Edit: Mưa
———
Trong một cửa hàng đồ ăn nhanh sắp đóng cửa có ba bác sĩ đang ăn khuya. Lý Thắng và Chương Trừng nhìn Thẩm Phương Dục nghe điện thoại xong đã hóa thành tượng sáp, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích chút nào.
"Sao vậy anh?" Lý Thắng hỏi.
Thẩm Phương Dục chợt hồi hồn, nhìn cuộc gọi đã kết thúc rồi nhìn thời gian trên màn hình: "Đù má..."
Hắn nhịn không được lẩm bẩm nói: "Giang Tự có tật xấu gì không biết? Giờ là mấy giờ rồi trời, bộ cậu ấy là đồng hồ đếm ngược thành tinh à?"
"Giang Tự gọi hả?" Lần trước lúc Giang Tự nhắn tin kêu Thẩm Phương Dục đi, khi đó Chương Trừng đang ăn thịt nướng với hắn. Lần này lịch sử lặp lại, cậu ta trêu ghẹo hỏi.
"Lần này nữ vương điện hạ lại phân phó ông làm gì vậy?"
Thẩm Phương Dục không nói gì, hắn đứng lên lấy áo khoác khoác lên khuỷu tay, cầm điện thoại tính tiền: "Hai người ăn trước đi, tôi có chút việc đi trước nhé." Hắn gật đầu với hai người.
Nói xong Thẩm Phương Dục thuận tay vỗ vai Lý Thắng đang ngồi gần mình, vươn tay ngoắt một chiếc taxi vừa chạy tới.
"Bệnh viện có việc gì hả anh?"
Lý Thắng không biết chuyện lần trước nên hỏi tiếp: "Anh nói nữ vương điện hạ gì đó? Này là biệt danh mới của Giang Tự hả anh? Bác sĩ Giang biết không vậy?"
Lý Thắng là đào tạo sinh từ bệnh viện khác gia nhập vào tổ của Thẩm Phương Dục, không phải bác sĩ điều trị chuyên khoa phụ sản, không phải bạn học cùng lớp với Giang Tự và Thẩm Phương Dục, cũng không phải bạn thân nhiều năm của Thẩm Phương Dục như Chương Trừng nên nói chuyện ít nhiều có chút thận trọng.
Chương Trừng cũng có chút khó hiểu, một lần thì thôi đi, lần này Thẩm Phương Dục lại vội vã bỏ đi nữa. Với mối quan hệ của Giang Tự và Thẩm Phương Dục thì chuyện có thể gọi Thẩm Phương Dục đi gấp như vậy không thể nào là việc riêng được. Vậy nên cậu ta cũng đồng ý với suy đoán của Lý Thắng: "Chắc là vậy đó."
"Nữ vương điện hạ là sao anh?" Lý Thắng còn hơi tò mò.
"Ăn đi ăn đi." Chương Trừng không để cậu ta hỏi tiếp nữa, chỉ nhỏ giọng dặn dò một câu: "Cậu nhớ đừng để cho Giang Tự nghe thấy đấy."
Nhưng lúc này Thẩm Phương Dục trong mắt đồng nghiệp đang vội về bệnh viện, không thể vì việc riêng mà gấp gáp như thế lại đang cãi nhau với tài xế taxi vì việc riêng...
"Bác tài thông cảm đi mà, chú đợi tôi 5 phút thôi, tôi mua xong lập tức quay lại liền." Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua chủ tiệm đang sắp đóng cửa, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Ở đây rất khó bắt xe nên hắn muốn nhờ tài xế đợi hắn mua xong rồi chở hắn về nhà. Nếu không cứ kéo dài Thẩm Phương Dục sợ sẽ trễ giờ hẹn với Giang Tự mất.
"Cậu biết 5 phút tôi nhận bao nhiêu khách không? Hơn nữa địa điểm cậu đi cũng không xa, tôi cũng không kiếm được bao nhiêu, còn không bằng nhận khách khác sướng hơn." Tài xế nói xong liền muốn đuổi hắn ra ngoài.
Thẩm Phương Dục trực tiếp lấy tờ 100 tệ trong bóp ra đưa cho ông ta: "Làm phiền chú quá, thật sự tôi đang vội lắm."
Đôi mắt mới nãy còn đang bực bội của tài xế lập tức sáng lên, mắt cũng không thèm chớp lấy tờ 100 tệ đỏ tươi nhét vào túi trên ngực, khuôn mặt dùng vận tốc ánh sáng thay đổi, nở một nụ cười hiền lành.
Thời buổi này người coi tiền như rác không nhiều lắm, có thể kiếm được chút nào hay chút đó.
Ông ta vui sướng nhìn Thẩm Phương Dục, nói: "Không sao không sao, chú đây là một người tốt bụng, cũng không vội gì đâu."
"..." Thẩm Phương Dục lần đầu tiên nhìn thấy một người có da mặt dày ngang ngửa hắn, sửng sốt một hồi.
Tài xế cười đến hiền lành: "Đừng ngồi ngơ đó nữa, nhanh đi đi."
Thẩm Phương Dục mở cửa xe chạy một mạch đến trước tiệm bánh đúc, ông chủ nhìn thấy hắn từ xa đã hét lên: "Đóng cửa rồi, mai quay lại đi."
Thẩm Phương Dục coi mèo vẽ hổ*, đặt một tờ tiền đỏ tươi lên bàn: "Làm phiền ông anh, em thật sự đang cần mua gấp lắm."
Không ngờ ông anh này lại là người thật thà không vì năm đấu gạo mà khom lưng*, xua tay nói: "Không được, đóng cửa là đóng cửa. Đồ đạc tôi dọn ra sau bếp cả rồi, tôi còn phải về nhanh dỗ con tôi ngủ nữa."
Những người thành thật như này rất dễ bị lừa gạt.
"Ông chủ." Thẩm Phương Dục nháy mắt thay đổi vẻ mặt u buồn, hốc mắt hơi đỏ lên. Hắn chỉ vào bệnh viện Tế Hoa xa xa, nói với ông chủ.
"Em có một người yêu yếu đuối cần chăm sóc, bệnh tình cậu ấy đang nguy kịch lắm, bác sĩ nói cậu ấy cùng lắm không thể sống qua được đêm nay. Trước khi chết cậu ấy đã nói với em cậu ấy muốn ăn một miếng bánh đúc ở đây thôi."
Ông chủ nghe xong cảnh giác nhìn người trẻ tuổi đang đau lòng kia, không tin tưởng hỏi lại: "Cậu nói thật à?"
Thẩm Phương Dục nặng nề gật đầu, trong mắt đầy vẻ cầu xin: "Ông anh xem như đang làm việc thiện tích đức đi, người yêu em ở trên trời cũng sẽ phù hộ anh."
Hắn hạ thấp giọng, nghe có chút u ám: "Bằng không cậu ấy thành quỷ cũng không thể yên nghỉ, chắc chắn quỷ hồn mỗi ngày đều ăn vạ trong tiệm ông anh không chịu..."
"Được rồi được rồi." Ông chủ cơ bắp lực lưỡng bị hắn nói tới toát mồ hồ lạnh, xoa xoa cánh tay trong gió lạnh mùa thu. Sau lưng gió thổi qua giống như quỷ hồn đã bay tới thật vậy.
"Làm phiền ông anh rồi!" Thẩm Phương Dục thay đổi cái giọng cố tình nhéo nhéo kia đi, đổi thành vẻ mặt chân thành chờ mong nhìn chủ tiệm, giống như người bịa chuyện ma hù dọa người ta khi nãy không phải hắn vậy.
Chủ tiệm quay đầu ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Được rồi, ai bảo tôi là người trọng tình nghĩa chứ."
Chủ tiệm thật thà dừng cái tay đang kéo cửa cuốn, đi ra sau bếp mở tủ lạnh, lớn giọng hét lên hỏi người bên ngoài: "Vợ chú em thích ăn vị gì?"
"Đậu đỏ!"
Người nào đó trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng không thèm so đo xưng hô sai lầm của chủ tiệm.
"Biết rồi!" Chủ tiệm không hỏi nữa, cũng không hỏi Thẩm Phương Dục muốn mua nhiều hay ít, thẳng tay đóng gói hết số bánh đúc nhân đậu đỏ còn sót lại trong tủ lạnh đưa cho Thẩm Phương Dục.
"Không cần nhiều vậy đâu..."
"Không sao, không lấy tiền." Ông chủ hào sảng nói: "Chú em đã nói là làm việc thiện tích đức rồi mà, cầm đi."
Nói xong liền đi đến cạnh cửa: "Tôi phải đóng cửa rồi, nếu không con trai tôi sẽ lo lắng."
Mặc dù da mặt Thẩm Phương Dục dày thiệt nhưng hắn cũng không muốn chiếm lợi ích kiểu này. Đưa tới đưa lui vài lần chủ tiệm cũng không chịu lấy tiền, cuối cùng Thẩm Phương Dục lấy một tấm thẻ đỗ xe từ trong bóp ra đưa ông chủ: "Này là thẻ đỗ xe của bệnh viện Tế Hoa, dùng được 200 giờ, ông anh lấy đi."
Ông chủ sửng sốt, xua tay nói: "Phí gửi xe của bệnh viện đó đắt lắm, bình thường chúng tôi đi khám bệnh cũng không dám lái xe đi. Thẻ của chú em chắc cũng không rẻ đâu."
Bác sĩ và y tá cả ngày đều ngâm mình trong bệnh viện, nếu phí đỗ xe cũng giống như người ngoài thì chắc tiền lương cả năm cũng không đủ để trả quá.
Như Thẩm Phương Dục là đều dùng giá nội bộ, hơn nữa trước đó không lâu còn có hoạt động mua năm thẻ tặng một thẻ, mua mười tặng hai. Vì để phòng ngừa đầu cơ trục lợi, mỗi nhân viên đều bị hạn chế số lượng mua thẻ, nhiều nhất chỉ dư ra một hai thẻ để đưa người thân bạn bè thôi.
Thẩm Phương Dục trực tiếp mua tối đa số thẻ cho phép, đủ cho hắn xài tới lúc có hoạt động tiếp theo.
Tính ra thì số tiền hắn mua một thẻ đỗ xe cũng tương đương với hộp bánh đúc này. Nhưng vì lời nói dối trước đó nên Thẩm Phương Dục cũng không dám để lộ mình là bác sĩ, chỉ tỏ vẻ buồn thương thảm thiết: "Dù sao thì cậu ấy đi rồi sau này em cũng không xài nữa. Ông anh cứ lấy đi, chúc ông anh luôn khoẻ mạnh nha."
Đột nhiên ông chủ thấy thẻ đỗ xe trong tay như nặng ngàn cân, nghe vậy liền gật đầu chắc nịch với Thẩm Phương Dục.
Tạm biệt chủ tiệm bánh đúc, Thẩm Phương Dục xách túi bánh trong tay vui vẻ thoải mái quay lại xe taxi. Suy nghĩ một chút liền lấy một nửa ra cho tài xế.
Hắn nghi nếu mà hắn thật sự xách nhiều bánh đúc như này về nhà Giang Tự, chắc chắn sẽ nhận được một ánh mắt xem thường cộng thêm một danh hiệu "thùng cơm" nữa.
Tài xế vừa kiếm được tiền vừa có bữa ăn khuya, nhìn qua vô cùng vui vẻ, thuận miệng trêu chọc hắn một câu: "Cậu vội đi gặp bạn gái à?"
Thẩm Phương Dục mở màn hình điện thoại nhìn thời gian gấp gáp, nghiêm túc suy nghĩ lại thuộc tính của Giang Tự: "Không phải bạn gái, là ông trời con ấy chú."
10 giờ 29 phút, Thẩm Phương Dục chạy đi chạy lại với tốc độ bàn thờ cuối cùng cũng xách theo vali hành lý gõ cửa nhà Giang ông trời con.
Giang Tự nhìn đồng hồ, mở cửa ra nhìn Thẩm Phương Dục đang thở hổn hển. Anh im lặng một lát rồi nói với Thẩm Phương Dục: "Hết giờ rồi."
"Không thể nào!" Thẩm Phương Dục vừa nói vừa mở điện thoại xem thời gian.
Giang Tự chỉ chỉ đồng hồ ở phòng bếp, nói: "Ở nhà tôi thì phải theo thời gian nhà tôi."
"Cậu vô lý vừa thôi Giang Tự à. Hết giờ hay không cũng không do cậu quyết định đâu, hôm nay tôi phải vào nhà cậu mới được." Thẩm Phương Dục vừa nói vừa kéo vali đi vào, đóng cửa lại.
Giang Tự cầm lấy bịch bánh đúc từ trong tay hắn, chỉ chỉ dép lê kẻ sọc trên sàn nhà: "Mang đôi đó vào."
"Với cả khi nãy tôi còn chưa đi vào nhà cậu thì sao tính thời gian theo nhà cậu được. Điện thoại của tôi chỉnh giờ theo giờ bệnh viện Tế Hoa đó, không thể..."
Thẩm Phương Dục đang xắn tay áo chuẩn bị tranh luận với Giang Tự, trong phút chốc không hiểu được ý Giang Tự nói, lúc này mới đột nhiên dừng lại.
"Cậu mới nói gì vậy?"
Giang Tự nhìn hắn một cái, xách bịch bánh đúc đi vào phòng bếp.
Cung phản xạ dài ngoằn cuối cùng cũng phản ứng, Thẩm Phương Dục đang đóng đinh ở cửa hét lên: "Có phải cậu mới kêu tôi đổi giày vào nhà không?!"
Giang Tự lấy một cái bánh đúc trong hộp ra cắn một miếng, vị bánh đúc còn ngon hơn so với tưởng tượng của Giang Tự. Vỏ bánh mềm mại mỏng nhỏ cộng với nhân đậu đỏ thơm ngọt, độ dẻo vừa phải, hương vị vương vấn giữa môi răng.
Cảm giác thèm ăn được thoả mãn, Giang Tự nhìn số bánh đúc còn dư lại đột nhiên cảm thấy hơi hạnh phúc.
Cùng lúc đó, Giang Tự lại cảm thấy người đã hoàn thành nhiệm vụ giao đồ ăn - ngài Thẩm đây có hơi dư thừa.
Vì thế Giang Tự cầm nửa cái bánh đúc đang ăn dở đi ra mở cửa: "Hỏi câu nữa là đi ra ngoài."
Thẩm Phương Dục ngoan ngoãn ngậm miệng, thay đôi dép Giang Tự đã chỉ định.
"Ăn ngon không?" Thẩm Phương Dục thuận tay lấy nước rửa tay khô Giang Tự đặt ở huyền quan rửa tay.
Giang Tự gật đầu, đưa bịch bánh cho Thẩm Phương Dục.
"Cậu ăn đi, tôi không thích ăn ngọt." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự nhìn hắn, không thu tay lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Phương Dục chịu thua trước. Hắn cầm một miếng bánh đúc bỏ vào miệng nhai nuốt, Giang Tự vẫn cứ đứng nhìn hắn.
Thẩm Phương Dục im lặng một lát, nhìn sắc mặt Giang Tự nói mò: "Ăn khá ngon."
Ánh mắt Giang Tự ấm áp hẳn lên.
Thẩm Phương Dục hiểu ra, dùng giọng điệu nói quá cộng với tất cả từ ngữ khen ngợi mà hắn biết trong mấy chục năm cuộc đời mình để khen vị ngon của bánh đúc. Cuối cùng Giang Tự mới vừa lòng dời ánh mắt.
Nhưng mà ngay lúc Thẩm Phương Dục nhìn một mình Giang Tự nhẹ nhàng ăn hết hộp bánh đúc, quay đầu lại hỏi hắn còn hay không, hắn mới nhận ra bản thân không hiểu Giang Tự lắm.
Biết sớm thì nãy không cho tài xế nhiều bánh như vậy.
Thấy Thẩm Phương Dục im lặng, Giang Tự cũng tự hiểu là đã hết rồi. Rửa tay xong Giang Tự mới thấy có hơi no quá, anh lau nước trên tay dựa vào cửa định đứng một chút cho tiêu bớt đồ ăn.
"Sao cậu mua toàn đậu đỏ thế?"
"Không phải cậu thích ăn đậu đỏ hả?"
Giang Tự trầm mặc một phút, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi lại: "Sao cậu biết được?"
"Trước đây mỗi lần chúng ta đi ngang qua cửa hàng đó cậu cứ nhìn bánh đúc đậu đỏ chằm chằm, tôi cũng không có mù mà." Thẩm Phương Dục thuận miệng nói: "Chút khả năng quan sát này cũng không có thì làm bác sĩ gì nữa."
Tâm tình Giang Tự bỗng nhiên có chút khác lạ.
"Haizz mệt muốn chết. Trễ vậy rồi, cậu đúng là giỏi quậy thật." Thẩm Phương Dục vươn vai. Hắn đi một đường từ bệnh viện đến cửa hàng bánh đúc, sau khi mua bánh đúc xong thì phải về nhà sắp xếp hành lý. Làm xong lại phải lái xe lại đây, chạy tới chạy lui xương cốt rã rời cả rồi.
Cũng may nhà hắn còn một chiếc xe, nếu không trễ vậy rồi hắn cũng không biết có gọi xe được không nữa.
Thẩm Phương Dục đứng lên kéo vali, hỏi: "Phòng ngủ cậu ở đâu thế? Tôi đi cất vali trước cái."
Giang Tự bình tĩnh chặn hắn lại, chỉ chỉ sô pha: "Cậu ngủ ở đây."
Sau đó Giang Tự đưa cho Thẩm Phương Dục một chai cồn: "Trước tiên cậu lau vali trước đi, đặt biệt là bốn bánh xe đấy."
"..."
Thẩm Phương Dục: "Cậu không cho tôi ngủ chung thì tôi chăm sóc cậu thế nào được. Tối cậu bị chuột rút tôi cũng không biết."
Giang Tự nhìn hắn, giọng điệu hơi nâng lên: "Vậy cậu vào phòng tôi ngủ dưới đất đi."
"Không cho tôi ngủ giường thật hả?" Thẩm Phương Dục bắt đầu nửa thật nửa giả nói: "Cậu độc ác quá. Xương cổ với thắt lưng của tôi không tốt đây nè."
Sắc mặt Giang Tự có hơi hoảng loạn: "Chủ yếu là cậu..."
Anh ngập ngừng chỉ nói bốn chữ nhưng Thẩm Phương Dục lại tự hiểu, nói: "Ê không phải... Giang Tự à, lần đó là ngoài ý muốn thôi, tôi không phải loại người như vậy thật mà... Tôi không có suy nghĩ gì quá đáng với cậu đâu... Tôi chỉ say quá... Tôi..."
Thẩm Phương Dục càng nói càng lắp bắp, cuối cùng hắn chịu không nổi ánh mắt của Giang Tự, giơ hai tay lên đầu hàng: "Được rồi, tôi ngủ dưới đất là được."
Dù sao Thẩm Phương Dục cũng không quên vì sao hắn lại phải đến đây, Giang Tự không tin hắn cũng dễ hiểu. Cho dù hắn cảm thấy mình thẳng cỡ nào thì cũng không thể không thừa nhận một sự thật... lần đầu tiên hắn ngủ chung một cái giường với Giang Tự đã ngủ* người ta luôn, còn ngủ ra một đứa bé nữa.
(Ngủ trên có nghĩa là ngủ, còn ngủ dưới là nghĩa là "làm" :>)
Cái này mà nói ra ai nghe xong chắc cũng phải chửi hắn một câu đàn ông tồi thôi.
Giang Tự gật đầu, chỉ căn phòng ngay tay anh: "Đây là nhà tắm, bên cạnh có cây lau nhà hút nước, cậu tắm xong nhớ lau sạch nước trên sàn đó. Tôi không thích trên sàn nhà có nước."
"Đây chính là nhà tắm?!" Thẩm Phương Dục khiếp sợ.
