thêm chút rau dưa với hạt tiêu để khử
bỏ mùi tanh, cũng không được coi là quá dễ uống, non nửa chén canh cá xuống
bụng, chỉ cảm thấy dạ dày ấm áp lên, tim cũng ấm lên theo.
Một lần nếm là biết tay nghề của mẹ
nguyên chủ như thế nào.
Mệnh của Tô Hiểu Mạn còn khá hơn cô
nhiều, có cha mẹ và các anh trai thật lòng yêu thương cô ấy.
Trong rổ trừ bỏ canh cá ra thì còn có
một bao đường đỏ và bốn năm quả trứng gà, Tô Hiểu Mạn tính toán tìm một chỗ
giấu đường đỏ và trứng gà đi đợi tới lúc nào đói bụng sẽ lấy ra ăn.
Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, Tạ Minh
Đồ cúi đầu đi vào nhà, Tô Hiểu Mạn quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, cô phát hiện
ra người đàn ông này luôn luôn cúi đầu.
Tô Hiểu Mạn rót cho anh một chén canh
cá.
“Anh mau ăn chén canh cá này đi”.
Tô Hiểu Mạn là người có ân tất báo
đáp, không làm ra được chuyện vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn, người đàn ông
trước mặt này, dù sao cũng coi như là có ơn cứu mạng với cô, cho dù là lúc đó
Tô Hiểu Mạn cố ý ngã xuống nước, nhưng người này cũng đã thật sự cứu cô ấy lúc
cô ấy sắp chết đuối.
Lúc trước bị bệnh là anh chăm sóc, khi
cô tình lại người cô nhìn thấy đầu tiên cũng là anh, anh cho cô uống nước cơm,
hiện tại có canh cá, đương nhiên cũng phải rót cho anh một chén, ngẫm lại đối
phương cũng sống không dễ dàng gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT