Chương 827: Tang thi thơm ngào ngạt (17)

Hai cánh môi mím chặt, gương mặt không còn mềm mại và cẩn thận như thường ngày đối diện với Nam Nhiễm. Nó nắm chặt tay, tức giận đến mức cả người run lên.

Nam Tiểu Nhiễm nhìn đứa bé trước mắt, liếc mắt một cái liền dời sang chỗ khác, miệng thì nói: "Phế vật." Dứt lời, cô ta lại giơ tay lên ra hiệu cho đám người bất tử kia tiếp tục tấn công.

Hoàn toàn không để Quân Dạ vào trong mắt.

Quân Dạ trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên bạo phát.

"Các ngươi không được bắt nạt mẫu thân!"

Nó mới nói xong, một con mắt của nó nháy mắt biến thành màu vàng, còn con mắt còn lại dường như đã thay đổi lại dường như không hề thay đổi.

Nên hình dung thế nào nhỉ? Con ngươi kia đen như mực khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy... hoảng sợ, giống như có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang dõi theo đối phương.

Quân Dạ giơ tay lên, tay trái của nó phát ra một luồng khói màu đen, tay phải lại hiện lên kim quang, chỉ thấy không khí đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó một cái hố đen xuất hiện ở giữa không trung.

Theo sau hố đen là một, hai, ba, bốn... một trăm người bất tử bước ra.

Đám người bất tử đông đúc nháy mắt đã lấp đầy hơn phân nửa bãi đất trống, khung cảnh kinh hoàng đến mức khiến người ta vừa nhìn vào liền cảm giác da đầu tê dại.

Hai mắt Quân Dạ đỏ bừng.

"Đi cứu mẫu thân! Giết sạch chúng nó!"

Đám người bất tử kia dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của Quân Dạ, vừa nhận được lệnh liền giống như được tiêm máu gà, nháy mắt đã vọt tới trước mặt tám chín người bất tử ở phía xa.

Đúng là người bất từ đao thương bất nhập...

Nhưng nếu để người bất tử giết người bất tử thì sao?

Đám người bất tử của Quân Dạ nhờ vào số lượng áp đảo tuyệt đối mà chỉ trong thời gian ngắn đã càn quét đám người bất tử của đối phương.

Hai mắt Quân Dạ đỏ ửng, nôn nóng nhìn mẫu thân đang ở phía xa, hắn nghẹn ngào từng tiếng, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.

Hình ảnh năm đó mẫu thân sinh nó ra đột nhiên hiện lên trong đầu nó.

Nó khác với những đứa trẻ khác, từ lúc mẫu thân hoài thai nó, nó đã có ý thức, có thể nghe hiểu tất cả những gì mẫu thân nói, cũng biết mẫu thân vì nó mà chịu rất nhiều cực khổ. Thậm chí nó còn nhớ rõ lúc mẫu thân sinh nó ra, cả người mẫu thân đều bị thương, dáng vẻ gầy gò thiếu sức sống. 

Cho nên trong đầu nó luôn có suy nghĩ chỉ cần mẫu thân bị thương thêm lần nữa thì sẽ buông tay rời khỏi nhân gian, nó cũng sẽ không thể gặp lại mẫu thân được nữa. Hai mẹ con bọn họ sẽ âm dương xa cách.

Theo cảm xúc nôn nóng và sợ hãi của Quân Dạ, càng ngày càng có nhiều người bất tử bước ra khỏi hắc động hơn, giống như với nó, người bất tử có thể dùng mãi không cạn.

Nam Nhiễm nhìn hắc động ở phía sau Quân Dạ rồi nhìn một đám người bất tử ở bên ngoài, cô cuối cùng cũng tin đứa bé trước mặt là con của mình.

Cô nở nụ cười nhẹ, hiếm khi đôi môi tái nhợt kia thật lòng nở nụ cười tươi không hề mang theo lệ khí.

Bất quá, nhìn mẫu thân như vậy, Quân Dạ càng thấy hoảng sợ hơn.

Lúc mẫu thân chết, người cũng nhìn nó như vậy, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa. Nó lập tức giơ bàn tay phải đang phát ra kim quang lên cao rồi chỉ thẳng về phía Nam Nhiễm.

Nháy mắt Nam Nhiễm liền cảm thấy dưới mông mình giống như có một thứ gì đó nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đám cỏ ở dưới mông cô đã điên cuồng sinh trưởng, tốc độ sinh trưởng nhanh đến mức khiến người xem phải tặc lưỡi.

Không những thế đám cỏ đó còn ngưng kết lại với nhau rồi dùng sức nâng cả người cô lên rồi hệt như một cái cầu vồng ở giữa không trung vẽ ra một vòng cung màu xanh hoàn hảo đưa cô đến trước mặt Quân Dạ.

Quân Dạ nhào vào lòng Nam Nhiễm, hai hàng nước mắt lăn dài trên má giống như từng hạt đầu rớt xuống đất.

"Mẫu thân, mẫu thân! Người đừng chết, đừng chết!"

Nam Nhiễm sờ đầu nó: "Không đâu!"

Chương 828: Tang thi thơm ngào ngạt (18)

Cô mỉm cười đáp lại hai chữ.

Quân Dạ không nói gì, chỉ liên tục cọ mạnh vào đầu vai của Nam Nhiễm.

