Bà mà Nguyên Lạc Sâm nhắc đến chính là bà nội của Nguyên Lạc Sâm. Lúc trước vì một số chuyện của nhà họ Nguyên mà bà tức giận đến suýt nữa không chịu nổi, bây giờ đang tĩnh dưỡng cẩn thận, cũng hồi phục rất tốt.

Mẹ Nguyên Lạc Sâm mất sớm, ba Nguyên không quản anh nên anh lớn lên bên cạnh bà nội, tình cảm với bà rất sâu sắc.

Hôn ước từ nhỏ với Cố Từ Dư cũng là do thế hệ trước quyết định, sau đó lại bị đánh vào trọng tâm nói là để an ủi bà, Nguyên Lạc Sâm đã đồng ý không chút do dự nào.

Anh chưa bao giờ mong chờ vào tình yêu, cho nên anh không để ý đến chuyện kết hôn với ai.

Cố Từ Dư nghe vậy, tỏ vẻ cô có thể chấp nhận được.

“Hết rồi à?”

“Khi cần thiết phải phối hợp với tôi thật tốt.” Nguyên Lạc Sâm dừng lại một chút, anh không ngờ phản ứng của đối phương lại bình tĩnh như vậy.

Cố Từ Dư nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp trai của Nguyên Lạc Sâm, ánh mắt đột nhiên thay đổi, đi lên phía trước vài bước cho đến khi dừng lại trước mặt đối phương.

"Giống như vậy sao?”

Hai người sát gần nhau, hô hấp quyện vào nhau.

Ngay dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu đến, Nguyên Lạc Sâm gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt Cố Từ Dư, ngũ quan tinh xảo kết hợp nụ cười có chút khiêu khích của cô.

Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng đẩy Cố Từ Dư ra.

“Tôi không phải những người kia.” Anh đang đề cập đến những đối tượng mập mờ không đếm hết kia của Cố Từ Dư.

“Diễn kịch... Hai chúng ta đều đã ký giấy chứng nhận, với tư cách bên B tại sao chúng ta không thử trước để chứng minh thực lực cho nhau xem." Cố Từ Dư không cảm thấy mình làm sai, thậm chí còn tiến lại gần hơn một chút.

Vốn cô cũng chỉ muốn trêu chọc người này, dù sao sau khi xuyên vào sách, chưa có chuyện nào khiến cô cảm thấy thoải mái. Bây giờ ký vào hợp đồng này, người chồng Nguyên Lạc Sâm này còn không coi cô như người, thật sự khiến người xem rất tức giận.

Chỏ có điều cô nhìn phản ứng vừa rồi của Nguyên Lạc Sâm thật sự rất thú vị.

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong mắt anh lóe lên cái gì đó, trực tiếp đẩy Cố Từ Dư ra, sau đó không hài lòng cảnh cáo.

"Tốt nhất đừng dùng những thủ đoạn cô thường dùng với tôi, nhớ kỹ thỏa thuận cô vừa ký, trong khoảng thời gian này, ở trong nhà đợi. Nếu có bất kỳ lời đồn đại nào, hậu quả cô không gánh chịu nổi đâu.

Lập tức trở về nguyên hình.

Cố Từ Dư nhún vai, đáp lại cực kỳ qua loa, tùy ý xua tay rồi quay người rời đi. Làm loạn lắc lư ở bên ngoài là chuyện không thể nào nhưng cô còn có nhiệm vụ nên không thể cứ ở nhà.

Trong thư phòng, Nguyên Lạc Sâm ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào hướng Cố Từ Dư vừa mới rời đi, ánh mắt phức tạp, khó đoán.

Sau khi Cố Từ Dư đi ra, hệ thống không thể chờ đợi được lập tức lên sóng.

Hệ thống: Không ngờ khẩu vị của cô nặng như vậy, chậc chậc.

Cố Từ Dư thuần thục trả lời lại: Cậu không thích nam sinh trẻ tuổi nữa à.

Hệ thống lần nữa nghẹn lời: …

Cố Từ Dư trả lời hệ thống xong, vui vẻ chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé ở góc rẽ, bóng dáng bé nhỏ kia đang ôm một con heo đất khổng lồ đơn giản và đáng yêu, cúi đầu, có rúm trốn ở đằng kia.

