Tiệc gia đình thông thường của nhà họ Nguyên, từ khi Trần Như kết hôn với ba Nguyên, lập tức biến thành một cuộc gặp mặt châm biếm dưới danh nghĩa đoàn tụ.
Hôm nay, xem như Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm đang ở trên cùng một con thuyền, dù sao cũng luôn phải cân nhắc mọi chuyện theo bên A. Dù sao, bên A cũng trả thù lao rất hào phóng rồi.
Lúc chạng vạng tối, căn biệt thự số mười ba ở An Hạ.
Cố Từ Dư chuẩn bị xong, mặc xong “chiến phục” chuẩn bị lên đường, cô xách túi đi ra xe.
Không gian trong xe rất lớn, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người chồng được hời của mình và cô em gái chồng, một lớn một nhỏ, hai người đẹp ngoan ngoãn chờ cô xuất phát.
Cô đã solo rất nhiều năm, bây giờ cảm giác này khá phức tạp. Không biết hai anh em nhà này đã xảy ra chuyện gì, một trái một phải ngồi cạnh cửa sổ, chỉ chừa một ghế ở giữa.
Cố Từ Dư lúng túng mỉm cười rồi “này” một tiếng, cầm túi chen vào, ngồi ở giữa hai người họ.
Xe từ từ khởi động.
Nguyên Lạc Sâm cúi đầu xử lý tài liệu, hoàn toàn không để ý đến cô. Cố Từ Dư rảnh rỗi, buồn chán, cô bắt đầu dồn lực chú ý của mình vào người bạn nhỏ Nguyên Lâm ở bên cạnh.
Sau cuộc “nói chuyện trong đêm” bắt buộc kia cùng với mấy ngày nay ở cùng nhau, Nguyên Lâm cũng không sợ cô như lúc trước nữa, ít nhất là không giống lúc đầu, chưa nói gì đã run như cầy sấy.
Vừa rồi lúc lên xe, có Nguyên Lạc Sâm che chắn nên cô cũng không nhìn kỹ, bây giờ đến gần cô mới nhận ra bộ quần áo mà Nguyên Lâm mặc thật sự rất “kỳ quái”.
Một chiếc váy công chúa với kiểu dáng và màu sắc lạ mắt.
Mặc dù nhìn vào chất liệu vải rất đắt đỏ nhưng quả thật nó rất xấu và chói mắt.
Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không quá để ý đến chuyện của Nguyên Lâm cho nên cô cũng không biết thường ngày ai phụ trách đồ mặc cho Nguyên Lâm, cho nên tùy tiện hỏi một câu.
"Bé Lâm, bộ quần áo này ai chọn cho em? Bộ này thẩm mỹ cũng có chút mới lạ."
Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong xe lập tức đông cứng lại trong giây lát, áp suất không khí có cảm giác thấp đi vài phần.
Cố Từ Dư mơ hồ cảm giác được một ánh mắt sắc bén đang dừng trên người mình, cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Lạc Sâm đang nhìn mình, trong ánh mắt đó dường như có một tia sát khí.
“Anh nhìn tôi làm cái gì." Thật sự không thể hiểu được.
Cố Từ Dư vừa liếc mắt đi, chợt nghe thấy tiếng Nguyên Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Anh trai."
Cố Từ Dư không suy nghĩ nhiều, thậm chí còn lanh mồm lanh miệng nói một câu: “Anh trai của em bị làm sao vậy?”
Sau đó Nguyên Lâm lại bổ sung một câu: “Quần áo, là anh trai chọn.”
Cố Từ Dư: “...”
Nhân vật phản diện có chút tò mò, lúc này vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Một bầu không khí xấu hổ từ từ khuếch tán trong xe.
Khó trách vừa rồi Nguyên Lạc Sâm đột nhiên dùng vẻ mặt phức tạp, hết sức khó coi nhìn cô, hóa ra là cô nghi ngờ sự thưởng thức của anh.
Nhưng bộ đồ kia thật sự rất khó nhìn.
Thế nào, cô đang nói sự thật mà thôi, nó khó nhìn cũng không cho phép người ta nói sao?
Trong lòng Cố Từ Dư im lặng bổ sung thêm một câu.
Việc nhỏ này coi như qua đi, không lâu sau, xe từ từ lái vào nhà cũ của nhà họ Nguyên.