Mà lúc này đám người bất tử không ngừng bò ra khỏi hắc động, chỉ trong vài phút đã nhanh chóng lấp đầy bãi đất trống.

Nam Tiểu Nhiễm đứng ở phía xa nhìn một màn này đến ngây ngẩn cả người, dường như vẫn không tin vào mắt mình.

"Không, chuyện này không thể nào, không thể nào! Minh thạch đã bị hủy, làm sao tiểu hài tử này có thể có được minh thạch?"

Khi nói chuyện, cô ta theo bản năng vuốt nhẹ ngón tay của mình.

Chiếc nhẫn này là mảnh minh thạch cuối cùng còn sót lại trong đất trời, tuyệt đối không còn mảnh thứ hai.

Nhưng chỉ có minh thạch mới có thể điều khiển người bất tử, tiểu hài tử này làm sao có thể có được lực lượng cường đại như vậy được?

Bất quá mọi thứ trước mắt đã phá nát sự hiểu biết của cô ta.

Minh thạch là thánh thạch của Minh giới, là thứ mang sức mạnh âm u nhất, xấu xa nhất.

Nghe nói năm đó khi minh thạch còn hoàn chỉnh, lực lượng của nó có thể ăn mòn sự sống của mọi vật trên đời, khiến cỏ cây héo tàn, đất đai khô cạn.

Nhưng đứa nhỏ này lại có thể sở hữu đồng thời cả lực lượng hủy diệt và lực lượng tái sinh, chuyện này làm sao có thể?

Quân Dạ lau nước mắt, nhìn Nam Nhiễm, nghiêm túc hỏi: "Mẫu thân vui không?"

Nam Nhiễm nghiêng đầu: "Ừ?"

Quân Dạ ngẩng đầu nhìn trời, chỉ một lát sau mây đen đã đã kéo đến, một màn mưa trắng xóa đột ngột trút xuống.

Nó chớp chớp mắt: "Trời mưa, mẫu thân."

Nếu mẫu thân đã thích trời mưa thì nó sẽ khiến cho mưa rơi không ngừng, để mẫu thân lúc nào cũng vui vẻ.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện thì đám người bất tử đông đúc kia ở phía xa đang bắt đầu ăn sạch đối thủ của mình.

Thật sự ăn sống đối thủ, bắt đầu từ cánh tay đi xuống rồi đến hai chân, bọn chúng cứ thế há mồm một ngụm rồi một ngụm ăn sạch đối phương.

Cảnh tượng kinh hoàn đến mức khiến người đứng xem nổi gai ốc.

Sau khi đã tiêu diệt hết địch nhân, đám người bất tử bị Quân Dạ điều khiển không cần mệnh lệnh cũng tự động ngoan ngoãn từng người từng người một trở về hắc động.

Nam Nhiễm nhìn về phía xa.

Không biết Nam Tiểu Nhiễm đã rời đi từ khi nào, cũng chẳng biết cô ta bỏ đi từ hướng nào chỉ thấy cùng với màn mưa bụi trắng xóa, bầu trời bị mây đen che khuất, sau khi đám người bất tử kia biến mất, trên bãi đất trống đột nhiên xuất hiện một thân ảnh lạ.

Đó là một người đàn ông có diện mạo anh tuấn, cả ngược mặc đồ đen, mái tóc dài thượt, trên đầu đội ngọc quan nhìn sơ qua thì giống như một người ở thời cổ đại mới xuyên tới.

Người đàn ông kia nhìn Nam Nhiễm rồi lại nhìn Quân Dạ một lúc, sau đó bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

"Không ngờ, đứa bé nhà ngươi còn có năng lực này, cùng lúc kế thừa cả thiên phú của phụ thân và mẫu thân của ngươi."

Người đàn ông kia vừa nói vừa đi về phía Nam Nhiễm.

Quân Dạ có chút cảnh giác, lập tức đứng chắn trước mặt Nam Nhiễm, không để người kia tới gần.

Người đàn ông kia nhắm mắt, lắc lắc cổ, bước chân ngừng lại, giọng nói thanh lãnh vang vọng cả không gian.

"Ta biết ngươi không có ký ức, nhưng Nam Nhiễm, ta vẫn phải nói với ngươi ta là Nam Minh, ca ca của ngươi."

Nói xong, tầm mắt của hắn ta lại dừng trên người Quân Dạ, sau khi trầm mặc vài giây lại nói tiếp: "Dựa theo bối phận thì ngươi phải gọi ta là cửu cửu."

Quân Dạ có chút miên man, nó quay đầu nhìn Nam Nhiễm.

Nam nhiễm từ trong đám cỏ kia nhổ lấy một cọng cỏ đuôi chó rồi ngậm vào miệng, cả người thì ngã về phía sau.

Cô nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh.

"Nam gia ở Minh giới."

Nói tới đây, Nam Nhiễm cười như không cười đánh giá cả người Nam Minh từ trên xuống dưới một lượt.

"Vết thương lành rồi?"

Sắc mặt Nam Minh thay đổi, hắn ta hơi nheo mắt.

"Ngươi có ký ức?"

Nam Nhiễm không nói gì, lười nhác cười khẽ một tiếng.

"Ký ức ngươi bị đánh vẫn phải nhớ."

Năm đó, minh thạch được xem là thánh vật của Minh giới đã bị người tên Quân Vực kia hủy diệt.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play