Edit: Mưa

———

Thẩm Phương Dục đứng dưới lầu gửi tin nhắn xong thì bỏ điện thoại vào túi. Trên trán đầy mồ hôi do mới chạy bộ buổi sáng xong.

Lúc Thẩm Phương Dục lái xe đến bệnh viện, tắm rửa thay quần áo, khoác áo blouse trắng vào ngồi trong phòng làm việc thì mới vừa đúng 7 giờ.

Tối qua hắn gặp ác mộng xong lúc sau ngủ lại vẫn nằm mơ tiếp. Mặc dù lần này không có bị hù đến tỉnh lại, cũng không nhớ rõ đã nằm mơ thấy gì. Nhưng hắn mơ hồ biết mình nằm mơ thấy Giang Tự, trong giấc mơ còn có hơi mờ ám.

Nhận ra điều này khiến thằng em của Thẩm Phương Dục suýt chút nữa đứng dậy chào hỏi khi hắn nhìn thấy mặt Giang Tự lúc vừa mở mắt ra tỉnh dậy.

Thẩm Phương Dục lập tức đi tắm nước lạnh, hắn không dám đợi Giang Tự thức dậy mà vội vã thay đồ thể dục đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi sửa điện thoại. Sau đó tranh thủ trước khi Giang Tự dậy mà chạy vài vòng quanh khu nhà một chút.

Thẩm Phương Dục đoán gần đây hắn hơi nóng trong người một chút, vì thế hắn chọn cách vận động để đuổi đi cái cảm giác lạ lùng này. Nhưng đến khi đã ngồi trong phòng làm việc rồi, Thẩm Phương Dục vẫn không thể tập trung tinh thần được.

Hắn thấy hình như chức năng nào đó của hắn mắc bệnh rồi.

Thẩm Phương Dục không hiểu được. Cho dù Giang Tự là người đầu tiên làm tình với hắn, khiến hắn có chút ăn ngon quen mùi nhưng hắn đã lớn như này rồi, cũng không nên mất khống chế như mấy đứa nhóc mới lớn, nhìn thấy Giang Tự là động dục như này chứ.

Hắn hành nghề nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy vô số cơ thể người rồi. Từ già trẻ gái trai đến người sống người chết, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh mà. Lúc trước cũng không gặp phải vấn đề như thế này.

Vì sao với Giang Tự lại khác chứ?

Mặc dù dáng người Giang Tự không tệ, nốt ruồi đó đúng thật có hơi quyến rũ, nhưng Thẩm Phương Dục hắn là trai thẳng. Cho dù Giang Tự là thiên tiên thì hắn cũng nên là Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn mới đúng.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thẩm Phương Dục đột nhiên cứng đờ. Trong đầu hắn bỗng nhảy lên một câu hỏi mà hắn sống nhiều năm như vậy vẫn chưa từng nghĩ đến.

Cái đệt chẳng lẽ hắn là gay?!

Suy nghĩ này thật sự đã đảo lộn nhận thức của Thẩm Phương Dục về bản thân trong quá khứ. Hắn vừa kinh hoảng cố gắng nhớ lại đám bạn ở ký túc xá đại học suốt ngày loã thể "lắc lư" tới lui nhưng không có chút hấp dẫn nào, vừa lạnh lùng chắc chắn viết ba chữ "chẩn đoán sai" cho suy nghĩ của chính mình.

Chẩn đoán sai! Bác sĩ Thẩm nghĩ, chắc chắn là chẩn đoán sai rồi!

Giang Tự cũng không khác gì bạn cùng phòng ký túc xá của hắn cả. Chẳng qua là từ phòng 6 người ở đổi thành 2 người ở mà thôi.

Tránh né Giang Tự như này trông giống như hắn thật sự có tật giật mình vậy.

Thẩm Phương Dục hắn không tin, Giang Tự chỉ có thể hấp dẫn hắn một thời gian thôi, chẳng lẽ có thể hấp dẫn hắn cả đời được à? Sớm muộn gì cũng có ngày cơ thể hắn tỉnh táo như đại não hắn vậy, lúc đó cho dù Giang Tự là Siren chuyển thế thì hắn cũng là Odysseus*.

Đáng tiếc Giang Tự không biết được tâm tư tình cảm thiếu nam đến muộn 10 năm của Thẩm Phương Dục, anh mới tới phòng làm việc còn chưa kịp nói tiếng nào với Thẩm Phương Dục đã bị khoa sản bệnh lý gọi đi mất.

"Bác sĩ Giang, Nguyễn Tú Phương là bệnh nhân của anh đúng không ạ?"

Giang Tự nhận kết quả kiểm tra từ khoa sản bệnh lý*. Hôm đó sau khi Mã Hạo bị mang đi rồi, Giang Tự lại cho Nguyễn Tú Phương làm mấy cái kiểm tra. Thật ra lúc thăm khám anh đã cảm thấy tình huống của Nguyễn Tú Phương không tốt lắm. Quả nhiên, kết quả kiểm tra sàng lọc cổ tử cung của khoa giải phẫu bệnh* đã chứng thực được phán đoán của anh...

Nghi ngờ có tế bào ung thư.

Giang Tự vội vàng quay lại khoa phụ sản mở cửa phòng làm việc số 3: "Thiệu Nhạc."

Giang Tự đưa kết quả kiểm tra cho Thiệu Nhạc, nói: "Em gọi điện thoại báo chị ấy tới bệnh viện mau. Tôi sẽ gửi danh sách kiểm tra sinh thiết cổ tử cung và soi cổ tử cung cho em sau."

"Vâng thầy Giang." Thiệu Nhạc nhận lấy kết quả kiểm tra, đột nhiên nhớ ra đây là bệnh nhân cô gặp hôm qua. Mặc dù kết quả kiểm tra cuối cùng vẫn chưa có, nhưng bệnh tình đã nghiêm trọng đến mức nào mà cần làm sinh thiết cổ tử cung để phân giai đoạn vậy. Thiệu Nhạc im lặng thở dài một tiếng.

Khác với dáng vẻ sợ thầy giấu bệnh hôm qua, Thiệu Nhạc mới gọi điện thoại xong không bao lâu, Mã Hạo đã trực tiếp xông vào phòng làm việc của cô: "Bác sĩ Thiệu!"

Hai mắt gã đỏ hoe, tay run rẩy. Gã muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ tới trước đó không lâu gã đã suýt chút nữa đánh nữ bác sĩ này, gã ấp úng một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Còn Nguyễn Tú Phương bên cạnh gã đã sớm khóc nức nở, trong phút chốc phòng làm việc số 3 cực kỳ ồn ào.

Thiệu Nhạc không muốn nói chuyện với Mã Hạo, cô đưa kết quả kiểm tra cho Nguyễn Tú Phương, an ủi nói: "Chị đi làm kiểm tra giai đoạn trước đi, đừng sợ!"

Thiệu Nhạc vừa dứt lời, Nguyễn Tú Phương càng khóc to hơn. Những vui buồn tan hợp như này thường xuyên diễn ra ở bệnh viện Tế Hoa, mặc dù Thiệu Nhạc đã thấy rất nhiều rồi nhưng mỗi lần gặp phải vẫn cảm thấy có chút chịu không nổi.

Trước khi hai vợ chồng nhận được kết quả kiểm tra, Giang Tự đã nhanh hơn một bước lấy kết quả kiểm tra từ khoa giải phẫu bệnh: "Nói bệnh nhân nhập viện đi."

Giang Tự rũ mi nhìn kết quả kiểm tra, hỏi Thiệu Nhạc trong điện thoại: "Còn giường không?"

"Sáng nay mới trống một giường ạ. Chẳng qua hiện tại cảm xúc người bệnh không tốt, tạm thời không nghe em nói ạ." Thiệu Nhạc nói.

Cô đang an ủi Nguyễn Tú Phương nhưng đối phương vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi buồn. Người vây xem càng lúc càng nhiều, cô lo lắng muốn điên luôn.

"Bác sĩ Giang." Y tá trong phòng mổ mở cửa ra thấy Giang Tự đang gọi điện thoại, thúc giục nói: "Đã bắt đầu gây mê rồi, anh nhanh chóng vào đi ạ."

"Ừ, tôi vào ngay đây." Giang Tự đáp

Anh quay đầu nói với Thiệu Nhạc đang nghe điện thoại: "Em có thể an ủi bệnh nhân được không?"

"Em..." Thiệu Nhạc ngập ngừng. Vốn dĩ cô muốn gọi Giang Tự đến giúp nhưng cô mới nghe cũng biết Giang Tự rất bận, vì vậy cô lắc đầu nói: "Không sao ạ thầy Giang."

"Cho chị ấy nhập viện trước đi, tối nay tôi với em đi giải thích tình hình cho bệnh nhân sau." Giang Tự sắp xếp.

Bình thường bác sĩ Giang rất bận, trừ khi tình hình người bệnh cực kỳ phức tạp, nếu không thì những việc như tiếp đón bệnh nhân, giúp người bệnh hiểu về bệnh tình, trao đổi kế hoạch phẫu thuật, bao gồm nói chuyện trước phẫu thuật như này thường do đám Thiệu Nhạc bọn họ phụ trách.

Tuy rằng Nguyễn Tú Phương mắc bệnh ung thư nhưng tình trạng của chị ta là loại nhẹ nhất, thường bác sĩ mổ chính sẽ không phí thời gian làm những việc này với học sinh. Nhưng khi gặp được vấn đề khó khăn thì không có gì sánh bằng câu nói "Đừng lo, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết" của người thầy cả.

Thiệu Nhạc cầm ống nghe, mũi đột nhiên ê ẩm. Bác sĩ Giang ở đầu dây bên kia đã dứt khoát cúp máy. Cô đặt ống nghe lại vào máy bàn, hít sâu một hơi rồi xoay người đi về phía Nguyễn Tú Phương lần nữa.

...

Ga trải giường trắng tinh mới trải lên giường bệnh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao phủ toàn bộ phòng bệnh. Lúc Mã Hạo đỡ Nguyễn Tú Phương nằm lên giường bệnh, hai người đã được Thiệu Nhạc giải thích và an ủi xong, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh từ trong tin dữ.

Hai chiếc giường bệnh còn lại trong phòng bệnh có vẻ như đều có người ở. Người bệnh ở giường bên trái không có ở đó, nhưng trên tủ đầu giường chất đầy đồ vật. Trên giường bên phải có một chị gái mặc áo hoa ngắn tay màu đỏ đang uống nước. Chị gái đó cầm một cây quạt hương bồ*, vừa quạt gió vừa chào hỏi bạn cùng phòng mới đến: "Em gái bị gì vậy? Sao mắt đỏ dữ vậy?" Chị ta hỏi Nguyễn Tú Phương.

Nguyễn Tú Phương nắm cổ tay áo xoa mắt, nói: "Bác sĩ nói... em bị ung thư."

"Thời kỳ đầu hay thời kỳ cuối rồi?" Chị Thái hỏi.

"Thời kỳ đầu đó chị Thái." Vu Tang vừa lúc đi vào, nghe được đoạn đối thoại này thì trả lời chị Thái.

"Bác sĩ Vu." Chị Thái cười tủm tỉm chào hỏi với Vu Tang, đưa cho cậu ta quả quýt.

"Ăn quýt đi nè, hôm nay chồng chị mới đem dưới quê lên đó. Đồ nhà trồng, ngọt lắm."

Vu Tang lấy nước khử trùng ở cuối giường rửa tay theo thói quen, cười nói với chị Thái: "Chị nhiệt tình quá rồi."

Cậu ta xua tay, lịch sự từ chối: "Em còn phải qua phòng kế bên thăm bệnh nhân nữa, không ăn kịp đâu chị."

Vu Tang thuận miệng hỏi tình trạng của chị Thái: "Hôm nay chị thấy sao rồi? Có gì khó chịu không chị?"

Chị Thái lắc đầu nói: "Chị không sao hết."

"Chị là người có tâm lý tốt nhất ở khu của chúng em rồi." Vu Tang cười khen một câu, nghiêng đầu hỏi tình trạng của Nguyễn Tú Phương ở giường kế bên.

Cậu ta là bác sĩ phụ trách giường bệnh của Nguyễn Tú Phương, thuộc loại đi vòng quanh khu bệnh và nói chuyện với bệnh nhân nhiều nhất.

Sau khi Thiệu Nhạc sắp xếp nhập viện xong liền báo thẳng cho cậu ta.

Vu Tang xác nhận sơ quá trình nhập viện và thanh toán chi phí. Sau đó đọc kết quả kiểm tra rồi nói với Nguyễn Tú Phương: "Vậy trước mắt chị cứ nằm ở đây đi, nếu có gì khó chịu thì có thể tìm y tá."

Thấy cậu ta sắp đi, chị Thái lại cầm một túi quýt kêu: "Bác sĩ Vu, bây giờ em không rảnh vậy cầm về phòng làm việc ăn đi nè. Có mấy trái quýt thôi, chị nghe nói bác sĩ Giang cũng thích ăn đó."

Nghe vậy, Vu Tang nhìn lướt qua túi ni lông, đúng là trong túi ni lông trong suốt chỉ có mấy trái quýt màu vàng thôi, không có bỏ gì khác nữa. Cậu ta cười cười nhận lấy: "Vâng chị, để em mang về cho bác sĩ Giang, nói là tấm lòng của chị. Em thay ảnh cảm ơn chị trước nha."

Mã Hạo thấy vậy cũng lấy một nải chuối đưa cho Vu Tang: "Bác sĩ Vu này, chút tấm lòng của tôi."

Chuyện Mã Hạo quấy rối đã truyền khắp khoa phụ sản rồi, Vu Tang khẽ liếc mắt nhìn gã, cậu ta không thèm nhìn nải chuối đó mà chỉ cười cười với Nguyễn Tú Phương xong đi ra khỏi phòng bệnh.

Mã Hạo xấu hổ rụt tay về nhìn vợ mình.

Chị Thái là người có sao nói vậy, thấy Vu Tang đi rồi, chị ta tiếp tục tán gẫu với Nguyễn Tú Phương: "Ung thư thời kỳ đầu không nghiêm trọng lắm đâu. Em gái này, em không biết chứ ba năm trước chị khám ra ung thư dạ dày phải phẫu thuật cắt nửa cái dạ dày đó."

"Ba năm nay tháng nào chị cũng đi kiểm tra lại, chỉ sợ tái phát thôi. Nhưng không ngờ chị không bị tái phát ung thư dạ dày mà lại khám ra được cái gì mà ung thư nội mạc tử cung*. Bác sĩ nói còn nặng hơn ung thư dạ dày nữa."

Chị Thái vỗ đùi nói: "Số chị khổ vậy mà chị vẫn còn sống tốt đây nè."

"Em đừng có để cái khối u này không hại chết em mà em tự hù chết chính mình. Mấy người nhập viện ở đây có ai là không bệnh nặng đâu. Em cho rằng đi hết đường ngoài kia không tìm thấy một người bệnh nào sao? Em ra hành lang đi một vòng nhìn xem người còn tóc được mấy người đâu. Tất cả đều do trải qua hoá trị rụng hết đó, nhưng họ vẫn sống vui vẻ mỗi ngày."

Chị ta giống như Bách Hiểu Sinh* trong phòng bệnh, chỉ vào cái giường trống bên cạnh Nguyễn Tú Phương, nói: "Bên cạnh giường của em là một cô gái, năm nay mới hai mươi mấy tuổi thôi, không thể so với mấy người sắp xuống lỗ như chị em mình. Con bé vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp mà nghe nói bị bệnh chửa trứng* gì đó, em nghe có oái ăm không? Cũng may bác sĩ nói đó là u lành, dễ trị hơn u ác tính của bọn mình."

Chị ta lớn giọng nói năng khí thế, nghe chị ta nói xong hai mắt Nguyễn Tú Phương cũng sáng lên: "Vậy theo lời chị nói... em cũng không phải bị bệnh nặng gì đúng không?"

"Dù sao thì em yên tâm đi, bệnh nặng bệnh nhẹ gì cứ nghe lời bác sĩ là được rồi."

Chị Thái nói: "Vốn dĩ mấy bác sĩ ở bệnh viện quê chị đều nói bệnh chị không trị được, không cho chị nhập viện luôn. Bảo chị thu dọn đồ đạc xuất viện về nhà chờ chết. Chị không tin nên chạy lên thành phố A, được bác sĩ Giang khám cho. Bác sĩ Giang xem kết quả kiểm tra của chị xong thì nói là có thể trị được nhưng cũng có rủi ro, kêu chị về suy nghĩ kỹ xem có muốn phẫu thuật hay không."

"Lúc đó chị đã biết chị không chết đâu mà." Chị Thái kể mê say đến quên luôn quơ quạt hương bồ.

"Chị vội vã nhập viện để bác sĩ Giang sắp xếp mổ cho chị luôn."

"Chị nghe chồng chị nói ca mổ của chị kéo dài 9 tiếng đồng hồ. Bác sĩ Giang không ăn uống gì cuối cùng cũng lấy hết khối u trong bụng chị ra. Dù sao thì lúc chị tỉnh dậy trong lòng chị cũng rất vui sướng, còn nghĩ thầm sao chị lại may mắn vậy chứ."

"Lúc đó bác sĩ Giang còn sợ chị tái phát, nhắc nhở chị nhớ đến bệnh viện truyền hoá chất và tái khám đúng hẹn."

Chị Thái chỉ vào cái bình, nói: "Bây giờ là đợt hoá trị cuối cùng của chị, kết quả tái khám cực kỳ tốt. Bác sĩ Vu còn nói không chừng chị có thể sống thêm 30 40 năm nữa đó. Nếu lúc đó chị không gặp bác sĩ Giang thì không biết bây giờ chị được chôn ở đâu rồi nữa."

Mã Hạo ngập ngừng: "Nhưng bác sĩ Giang... là đàn ông mà. Sao có thể khám phụ khoa được?"

"Đàn ông thì có sao đâu?" Chị Thái nói.

"Mặc kệ đàn ông hay phụ nữ thì cậu ấy cũng là bác sĩ tốt mà." Chị Thái không vui khi thấy Mã Hạo nghi ngờ Giang Tự.

"Cậu không biết chứ bác sĩ Giang với bác sĩ Thẩm, hai bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản đều là đàn ông đó."

Chị Thái nói xong mặt Mã Hạo hết xanh lại trắng, gã không tin nói: "Bác sĩ Giang chị nói giỏi vậy hả? Có giỏi hơn trưởng khoa Thôi không?"

Gã đã cố ý tìm hiểu trước, trưởng khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa họ Thôi, là một bác sĩ nữ.

"Chắc cậu không biết cái này, đi khám bệnh đừng mù quáng tin vào tên của trưởng khoa." Chị Thái là khách quen của bệnh viện Tế Hoa, lại thích ngồi lê đôi mách, hiển nhiên đã hiểu rất rõ tình hình trong khoa phụ sản.

"Trưởng khoa Thôi đúng là giỏi thật, đặc biệt là lúc còn trẻ. Bằng không trưởng khoa Thôi cũng không thể lên làm trưởng khoa, không thể dạy ra học trò giỏi như vậy."

"Nhưng hiện tại trưởng khoa Thôi cũng lớn tuổi, sắp về hưu rồi. Cơ thể trưởng khoa Thôi cũng không chịu được những ca mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ như vậy. Chị nghe nói hiện tại những ca mổ phức tạp của khoa phụ sản đều do bác sĩ Giang và bác sĩ Thẩm mổ chính thôi, trưởng khoa Thôi cùng lắm là ở bên cạnh quan sát, phần lớn thời gian đều không ra tay đâu."

Chị Thái nói: "Cậu cũng đừng xem thường bác sĩ nam, cậu không thấy đa số bác sĩ ngoại khoa đều là bác sĩ nam hả? Đó là vì sức đàn ông khoẻ hơn, có thể đứng mấy tiếng liền mà không hề run chân. Một số bác sĩ nữ không có thể lực tốt như vậy đâu."

Chị Thái bĩu môi, chửi Mã Hạo như con: "Bây giờ cậu coi thường bác sĩ Giang, nói không chừng bác sĩ chủ trị cho vợ cậu còn không giỏi bằng bác sĩ Giang đâu."

Mã Hạo xấu hổ, gã và Nguyễn Tú Phương liếc nhìn nhau, cẩn thận hỏi lại: "Vậy vợ em có thể để bác sĩ Giang mổ được không chị?"

Chị Thái hơi khó chịu với kiểu lật mặt của gã, cố ý trợn mắt lạnh lùng nói: "Tôi cũng không biết, bác sĩ Giang bận lắm."

Mã Hạo nhớ lại trước đó gọi họ tới bệnh viện, giải thích bệnh tình với bọn họ đều là Thiệu Nhạc làm. Gã nghĩ thầm chẳng lẽ là Thiệu Nhạc đứng mổ cho Nguyễn Tú Phương, gã cười cười đưa nải chuối cho chị Thái, cười hỏi: "Vậy bác sĩ Thiệu phẫu thuật thế nào vậy chị?"

Chị Thái trợn trắng mắt với Mã Hạo, nhưng vẫn nghĩ tình nải chuối, đáp: "Tôi không biết bác sĩ Thiệu."

Lúc đó người liên lạc với chị ta là một học sinh khác của Giang Tự nên chị Thái cũng không rành về Thiệu Nhạc.

Mã Hạo lại nhìn tên "Vu Tang" ở dòng bác sĩ quản lý giường bệnh Nguyễn Tú Phương trên đầu giường, hỏi: "Vậy bác sĩ Vu thì sao chị?"

"Tôi có hỏi bác sĩ Vu rồi, cậu ấy nói trình độ của cậu ấy chưa thể làm phẫu thuật u ác tính được."