Cô liếc nhìn về phía bên kia, nhìn bộ dạng của cô bé này cô bỗng nhiên thấy dễ thương vô cùng. Một đứa trẻ ngoan ngoãn luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Từ khi đến thế giới này đến bây giờ, cuối cùng cô cũng có thứ gì đó để thư giãn đầu óc.

Cố Từ Dư khẽ nhếch môi, đi lên vài trước, mỗi một bước của cô đều có thể cảm nhận được bóng dáng của cô gái nhỏ kia co rúm lại.

Khi cô đi đến nơi, Cố Từ Dư đột nhiên do dự.

Sợ cô như vậy?

Có lẽ đây là em gái của Nguyên Lạc Sâm, bạn nhỏ Nguyên Lâm, hiện tại cô bé đang học tiểu học. Từ nhỏ cô bé này đã rất nhút nhát, từ nhỏ đến lớn, người chân thành với cô bé chỉ có anh trai và bà nội.

Bởi vì tính cách không thích nói nhiều, lại nhút nhát, ở trường, cô bé thường xuyên bị bắt nạt, ở nhà cũng bị nguyên chủ khinh thường.

Nghĩ đến đây, Cố Từ Dư đột nhiên có hơi nổi giận.

Nguyên Lâm như cảm giác được cái gì, có bé càng cúi thấp đầu hơn, giống như muốn vùi cả khuôn mặt vào con heo khổng lồ trong lồng ngực kia.

Cố Từ Dư mỉm cười một tiếng, tiến lên sờ vào mái tóc ngắn mềm mại như lông của cô bé: “Sao muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ?”

Thấy người chị dâu này không trừng mắt lạnh lùng với mình như thường ngày, Nguyên Lâm cảm thấy không yên lòng, ngược lại càng cảm thấy sợ hơn, suýt chút nữa nghẹn ngào nói ra mấy chữ: "Tìm... Tìm anh trai có việc.”

“Vậy tại sao không đi vào, đứng ở bên ngoài một lát sẽ cảm lạnh đó."

Nguyên Lâm không lên tiếng.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Cố Từ Dư nghĩ lại nội dung cốt truyện, có thể đoán được cái gì đó.

Có lẽ là vì chuyện tổ chức yến tiệc của nhà họ Nguyên mấy ngày nữa.

Nguyên Lâm không muốn đi.

Nghĩ như vậy, Cố Từ Dư cũng không muốn đi! Người nhà họ Nguyên đó là toàn người tâm thần, ngoại trừ anh em và bà thì không có ai bình thường. Nhưng Nguyên Lạc Sâm chắc chắn sẽ không đồng ý, có thể trong lòng bà rất muốn gặp cháu gái nhỏ của mình.

Cố Từ Dư suy nghĩ một lúc, an ủi Nguyên Lâm vài câu lại “vừa đe dọa vừa dụ dỗ" dỗ dành cô bé vào nhà ngủ, ở lại đây cũng không phải là cách.

Tiệc nhà họ nguyên, cô đi cùng tên kia. Hợp đồng đã ký nên vẫn phải làm việc thật tốt. Chỉ có điều đến lúc đó, cô cũng không bảo đảm được mình sẽ làm những chuyện khác để chiêu đãi đám người kia.

Tiếp theo, Cố Từ Dư ở nhà nghỉ ngơi thoải mái vài ngày để điều chỉnh trạng thái của mình.

Ngay cả Nguyên Lạc Sâm cũng có chút ngạc nhiên trước bộ dạng bất động như núi kia của cô.

Kết quả, không mấy ngày đã cắt đứt trạng thái này, bên phía Hạ An Dịch xảy ra chuyện.

"…"

Hệ thống không ngừng thúc giục. Cố Từ Dư hận không thể cho nó ngậm miệng lại, rất ồn ào.

Mông này còn chưa ngồi ấm chỗ đã phải đi. Mấy hôm trước mới ký hợp đồng vẫn còn nóng hổi đây.

Mẹ nó chứ, thật vất vả mới có thể chỉnh sửa nội dung cốt truyện, vậy mà vẫn chưa để cô yên. Cô còn đang hy vọng mình có thể thoát khỏi hệ thống hỏng hóc này càng sớm càng tốt, có thể lấy lại tự do một lần nữa.

