồi.” Lê Ngưng vui vẻ đẩy cửa ra, cười nói: “Hôm nay chàng……”
Sau khi nhìn rõ vị trí Bùi Trạc đang đứng cùng món đồ trên tay hắn, giọng Lê Ngưng đột nhiên im bặt, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lê Ngưng khí huyết dâng trào, trong nháy mắt đỏ bừng mặt.
Nàng nói năng lộn xộn muốn ngăn cản: “Chàng chàng chàng không thể, không thể……”
Lúc ngồi trên xe ngựa, Lê Ngưng không ngừng suy đoán Bùi Trạc sẽ làm gì trong phủ, nàng đoán rất nhiều khả năng, chỉ không đoán được Bùi Trạc đã phát hiện ra mấy tập tranh nhỏ nàng giấu.
Bùi Trạc vẫn cầm mấy quyển sách đó trong tay, một nửa tập tranh biến mất trong quyển sách dày, một nửa còn trên tay hắn.
Không biết hắn định đút vào, hay vừa muốn lấy ra đã bị nàng ngăn lại.
Lê Ngưng nhanh chóng bình tĩnh lại, giãy giụa lần cuối cùng.
“Chàng xem được bao nhiêu rồi?”
Bùi Trạc suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Ta không thể xem sao?”
Lê Ngưng nhăn mày, cẩn thận phân tích hàm ý trong lời nói của Bùi Trạc.
Cho nên rốt cuộc hắn đã nhìn hay chưa?
Lê Ngưng đi về phía hắn, Bùi Trạc đẩy tập tranh vào, rút tay lại như không có chuyện gì.
“Nếu quận chúa không cho ta xem những tập sách này, vậy ta không xem là được.”
Bước chân Lê Ngưng đột nhiên dừng lại. Như vậy là hắn vẫn chưa nhìn thấy đúng không?
Nàng thầm thở phào một hơi.
Đợi đi đến gần giá sách, Bùi Trạc tự giác lùi về phía sau một bước, Lê Ngưng đứng giữa hắn và kệ sách, như muốn bảo vệ những tập tranh kia.
Nàng quay mặt đi, có hơi mất tự nhiên giải thích: "Không phải là không thể cho chàng xem, nhưng cuốn sách mỏng như vậy bên trong không có bao nhiêu nội dung, cho nên nhìn không đáng."
“Thì ra là thế.” Bùi Trạc ra vẻ hiểu ý gật đầu, sau đó cười mà như không cười nói: “Không đáng xem, vậy quận chúa đang giấu cái gì?”
Giấu cái gì……
Đương nhiên là thành tự học tập có thể khiến hắn kinh ngạc.
Sao Lê Ngưng có thể nói thật, làm như không quan tâm nói: “Đương nhiên có lý do của ta, sao có thể nói cho chàng biết.”
Bùi Trạc chỉ cười không nói, không hỏi thêm nữa.
“Vừa rồi quận chúa muốn nói chuyện gì với ta sao?”
Vừa rồi Lê Ngưng trở về đúng là có chuyện muốn nói với hắn, nghĩ tới hôm nay vẫn còn nửa ngày nàng có thể ở cùng hắn.
Nhưng bây giờ Lê Ngưng đã thay đổi quyết định.
Cho dù Bùi Trạc có nói hắn chưa nhìn mấy tập sách kia, nhưng Lê Ngưng cũng không biết hắn có nói thật hay không, tim nàng vẫn còn đập loạn lên, đặc biệt là trước mặt hắn.
“Cơm trưa chuẩn bị xong rồi.” Lê Ngưng nói sang chuyện khác: “Ta tới chàng đến phòng ăn.”
Bùi Trạc nhìn nàng một lát, không nói gì cuối cùng nắm tay nàng đi khỏ thư phòng.
*
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo trong sân tiêu thực đến giờ nghỉ trưa của Lê Ngưng.
Hai người đi đến cửa phòng ngủ, Lê Ngưng lại nghĩ đến gì đó, nói với Bùi Trạc: “Chàng đi nghỉ trước đi, ta có việc phải xử lý.”
Lúc này hẳn là Lê Ngưng đã rất buồn ngủ, vừa rồi ở trong sân đã ngáp rất nhiều, chẳng qua là trong đầu vẫn còn nghĩ tới chuyện đó, khiến cho tinh thần nàng càng thêm tỉnh táo.
Bùi Trạc cũng không hỏi chuyện gì, chỉ dặn dò nàng nhanh chóng xử lý
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.