Chị Thái nói xong mới nhớ tới thái độ của Vu Tang vừa nãy, hỏi: "Cậu đắc tội gì với bác sĩ Vu à? Tính tình bác sĩ Vu tốt lắm, luôn miệng nói cười. Tôi thấy hồi nãy cậu ấy không thích cậu lắm."

Bình thường chị Thái thích tám chút chuyện nhà, đôi mắt to không hề có dấu hiệu tuổi tác cùng cảm giác bệnh tật mà ngược lại trông sáng ngời có thần. Chị ta nhìn chằm chằm Mã Hạo, thấy dáng vẻ ấp úng của gã thì càng tò mò.

Nguyễn Tú Phương bên cạnh ngồi nghe nửa ngày, vốn dĩ trước đó Mã Hạo làm ầm ĩ ở bệnh viện khiến chị ta rất tức giận, về nhà còn cãi nhau với gã một trận. Hai người còn đang chiến tranh lạnh thì không ngờ lại nhận được tin dữ từ bệnh viện.

Dọc đường chị ta hoảng sợ, Mã Hạo vẫn luôn ở bên cạnh làm thủ tục, lấy kết quả xét nghiệm nên chị ta không còn lòng dạ nào so đo với gã nữa. Bây giờ nghe chị Thái nói cả buổi, tinh thần chị ta cũng bình tĩnh hơn nhiều, cơn giận cũng bốc lên, nhịn không được liếc xéo Mã Hạo một cái, nói với chị Thái: "Nói đến đúng là xấu hổ. Lúc em khám bệnh tự nhiên ổng xông vô rồi mém chút đánh bác sĩ người ra luôn."

Chị ta vừa nói xong, sắc mặt chị Thái liền thay đổi: "Cậu chính là cái tên khốn gây rối lúc bác sĩ Giang khám bệnh đó hả?"

Hôm qua chị Thái đã nghe nói chuyện này rồi. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, trong khu nội trú cũng không thiếu người nhiều chuyện giống chị Thái. Hôm qua nghe chuyện xong chị Thái tức mình lôi cô gái trẻ tuổi kia cùng chửi rủa hồi lâu. Không ngờ hôm nay chính chủ đã vào đây ngồi cạnh mình rồi, bản thân chị ta còn ăn chuối gã đưa nữa.

Chị Thái bực mình cắn miếng chuối cuối cùng rồi quăng vỏ chuối vào thùng rác: "Ôi chả hiểu nổi, nhân cách và y thuật của bác sĩ Giang không chê được chỗ nào. Cuối cùng vì sao cậu lại muốn đi quậy phá người ta vậy hả?"

Trong lòng Mã Hạo đã dao động, nhưng đối mặt với câu hỏi của chị Thái, gã vẫn vịt chết còn cứng mỏ nói: "Cậu ta là một thằng đàn ông mà đi xem cơ thể vợ tôi, có ghê tởm không chứ?"

"Tôi xem thấy người ta là chuyên gia nên mới đăng ký khám bệnh. Người ta khám bệnh là để xem nên chữa bệnh như thế nào, trong lòng không có mấy ý nghĩ bậy bạ như anh nói đâu. Với cả nếu bác sĩ có ý đồ xấu thì chẳng lẽ bản thân tôi nhìn không ra à?" Nguyễn Tú Phương nói.

Chị Thái nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn: "Tóm lại là vợ cậu còn chưa nói gì thì cậu chỉ là người nhà còn xía mỏ vào làm gì nữa."

"Em gái à." Chị Thái nói với Nguyễn Tú Phương.

"Chị ăn nói khó nghe, nhưng cũng không phải nói em. Chị nghe qua đã biết em là người biết phải trái, nhưng chồng em đúng là chẳng ra gì. Bác sĩ người ta mệt sống mệt chết cứu người, nó lại đâm dao sau lưng người ta, em nói xem này là chuyện con người làm à? Cũng may là bác sĩ Giang không bị thương, em biết quốc gia muốn đào tạo một bác sĩ cần bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tiền không?"

"Chứ gì nữa." Hiển nhiên Nguyễn Tú Phương không định đứng về phía Mã Hạo, mà lại cùng với chị Thái dạy dỗ gã. Lúc trước ở nhà, thỉnh thoảng chị ta còn có thể nhịn gã. Bây giờ chị ta nhịn tới ra bệnh nên cũng không thèm nhịn nữa, trực tiếp chỉ vào mũi Mã Hạo nói: "Đừng nói bác sĩ Thiệu không muốn để ý anh, tôi đây còn không muốn nói chuyện với anh đây."

"Cậu đúng là..." chị Thái tỏ vẻ hận sắt không thành thép với Mã Hạo. Chị ta không muốn nói nhiều nhưng không nhịn được mắng gã vài câu.

"Chắc cậu không biết người gọi bảo vệ hôm qua là bác sĩ Thẩm đâu ha. Bây giờ cậu đắc tội với hai bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản luôn rồi, cậu cũng không nghĩ lại xem vợ cậu làm sao bây giờ."

Đầu tiên Mã Hạo bị Vu Tang làm lơ, bây giờ lại bị hai người phụ nữ ngồi trên giường bệnh mắng chửi. Mắt thấy không ai bênh gã, gã đành bụm mặt thở dài, nói: "Được rồi, được rồi tôi biết sai rồi. Tôi đi tìm bác sĩ Giang xin lỗi được chưa?" Gã đứng lên.

Gã đỡ vai Nguyễn Tú Phương, lòng sĩ diện hiếu thắng của đàn ông làm gã nhịn không được nói lớn: "Anh vứt bỏ mặt mũi cũng chắc chắn sẽ mời bác sĩ Giang đến phẫu thuật cho em!"

...

Hôm nay nhiều ca mổ quá, lúc Giang Tự làm xong trời cũng tối mất rồi. Từ phòng mổ ra, anh đi đến lấy hộp giữ ấm đựng canh ở chỗ bảo vệ, canh đã hơi lạnh.

Sau khi ngồi lại bàn làm việc, Giang Tự mới uống được hai ngụm canh thì cửa bị mở ra "rầm" một tiếng, anh chưa kịp nhìn rõ thì người đàn ông vừa tới đã quỳ gối trước mặt anh.

"Khụ khụ..." Giang Tự bị sặc canh, vội vàng đứng lên muốn đi đỡ người.

Giang Tự vẫn còn nhớ rõ lúc anh đi thực tập, đã từng nhìn thấy có người bệnh quỳ dưới đất khuyên như nào cũng không chịu đứng dậy. Giáo sư hướng dẫn anh không còn cách nào đành phải quỳ xuống theo, hai người ở trong phòng làm việc tôi lạy anh anh lạy tôi, hình ảnh này đánh sâu vào tâm lý của Giang Tự mới đi thực tập.

Anh chưa bao giờ nghĩa tới bản thân cũng sẽ gặp tình huống này.

"Ai tới chúc tết vậy?" Thẩm Phương Dục từ phía sau đi tới, trước khi Giang Tự vươn tay ra hắn đã trực tiếp vòng tay ra trước ngực người đàn ông, cơ bắp cánh tay căng lên dùng sức một cái, mạnh mẽ kéo người đàn ông đứng thẳng dậy. Kết quả vừa nhìn qua: "Là anh à?"

Thẩm Phương Dục vội buông tay ra, nói: "Biết vậy không thèm đỡ."

Mã Hạo: "..."

"Mã Hạo?" Giang Tự cũng nhận ra người tới: "Anh tới đây làm gì?"

Bất ngờ bị Thẩm Phương Dục kéo lên nên lúc này gã đứng không được quỳ cũng không xong, thật lòng cảm thấy hối hận vì hành động bộp chộp ngày hôm qua.

Gã không có kiêu ngạo lớn lối như hôm qua, đôi mắt ửng đỏ giống như có chút ấm ức. Gã chà chà mặt, nắm góc áo, khó khăn nói chuyện như thể từng câu đều muốn mạng gã: "Bác sĩ Giang, tôi tới đây để xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua."

Gã nói xong liền cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không lên tiếng. Lời nói hùng hồn trước mặt vợ mới nãy cũng bị gã nuốt vào trong bụng, một chữ cũng không nói nên lời, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.

"Trên đất có vàng à?" Thẩm Phương Dục châm chọc mỉa mai Mã Hạo một câu.

Sau đó hắn đi đến trước mặt Giang Tự, vươn tay sờ hộp cơm của canh, hỏi: "Gần đây cậu toàn ăn như thế này à?"

Giang Tự phủi tay hắn ra, không đợi anh nói câu "Ai cần cậu lo", Thẩm Phương Dục đã chặn đầu trước: "Tôi đến kiểm tra đây, hình chụp bữa sáng đâu?"

"Không có chụp."

"Tôi không tin, đưa điện thoại cho tôi xem nào." Thẩm Phương Dục xoè tay ra.

Giang Tự liếc Thẩm Phương Dục một cái.

"Không đưa là có chụp."

Giang Tự im lặng một lát rồi lấy điện thoại đưa cho hắn. Thẩm Phương Dục cầm lấy mở album ảnh ra xem, vừa xem vừa cười nói: "Muốn lấy điện thoại của bác sĩ Giang hoá ra dễ vậy à? Cậu cũng không sợ lộ mấy chuyện riêng tư hả."

Giang Tự dụng ánh mắt ngu ngốc liếc nhìn Thẩm Phương Dục: "Người khác muốn lấy điện thoại tôi, tôi cũng không cho."

Thẩm Phương Dục sâu xa "à" một tiếng, nói: "Hoá ra tôi đặc biệt trong lòng cậu như vậy."

Giang Tự kệ hắn, Thẩm Phương Dục xem xong trả điện thoại lại cho anh.

"Không chụp thật?"

Trong album hình cũng không có hình chụp bữa sáng.

"Được thôi. Ngày mai tôi sẽ nhìn chằm chằm cậu ăn sáng." Thẩm Phương Dục nói.

Để thể hiện hắn không có suy nghĩ bậy bạ với Giang Tự vậy thì bắt đầu từ việc giám sát Giang Tự ăn sáng mỗi ngày đi.

Giang Tự cạn lời: "Cậu thích giám sát người khác như vậy thì dứt khoát từ chức đến trại tạm giam làm đi."

"Vậy cũng phải đợi đến lúc dạ dày cậu khoẻ lại đã." Thẩm Phương Dục cầm hộp canh Giang Tự đang uống lên.

"Lạnh cả rồi, tôi cầm qua phòng nghỉ hâm nóng cho cậu. Lát xong nhớ qua ăn đó."

"Đợi chút..."

Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua Mã Hạo: "Ủa, anh còn ở đây à?"

"Tôi..."

Đây là lần thứ ba Mã Hạo đến phòng làm việc của Giang Tự. Mấy lần trước đến Giang Tự đều không có ở đây, nếu không phải đang ở phòng mổ thì là đang đi họp. Nghe hai người này nói chuyện, Mã Hạo lại sợ Giang Tự vừa đi là biến mất luôn nên cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng nói.

"Tôi tới đây để xin bác sĩ Giang mổ cho vợ tôi. Bác sĩ Giang, cậu hãy cứu vợ của tôi đi! Bác sĩ Thiệu kia là bác sĩ nữ, bọn họ đều nói bác sĩ nam mổ giỏi hơn bác sĩ nữ. Trước đó tôi không biết cậu giỏi như vậy, xin cậu thương tình làm phẫu thuật cho vợ tôi đi mà. Tôi chỉ có người vợ này thôi nên tôi không yên tâm để bác sĩ Thiệu mổ cho cổ!"

Lúc nãy gã nghe chị Thái trừ Vu Tang ra nên gã cho rằng Thiệu Nhạc sẽ mổ cho Nguyễn Tú Phương.

Chỉ vài câu nói nhưng có quá nhiều hiểu lầm, Giang Tự đang định giải thích thì Thẩm Phương Dục đã lên tiếng trước: "Vừa định đánh Giang Tự vừa muốn cậu ấy mổ cho vợ anh, anh đúng là giỏi thật."

Hắn đặt hộp canh xuống, giọng điệu mang theo chút tức giận.

"Bác sĩ nam không được khám bệnh cho vợ anh, bác sĩ nữ không được mổ cho một ca khó. Anh đúng là giỏi tìm lý do biện minh cho việc kỳ thị giới tính ở nơi làm việc quá."

Thẩm Phương Dục nói năng không thèm nể mặt, vừa cay nghiệt vừa trào phúng. Hắn xong thì mặt Mã Hạo cũng đỏ lên, lắp ba lắp bắp một lúc mới nói: "Hôm qua là lỗi của tôi! Tôi không nên... không nên..."

Sau khi Mã Hạo bị bảo vệ giữ lại thì nguyên nhân gã gây rối ở khoa phụ sản cũng bị truyền đi. Thẩm Phương Dục cũng biết sở dĩ Mã Hạo nổi điên là vì gã cảm thấy Giang Tự là bác sĩ nam, không nên khám phụ khoa, cảm thấy Giang Tự có ý đồ xấu xa với vợ gã.

Việc kỳ thị như này ở khoa phụ sản nhìn mãi thành quen, lúc hắn và Giang Tự thực tập còn bị nhiều người xem thường hơn. Chẳng qua đa số tình huống hắn đều hiểu người bệnh có suy nghĩ của riêng họ. Nhưng Mã Hạo chỉ là người nhà, dưới tình huống người bệnh đã đồng ý mà gã còn gây rối, còn gây rối đến lớn như vậy khiến hắn thấy khó chịu, nhịn không được phải mỉa mai vài câu.

Thẩm Phương Dục nói xong mới phát hiện Giang Tự kéo kéo tay áo hắn, khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Thẩm Phương Dục thay đổi vi diệu.

"Anh yên tâm đi, chỉ cần hai người phối hợp điều trị thì chắc chắn tôi sẽ đứng mổ chính cho vợ anh. Nếu anh không yên tâm thì có thể tìm trưởng khoa Thôi để xác nhận."

Giang Tự nói với Mã Hạo: "Mặc khác, tình trạng giai đoạn khối u của chị Nguyễn tương đối lý tưởng. Lát nữa tôi sẽ đến phòng bệnh để trao đổi phương pháp phẫu thuật với hai người, cố gắng sắp xếp sớm một chút."

Trên mặt anh không có vẻ đồng cảm nhưng không biết an ủi thế nào giống Thiệu Nhạc đối với Nguyễn Tú Phương. Giọng điệu Giang Tự rất bình tĩnh, nhưng anh dùng giọng điệu xử lý công việc như này lại khiến Mã Hạo an lòng lạ lùng. Giống như trái tim luôn treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng có thể chạm đất.

Thẩm Phương Dục không biết bệnh tình của Nguyễn Tú Phương, nghe được bốn chữ "giai đoạn khối u" hắn mới nhìn Giang Tự một cái, hiểu ra vì sao Giang Tự ngăn hắn nói tiếp.

Vợ Mã Hạo được chẩn đoán là ung thư cổ tử cung, thoạt nhìn gã thật sự bị sốc. Ánh đèn trắng trong phòng làm việc chiếu vào đỉnh đầu gã, cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà tóc trên đầu gã đã bạc hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Giang Tự dời ánh mắt khỏi đỉnh đầu gã, nói: "Không còn việc gì nữa thì anh về phòng bệnh chăm vợ anh đi. Bây giờ vợ anh cần anh."

Mặc dù Thẩm Phương Dục nói mấy câu đó khiến Giang Tự rất sướng nhưng cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa nữa.

"Vậy, bác sĩ..." Mã Hạo cẩn thận hỏi: "Vợ tôi còn sống được bao lâu nữa vậy?"

"Nếu tiên lượng tốt không tái phát nữa thì cũng không khác gì người bình thường. Tiểu phẫu mà thôi." Giang Tự nói.

Ung thư cổ tử cung giai đoạn đầu nghe có vẻ đáng sợ với bệnh nhân, nhưng mỗi ngày Tế Hoa tiếp nhận vô số bệnh nhân, phần lớn là những ca bệnh phức tạp hiếm gặp từ khắp nơi trên cả nước. So sánh với chuyện đó thì tình huống của Nguyễn Tú Phương quả thật chỉ có thể nói là "Tiểu phẫu" mà thôi.

"Thật hả?" Mã Hạo nửa tin nửa ngờ nhìn Giang Tự. Mặc dù nghe chị Thái nói nghe lạc quan nhưng gã vẫn lo lắng trong lòng. Rốt cuộc thì có mấy người bệnh ung thư mà khoẻ như vâm như chị Thái đâu, đa số người ta đều nói ung thư không trị được.

"Tôi nghe nói... ung thư không phải bệnh nan y hả? Trên tầng trên nhà chúng tôi có dì kia cũng bị ung thư, kiểm tra ra không tới 3 tháng là mất rồi." Gã càng nói càng nhỏ giọng, giống như sợ vợ gã cũng giống như vậy.

"Dự đoán bệnh tình và phân loại giai đoạn có liên quan với nhau. Vợ anh đến kiểm tra kịp thời, xem như trong cái rủi có cái may."

Do bị ảnh hưởng bởi các bộ phim truyền hình phóng đại nên rất nhiều người bệnh sẽ đánh đồng ung thư với bệnh nan y, trong đời sống thường ngày cứ nghe nói đến ung thư là biến sắc. Nhưng trên thực tế không phải cứ ung thư là không thể trị, kiểm tra ra càng sớm thì hy vọng chữa trị càng lớn, tỷ lệ sống sót sau 5 năm* cũng sẽ càng cao.

Mặc dù cần có chút yếu tố may mắn nhưng đa số tình huống đều giống như Nguyễn Tú Phương vậy, đều có dự đoán bệnh tình lúc đầu không tệ.

"Vậy cậu... sẽ không ghi thù tôi đâu đúng không? Cậu sẽ phẫu thuật thật tốt cho cho vợ tôi đúng không?" Mã Hạo hỏi.

Giang Tự: "..."

"Được rồi, nếu anh không muốn bị cậu ấy ghi thù thì ít lắc lư trước mặt cậu ấy đi. Bác sĩ Giang không có nhiều thời gian ở đây tám chuyện với anh đâu." Thẩm Phương Dục nói.

Nói xong hắn trực tiếp tiễn Mã Hạo ra khỏi phòng làm việc. Kết quả vừa mới đóng cửa lại, Mã Hạo lại mở cửa ra, gã trịnh trọng khom người nói với Giang Tự: "Bác sĩ Giang, vợ tôi giao cho cậu."

Nghe nói hôm nay gã đã khóc lớn ăn năn một trận trước mặt vợ lúc kiểm tra, ồn ào đến mức bệnh nhân khác phải khiếu nại. Giang Tự nhìn lướt qua bóng dáng gã rời đi, lại dời mắt đến hộp canh lạnh ngắt trên bàn.

Tình cảm muộn màng luôn khiến người ta thấy xót xa, may mà Nguyễn Tú Phương vẫn còn đủ thời gian để đợi gã bù đắp.

"Cậu đó... nhìn lạnh lùng không dễ gần..." Thẩm Phương Dục vòng đến bên cạnh Giang Tự.

"Không ngờ còn rất mềm lòng."

Giang Tự im lặng không nói chuyện.

"Chẳng qua mềm lòng thì cũng phải nộp phạt." Thẩm Phương Dục cầm một tờ giấy A4 màu vàng đưa cho Giang Tự.

Giang Tự nhìn tờ giấy A4 đó, trên đầu hiện lên ba sọc đen.

"Mới từ phòng hành chính lại đây, chị Tiểu Quách bảo tôi đưa hoá đơn nộp phạt cho bác sĩ Giang đó. Sẵn tiện thỉnh ngài đây đi xem bảng thông báo."

Trên bảng thông báo của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa phụ thuộc đại học y A dán hai tờ thông báo đồng đều ngay ngắn. Giang Tự và Thẩm Phương Dục một trái một phải, cùng nhau xuất hiện nghiêm chỉnh trên bảng thông báo.

Bên trái là tờ phê bình Giang Tự ẩu đả với người gây rối bệnh viện, bên phải là tờ khen ngợi Thẩm Phương Dục đã dùng cách thức hợp lý hợp pháp ngăn chặn tình trạng gây rối y tế.

Thẩm Phương Dục lật trang giấy trắng trên bảng thông báo, đọc lại đoạn cuối: "Không thể dùng bạo lực khống chế bạo lực. Mong các vị đồng nghiệp, đặc biệt là bác sĩ Giang Tự noi gương bác sĩ Thẩm Phương Dục, tích cực chủ động học tập bác sĩ Thẩm Phương Dục nên xử lý tình huống gây rối y tế một cách chính xác như thế nào."

Giang Tự trừng hắn một cái, thẳng tay xé tờ giấy kia xuống, lộ ra hoá đơn nộp phạt bên dưới. Giang Tự đọc lên từng câu từng chữ trên giấy: "Bác sĩ Thẩm Phương Dục dùng bạo lực làm hư của công, phạt 200 tệ."

Thẩm Phương Dục nghe vậy lấy một tờ hoá đơn nộp phạt giống vậy trong túi áo blouse ra, lấy keo dán dán lên bảng thông báo, mở miệng chống đối: "Bác sĩ Giang Tự dùng bạo lực đả thương người gây rối y tế, phạt 200 tệ."

Hai người cuồng bạo lực liếc nhau một cái.

"Thẩm Phương Dục."

"Hửm?"

"Tờ giấy của cậu không phải tôi dán."

"Tôi biết mà. Chị Tiểu Quách không rảnh, tôi vừa lúc ghé qua nên mang lại đây dán lên giúp chỉ đó. Cậu xem cậu không dán giúp tôi mà tôi còn dán giúp cậu đây nè. Có phải tôi rất tri kỷ không?" Thẩm Phương Dục nói.

"..."

Không biết có tri kỷ hay không mà Giang Tự chỉ muốn lấy keo dán cái miệng Thẩm Phương Dục lại thôi.