Cố Từ Dư gọn gàng linh hoạt thu dọn đồ đạc, cầm chìa khóa và túi xách, lái chiếc ô tô màu đỏ rực rỡ của mình ra khỏi ga ra, biến mất ngay lập tức.

Bên kia, Nguyên Lạc Sâm đứng ở trên ban công nhìn tàn ảnh màu đỏ đang dần biến mất, ánh mắt chìm xuống.

Tưởng rằng người phụ nữ này đã thay đổi, quả nhiên vẫn không thể thay đổi tật xấu này.

Nhưng anh cũng chưa bao giờ tin tưởng cô làm được.

Sau khi nhìn thêm chút nữa, sắc mặt Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng quay người rời đi.

Cũng không phải Hạ An Dịch gặp chuyện không may, nói đúng ra là mẹ của Hạ An Dịch.

Dựa theo tin tức mà hệ thống cung cấp, Cố Từ Dư trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe dưới mặt đất của bệnh viện số 1 Khinh Thành.

Lúc này, trời cũng đã khuya lắm rồi, bệnh viện dần chìm vào yên tĩnh.

Khi Cố Từ Dư đến, có một vài người rải rác trên lối đi ra, ở giữa có một hoặc hai điều dưỡng trực ca đêm hơi buồn ngủ đang soát bệnh án.

Mẹ Hạ An Dịch nằm ở căn phòng cuối cùng trên tầng sáu.

Cố Từ Dư nhìn qua tấm cửa kính trong suốt, một người phụ nữ người đầy bệnh tật nằm trong phòng, dường như đã chìm vào giấc ngủ say.

Những người bệnh ở giường khác cũng đã nghỉ ngơi, có mấy người nhà bệnh nhân lấy chăn đệm cuốn lấy cơ thể nằm dưới đất.

Hạ An Dịch không ở đây.

Cố Từ Dư định đi ra ngoài tìm nhưng khi đi ngang qua giữa cầu thang, ánh mắt vô tình lướt qua, cô nhìn thấy một bóng đen quen thuộc.

Bước chân cô dần dừng lại và quay lại.

Hạ An Dịch ngồi ở nửa dưới của cầu thang, anh ta vùi đầu vào giữa hai tay, cả người bị bao trùm bởi một loại bất lực và tuyệt vọng không cam lòng.

Ánh đèn ở bên kia hành lang sáng kém hơn.

“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Một giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng cười nhẹ vang lên ở đầu cầu thang vắng vẻ.

Hạ An Dịch ngẩng đầu nhìn lên.

Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, cầm một cái túi đứng trước mặt anh ta, bởi vì hành động vừa rồi, âm thanh kích hoạt đèn sáng lên chiếu vào người cô.

Là cô.

Cố Từ Dư tạo cho người ta ấn tượng quá sâu, sự sắc bén mờ nhạt đó không dễ dàng hòa tan.

Thấy Hạ An Dịch không lên tiếng, Cố Từ Dư trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Nói chuyện đi chứ?”

Hạ An Dịch cũng không đáp lại cô, thậm chí còn muốn quay người rời đi.

Cố Từ Dư trực tiếp đứng trước mặt anh ta, chặn đường anh rồi mỉm cười nhìn sang.

Hạ An Dịch lạnh giọng: “Giữa tôi và cô có lẽ không có gì để nói.”

Mặc dù không biết tại sao Cố Từ Dư lại xuất hiện ở đây nhưng Hạ An Dịch cảm thấy rằng mình cũng không cần phải suy nghĩ sâu xa hơn.

Anh ta khẽ nhíu mày, khí chất trẻ trung trên người quá mạnh, mặc dù bây giờ ở trong tình thế khó khăn như vậy nhưng anh ta vẫn có khí chất tự nhiên.

Loại người này rất thích hợp để đứng trước màn ảnh.

Có lẽ so với ca sĩ, anh ta thích hợp làm diễn viên, diễn các loại nhân vật hơn.

Cố Từ Dư đã có một chút tính toán trong đầu.

“Tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện hợp tác, bây giờ, tôi có thể cho anh tất cả những thứ anh muốn.”

Nghe nói như vậy, hệ thống đang ăn dưa đột nhiên dừng lại.

Tình huống này là gì? Không phải, nữ phụ pháo hôi muốn làm gì vậy?

===

TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ nhiều truyện khác của team nhé!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play