Từ lúc xe đi qua cửa ngoài, Cố Từ Dư có thể cảm nhận rõ sự kháng cự của Nguyên Lâm ở bên cạnh, cô liếc nhìn cô bé, lúc xuống xe cô vô tình ngăn cô bé lại phía sau.
Nguyên Lạc Sâm đi ở phía trước, vẻ mặt anh càng lúc càng trở nên vô cảm.
Xem ra đây là đầm rồng hang hổ của nhà họ Nguyên, không có ai muốn đến...
Khi ba người còn chưa đi đến sảnh chính đã nghe thấy tiếng vui cười giỡn từ xa truyền đến,
Giọng nói có chút uy nghiêm của ba Nguyên xen lẫn. Trong hoàn cảnh này, có vẻ như ba người họ như người ngoài đến thăm. Nhưng Cố Từ Dư, một người ngoài cuộc trong số những người ngoài cuộc càng thong dong hơn.
Cô nhìn lướt qua sắc mặt không có gì tốt của hai anh em, sau đó mỉm cười đi vào.
"Tất cả mọi người đều ở đây à!" Cố Từ Dư tự nhiên chào hỏi rồi đi vào.
Bầu không khí hòa hợp lúc trước đột nhiên im bặt, cả nhà cứ như vậy nhìn qua, trong mắt mỗi người đều mang theo chút sắc thái nhưng đều có ý tứ không rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Trần Như tỉnh táo lại trước, bày ra bộ dạng chủ nhà chào đón cô.
“Tiểu Dư, Tiểu Sâm, các con đến rồi à... Mau đến đây thu dọn đồ đạc để ăn cơm, mọi người đều đang chờ các con đó.”
Bà ta đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Nguyên Lâm trốn đằng sau Nguyên Lạc Sâm, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Bà ta giơ tay ra muốn sờ đầu cô bé, vẻ mặt Nguyên Lâm sợ hãi trốn về phía sau.
Trên mặt Trần Như nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét nhưng bởi vì bà ta quay lưng về phía ba Nguyên nên bà ta hoàn toàn không có chút bối rối nào, thậm chí còn có chút hứng thú nhìn Cố Từ Dư một cái, không chút xấu hổ nào mà rút tay về, xoay người rời đi, nói rõ việc ăn cơm với mọi người.
Sắc mặt Cố Từ Dư không thay đổi, vẫn là nụ cười vô tâm, giống như cái gì cũng không hiểu.
Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng nhìn Trần Như diễn kịch.
Nhìn bọn họ cứ đứng đó giằng co, ba Nguyên đứng ở sau trầm giọng trách mắng: “Giáo dục các con nhiều năm như vậy bỏ đi đâu hết rồi, về một lần là không biết lớn nhỏ mà đối xử với dì Trần như vậy, còn ra thể thống gì nữa!”
“Có một số người đến muộn còn tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng lợi hại thật đấy!” Một người phụ nữ quái gở bên cạnh ba Nguyên nói.
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn qua, ba Nguyên nhíu mày, còn em gái cùng ba khác mẹ với anh thì sợ đến mức mặt tái nhợt.
Kkhi không có việc gì thì cô ta sẽ nói Nguyên Lạc Sâm vào câu nhưng khi thật sự bị hắn nhìn tới thì lại sợ muốn chết, chính là loại nhát chết còn khoe mẽ.
Cố Từ Dư dường như không chú ý đến đại gia đình đang bắt đầu khởi động sóng ngầm trước mặt, cô nhẹ vỗ cho Nguyên Lạc Sâm một cái, như không có việc gì mà phối hợp kéo tay Nguyên Lâm ở bên cạnh rồi đi lên lầu.
"Lâm Lâm ngoan, chúng ta đi lên chào bà nội trước nhé!"
Nguyên Lạc Sâm không nhanh không chậm đi theo sau hai người họ, bóng lưng ba người đi lên tầng trông giống như một gia đình rất ấm áp.
Khi Nguyên Lạc Sâm và hai cô gái biến mất ở ngã rẽ cầu thang, Nguyên Hàm ghé lại gần Trần Như nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem quan hệ giữa hai người này trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Con nhớ rồi lần trước tại tiệc sinh nhật của anh Tử Hàm, Cố Từ Dư này vẫn có thể nhiệt tình quyến rũ Hạng Thần đấy!"
Trần Như nhìn chằm chằm về phía cầu thang, vẻ mặt rất khó coi.
Từ đầu đến cuối Nguyên Huy cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm về phía Nguyên Lạc Sâm vừa biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
-
Dì Lâm đưa đám người Cố Từ Dư đi vào phòng của bà cụ.
Mùi thuốc bên trong rất nồng, Cố Từ Dư liếc sang thì thấy bà cụ đang nằm trên ghế xếp, an vị ở trên ban công, lười nhác tắm nắng.
“Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ đến thăm bà.” Dì Lâm thấp giọng nhắc nhở bà cụ.
Bà cụ hơi mệt mỏi mở mắt ra, Nguyên Lạc Sâm đi lên đỡ bà dậy thay dì Lâm.
Bà vịn vào tay Nguyên Lạc Sâm, sau đó đánh một cái vào mu bàn tay của cháu trai cả, tiếng đánh rất to và vang.
“Đã đến rồi à? Hai đứa còn biết đến thăm bà già sắp xuống mộ này rồi sao?” Bà liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, có chút khó chịu oán trách.
"Không có bữa cơm gia đình thường lệ ba tháng một lần, có phải nhóc con cháu sẽ không đến thăm bà già này không?”
“Không có ạ.” Nguyên Lạc Sâm trả lời một cách lạnh lùng và cứng rắn.
Tuy rằng không khác bộ dạng ngày thường là bao nhiêu nhưng khi ở trước mặt bà cụ, anh lộ ra bộ dạng mềm mại dịu dàng hiếm gặp, so với bộ dạng lạnh lùng thường ngày thì có thêm chút khờ dại.
Bà cụ hừ lạnh, hiển nhiên cũng không coi trọng câu trả lời của anh.
Ngước mắt lên nhìn về phía Cố Từ Dư, Cố Từ Dư vội vàng mỉm cười đáp lại.
“Còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau đến đây!”
Cố Từ Dư ôi một tiếng, mỉm cười đi đến, cô vừa đỡ vai bà cụ vừa âm thầm đánh giá bà cụ có chút khó đối phó này.
Theo tính khí trêu hoa ghẹo nguyệt của nguyên chủ, bà cụ khôn khéo này có lẽ sẽ không thích nguyên chủ mới đúng, chỉ là tình hình trước mặt này hình như có chút không giống tưởng tượng của cô.
"Lâm Lâm, đến đây với bà nội!"
Hai người vừa đi, chỉ còn lại Nguyên Lâm ngây người đứng ở nơi đó, cô bé vô thức muốn đi đến chỗ Nguyên Lạc Sâm, bởi vì rất sợ bà cụ nên cô bé mới ngây ngốc đứng ở đó.
Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn Nguyên Lâm, có ý cảnh cáo thúc giục, Nguyên Lâm từ từ đi tới trước mặt bà cụ.
Đợi cô bé đi qua, bà cụ nhìn quần áo trên người Nguyên Lâm, khóe mắt bà giật giật, phức tạp liếc nhìn cháu trai, trình độ chọn quần áo này vẫn bình thường như trước.
Lâm Lâm của bà thật sự rất đáng thương, nhưng trước mắt, tạm thời không nói đến chuyện này đã.
“Lâm Lâm, bà nội hỏi cháu một chuyện, cháu phải thành thật trả lời bà nội.”
“Vâng.” Nguyên Lâm nhỏ giọng nói.
“Bình thường chị dâu và anh trai có đưa Lâm Lâm của chúng ta ra ngoài chơi không?”
Giọng điệu cứng rắn của bà cụ vừa dứt, ánh mắt sắc của Nguyên Lạc Sâm lập tức chìm xuống.
Nguyên Lâm nhìn anh trai mình, khẽ cười nhìn về phía chị dâu sau đó nhỏ giọng nói: “Vâng.”
“Tiểu Sâm nhà chúng ta đúng là một người anh tốt.”
Bà cụ đưa tay phủ
lên mu bàn tay của Nguyên Lạc Sâm, vỗ vỗ lần nữa. Sau đó ánh mắt lại nhìn về
phía Cố Từ Dư, có ý nghĩa rất sâu xa.