Hai tờ hoá đơn nộp phạt trên bảng thông báo trông vô cùng xứng đôi dưới ánh đèn. Thẩm Phương Dục khoanh tay nhàn nhã thưởng thức tác phẩm của mình và sắc mặt của Giang Tự. Sau đó hắn cất keo dán, lại lấy một hoá đơn nộp phạt ra quơ quơ trước mặt Giang Tự.

Thường phòng hành chính đều sẽ in 2 hoá đơn nộp phạt, một cái đưa cho người bị phạt, một cái dán trên bảng thông báo.

Lúc này một hoá đơn đang trong tay Giang Tự, một cái dán trên bảng thông báo. Giang Tự tái mặt hỏi: "Vì sao cậu còn một tờ nữa vậy?"

"Tôi xin chị Tiểu Quách thêm một tờ đó." Thẩm Phương Dục nháy mắt với Giang Tự: "Nói tôi muốn giữ làm kỷ niệm."

"Đưa tôi." Giang Tự xoè tay trước mặt hắn.

Thẩm Phương Dục gấp tờ hoá đơn ngay ngắn chỉnh tề rồi nhét vào túi trước mặt Giang Tự: "Không đưa, tức chết cậu."

Giang Tự: "..."

Đàn ông bình thường có phải đến chết vẫn còn trẻ con hay không Giang Tự không biết. Nhưng anh cảm thấy Thẩm Phương Dục không còn trẻ trâu như học sinh cấp 2 nữa, mà là học sinh mẫu giáo thì đúng hơn.

Giang Tự hít sâu một hơi nói với Thẩm Phương Dục: "Không ấy thì cậu vẫn nên đi hâm canh cho tôi đi thì hơn."

———

*Siren và Odysseus: Các siren xuất hiện lần đầu tiên trong tác phẩm Odyssey của Homer. Thiên anh hùng ca này kể về những cuộc phiêu lưu mạo hiểm của Odysseus, trong cuộc hành trình gian nạn để quay về Ithaque sau cuộc chiến thành Troy. Các nàng tiên cá nuôi dưỡng trí tưởng tượng của rất nhiều thủy thủ trong các hành trình dài trên biển. Các siren trong thần thoại sống trên 1 hòn đảo ở Địa Trung Hải. Tiếng hát ngất ngây của chúng khiến bất kì chàng thủy thủ nào khi nghe thấy đều không thể cưỡng lại và đâm thuyền vào bãi đá ngầm. Siren từ Hy Lạp có nghĩa là sợi dây hay công cụ có khả năng bắt giữ.

Khi ông Odysseus rời nơi ở của tiểu thần phép thuật Circe, ông ta biết mình sẽ đi qua hòn đảo của các siren. Nhờ tiểu thần Circe dặn dò kĩ lưởng nên đã sử dụng mẹo nhỏ giúp nghe tiếng hát của các nàng tiên cá mà vẫn không bị đẩy con tàu cùng đồng đội vào chỗ nguy hiểm. Ông ra lệnh cho các thủy thủ lấy sáp nhét vào lỗ tai của họ rồi trói chàng vào cột buồm. Tiếng hát của siren vừa thống thiết vừa khêu gợi. Khi nghe chúng hát, Udysseus kêu gào đòi đồng đội cởi trói nhưng các thủy thủ không nghe được tiếng hát này.

Odyssey không mô tả ngoại hình của của siren, nhưng chúng ta có thể suy đoán được từ những tác phẩm điêu khắc và vật dụng gốm thời cổ đại. Trong trí tưởng tượng của người Hy Lạp cổ, siren là sinh vật có cái đầu của một người phụ nữ và thân mình của chim, móng vuốt sắc nhọn và đôi cánh ngắn trên lưng. Trong một số truyền thuyết cùng thời, siren được cho là con gái của thần sông Achelous. Một số phiên bản khác miêu tả chúng vốn là những cô hầu gái của Persephone, bị Demeter hóa phép thành siren sau khi chứng khiến cảnh Persephone bị Hades bắt cóc. Xuyên suốt các biến thể, đặc trưng cố hữu của siren vẫn là giọng ca ngây ngất động lòng người – thứ vũ khí dẫn dắt thủy thủ bước vào nấm mồ đợi sẵn. Một số sử gia cho rằng, hình tượng nửa người nửa chim có xuất xứ từ hình tượng Ba-bird của văn minh Ai Cập cổ đại, du nhập vào Hy Lạp thông qua con đường giao thương.

(Siren đang quyến rũ Odysseus và các thủy thủ. Tranh sơn dầu của John William Waterhouse năm 1891.)

Sau thế kỷ thứ VII, hình tượng siren mới bắt đầu mang những đặc điểm gần giống người cá. Văn bản bách khoa toàn thư Otia Imperialia mô tả siren là một người đàn bà có mái tóc dài đen nhánh, bộ ngực trần trụi và một cái đuôi cá. Tiếng ca ngọt ngào của siren đi thẳng vào trái tim đàn ông, khiến họ gục ngã trước mê lực mà quên đi nghĩa vụ của mình.

(Tranh của Herbert James Draper khoảng 1909.)

*Khoa giải phẫu bệnh: là nơi tiếp nhận và và xử lí mẫu bệnh phẩm sau đó nhuộm và đọc tiêu bản giải phẫu, bảo quản mẫu, hội chẩn. Từ đó có thể đưa ra chẩn đoán chính xác về bệnh lý mà bệnh nhân mắc phải.

*Khoa sản bệnh lý: Khoa Sản bệnh là khoa lâm sàng tiếp nhận điều trị và chăm sóc các sản phụ có thai kèm bệnh lý của người mẹ , của thai và phần phụ của thai như bệnh tim, tăng huyết áp, bệnh thận, bệnh về nội tiết Basedow, đái tháo đường, bệnh máu, rau tiền đạo, rau bong non, thai chết lưu, thai bất thường phải đình chỉ thai nghén, thai chậm phát triển trong tử cung, tiền sản giật, HIV, viêm gan B... và hậu sản bệnh lý.

*Ung thư cổ tử cung: Cổ tử cung của chị em phụ nữ được bao phủ bởi một lớp mô mỏng - lớp mô này được tạo thành từ các tế bào. Ung thư cổ tử cung là do các tế bào ở cổ tử cung (phần dưới của tử cung) bắt đầu phát triển vượt quá mức kiểm soát của cơ thể gây ra. Các tế bào mới này phát triển nhanh chóng và tạo ra khối u trong cổ tử cung.

Các triệu chứng ung thư cổ tử cung:

1. Chảy máu âm đạo bất thường

Ra máu âm đạo bất thường là một dấu hiệu cảnh báo sớm ung thư cổ tử cung.

Các triệu chứng chảy máu âm đạo thường gặp như:

- Chảy máu âm đạo sau khi quan hệ tình dục
- Chảy máu sau khi mãn kinh
- Chảy máu giữa các kỳ kinh
- Kinh nguyệt kéo dài
- Kinh nguyệt nhiều hơn bình thường

2. Tiết dịch âm đạo bất thường

Đây cũng là một trong các dấu hiệu cảnh báo sớm ung thư cổ tử cung. (4)

Các triệu chứng thường gặp như:

- Dịch tiết ra có thể chứa một ít máu, giữa chu kỳ kinh hoặc sau khi mãn kinh.
- Dịch tiết có mùi hôi.
- Dịch có màu khác thường (trắng, trong, dạng nước hoặc màu nâu).

3. Đau khi quan hệ tình dục

Đây cũng là một trong những dấu hiệu gợi ý ung thư cổ tử cung giai đoạn sớm.

4. Đau vùng chậu

Đau vùng chậu không phải do ngồi sai tư thế, nằm hay đau không giải thích được có thể là triệu chứng của ung thư cổ tử cung. Cơn đau thường gặp ở vị trí gần ruột thừa hoặc ở vùng giữa của xương chậu. Đây có thể là dấu hiệu của ung thư cổ tử cung ở giai đoạn tiến xa (khi u chèn ép các cơ quan trong vùng chậu, di căn xương,...).

5. Phù chân

Phù chân không giải thích được có thể là một dấu hiệu ung thư cổ tử cung. Các tế bào ung thư di căn đến các hạch bạch huyết vùng chậu gây chèn ép đường dẫn lưu bạch huyết (còn được gọi là phù bạch huyết).

6. Các dấu hiệu khác như: Sụt cân không rõ nguyên nhân, mệt mỏi, chán ăn kéo dài, gãy xương do di căn xương, rối loạn đại-tiểu tiện do u phát triển gây chèn ép trực tràng-bàng quang,...

*Ung thư nội mạc tử cung (hay còn gọi là Ung thư tử cung hay Carcinôm nội mạc tử cung): là bệnh ung thư phụ khoa thường gặp trong số các bệnh lý ung thư ở nữ giới. Bệnh có thể xảy ra ở bất kỳ độ tuổi nào, nhưng phổ biến hơn trong khoảng 45-75 tuổi. Độ tuổi trung bình của các bệnh nhân ung thư nội mạc tử cung khi chẩn đoán là 60, tuy nhiên hiện nay, bệnh đang có xu hướng trẻ hóa dần.

Ung thư nội mạc tử cung thường gặp hơn ở những đối tượng thừa cân, béo phì, mắc bệnh đái tháo đường, hay dùng các sản phẩm có chứa hormone estrogen, tiền căn gia đình có người mắc bệnh ung thư đại tràng, buồng trứng hoặc nội mạc tử cung, mãn kinh trễ, có kinh sớm trước 12 tuổi, tiền căn có điều trị ung thư vú, ung thư buồng trứng, xạ trị vùng chậu, hội chứng buồng trứng đa nang hoặc tăng sản nội mạc tử cung không điển hình.

*Bách Hiểu Sinh: kẻ được xem là thông thái bậc nhất trong Tiểu Thuyết Cổ Long. Y đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu võ học, vũ khí của các tuyệt đại cao thủ trong giang hồ. Binh Khí Phổ chính là thành tựu lớn nhất của Bách Hiểu Sinh.

*Bệnh chửa trứng: Chửa trứng là do sự phát triển bất thường của gai rau; Nguyên bào nuôi của gai rau phát triển quá nhanh, các tổ chức liên kết và mạch máu trong gai rau phát triển không kịp do vậy các gai rau sẽ thoái hóa thành các bọng nước. Chửa trứng là bệnh lí lành tính nhưng có thể biến chứng thành ung thư nguyên bào nuôi, gặp ở mọi lứa tuổi trong thời kì sinh đẻ.

Phân loại:

Về đại thể: Tùy mức độ các gai rau thoái hóa thành túi nước:

- Chửa trứng hoàn toàn: không có tổ chức thai nhi.
- Chửa trứng bán phần: có thai nhi hay 1 phần thai nhi. Phần lớn gai rau biến thành túi nước, còn 1 phần gai rau bình thường.

Vi thể chia 2 loại:

- Chửa trứng lành tính: lớp hợp bào ko bị phá vỡ, lớp đơn bào, ko ăn vào cơ tử cung.
- Chửa trứng ác tính (chửa trứng xâm nhập): Lớp hợp bào mỏng đi và có từng vùng bị phá vỡ. Lớp đơn bào ở trong xâm lấn ra ngoài tràn vào niêm mạc tử cung, ăn sâu vào lớp cơ tử cung, có khi ăn thủng lớp cơ tử cung gây chảy máu trong ổ bụng.

Một số đặc điểm lâm sàng:

- Bệnh nhân có dấu hiệu có thai: Tắt kinh, nghén, vú căng tuy nhiên nghén nặng hơn và bụng to nhanh hơn bình thường.
- Ra máu âm đạo là triệu chứng quan trọng đầu tiên. Ra máu sớm vào khoảng tháng thứ 2 đến tháng thứ 4. Ra máu tự nhiên, màu đen, đỏ, ít một và dai dẳng.
- Đau bụng có thể gặp trong sắp sảy thai trứng hoặc có biến chứng.
- Triệu chứng toàn thân: Mệt mỏi, thiếu máu. Có thể nhiễm độc thai nghén. Đôi khi có vàng da, nước tiểu vàng.
- Trường hợp nặng có thể cường giáp: nhịp tim nhanh, da nóng ẩm, run tay, tuyến giáp to (gặp 10%).

Triệu chứng thực thể:

Tử cung: to hơn tuổi thai (trừ chửa trứng thoái triển), mật độ mềm. Cổ tử cung mềm tím, máu theo găng. Âm đạo mềm có thể thấy nhân di căn (to bằng đầu ngón tay, tím, dễ chảy máu khi chạm phải, thường ở thành trước âm đạo). Cạnh tử cung có thể sờ thấy nang hoàng tuyến 2 bên, di động dễ. Tim thai (-), ko sờ thấy các bộ phận của thai (trừ trường hợp thai kèm theo). Hội chứng chảy máu trong ổ bụng trong trường hợp chửa trứng xâm lấn.

*Tỷ lệ sống sót sau 5 năm: Tỷ lệ sống sót đối với bệnh nhân ung thư có thể cho họ biết được tỷ lệ về sự sống trong một khoảng thời gian cụ thể. Bảng số liệu này thường sẽ cho người bệnh biết những con số tổng quát đo được sau mỗi 5 năm.

Những tỷ lệ này thường được biểu hiện dưới định dạng bảng theo tỉ số phần trăm. Ví dụ, tỉ lệ sống sót sau điều trị ung thư bàng quang trong vòng 5 năm là 77%. Điều này cho thấy rằng, cứ mỗi 100 người mắc căn bệnh này thì sẽ có 77 người sẽ sống sót sau thời gian chẩn đoán 5 năm. Đồng nghĩa với việc đã có 23 người chết vì tình trạng ung thư này trong vòng 5 năm sau khi được chẩn đoán mắc bệnh.

Hiện nay, các bệnh ung thư có tỷ lệ sống sót sau 5 năm cao nhất bao gồm ung thư hắc tố, ung thư hạch Hodgkin và ung thư vú, tuyến tiền liệt, tinh hoàn, cổ tử cung và tuyến giáp. Ung thư là một căn bệnh làm cho các tế bào phát triển và nhân lên không kiểm soát được ở một số bộ phận của cơ thể.

*Quạt hương bồ:

———

Trời ơi nó dài mà tui tưởng chương này làm mãi không hết được luôn í 🥲
May mà chương sau tác giả quay lại con số bình thường rồi (trên dưới 3k chữ), chứ tiếp 1 chương hơn 7.500 chữ chắc tui hộc máu 🤧

Chú thích chương này muốn dài bằng 1 chương bình thường luôn rồi, nhiều cái khó quá mà. Nhưng chị em cố gắng đọc chú thích nha, toàn là những kiến thức mn cần biết về skss í 😉

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play