"Cậu có biết trong chữ tắm "浴" đã có 3 giọt nước rồi không? Trên sàn nhà không có nước mà còn xứng gọi là nhà tắm à?"
Giang Tự khoát khoát tay, không định thảo luận vấn đề ngữ văn với Thẩm Phương Dục, tự mình ôm máy tính bảng về phòng ngủ.
Được rồi...
Thẩm Phương Dục nghĩ, ai bảo hắn có tinh thần trách nhiệm cao làm chi.
Nếu hắn vì chăm sóc Giang Tự để đền bù cho sai lầm của mình mới đến đây thì bây giờ cũng không cần so đo với Giang Tự nữa. Trước mắt cứ nhẫn nhịn vài ngày, đợi tình trạng cơ thể Giang Tự tốt hơn rồi nói sau.
Nhà Giang Tự không khác mấy so với tưởng tượng của Thẩm Phương Dục, trông giống y như Giang Tự vậy. Màu xám trắng chủ đạo với phong cách gỗ Bắc Âu, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi, đồ vật sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trông có hơi xa cách, lạnh lùng không chút độ ấm.
Bình thường hẳn là chỉ có một mình Giang Tự ở đây, trong phòng vệ sinh chỉ có đồ dùng cá nhân đơn giản, vừa nhìn qua đã biết không có người ngoài nào dùng rồi.
Trước tiên Thẩm Phương Dục làm theo lời Giang Tự đẩy vali vào nhà tắm, dùng cồn lau sạch vali quần áo. Sau đó hắn tắm rửa, thay đồ ở nhà xong mới từ từ đi đến trước phòng ngủ của Giang Tự mở cửa ra.
Bác sĩ Giang nửa khoả thân, áo ngủ màu trắng gạo chỉ mới tròng vô đầu, nốt ruồi son giữa ngực hiếm lắm mới lộ ra, nhìn qua cực rõ ràng trên làn da trắng lạnh.
Thẩm Phương Dục sửng sốt, trơ mắt nhìn Giang Tự kéo vạt áo xuống cực nhanh, đôi mắt mang theo tức giận trừng Thẩm Phương Dục một cái: "Không ai dạy cậu muốn vào phòng ngủ của người khác phải gõ cửa hả?"
Thẩm Phương Dục rất muốn giải thích đều là đàn ông có gì đâu mà dè chừng, hoặc là chất vấn Giang Tự không phải vừa nãy cậu đã tắm rửa thay đồ ngủ rồi à? Sao bây giờ lại thay đồ nữa?
Nhưng cơ thể hắn lại có phản ứng trước đại não một bước...
Giang Tự trơ mắt nhìn yết hầu Thẩm Phương Dục lên xuống, những thay đổi của cơ thể không thể nào che giấu dưới lớp quần ngủ mỏng manh, toàn bộ rơi vào trong mắt Giang Tự.
Trong giây lát, ánh mắt Giang Tự chuyển từ bực bội sang khiếp sợ không thể tin nổi. Sau đó máu nóng trào lên, cuối cùng thẳng tay cầm cái gối đập vào mặt Thẩm Phương Dục.
"Biến!"
"Cậu nghe tôi giải thích đi mà..."
Thẩm Phương Dục ôm gối đầu sửng sốt một lát, Giang Tự bước xuống giường ba bước thành hai đẩy hắn ra ngoài rồi "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Anh vẫn còn rất tức giận đấy.
Giang Tự vừa mới trải chăn đệm trên đất xong, chăn có hơi lớn nên lúc bao vỏ chăn anh đổ hơi nhiều mồ hôi, bởi vậy mới định thay áo ngủ mới. Ai ngờ Thẩm Phương Dục lại tuỳ tiện đi vào như vậy.
Nếu chỉ là hắn quên gõ cửa thì thôi đi, nhưng phản ứng của hắn là như nào kia?
Vốn dĩ Giang Tự đang tự thuyết phục bản thân quên đi đêm hoang đường đó, kết quả lại bị phản ứng hôm nay của Thẩm Phương Dục làm nghẹn một hơi không biết phải làm sao.
Giang Tự lấy điện thoại ra mạnh mẽ gõ chữ, định đuổi con sói đuôi to anh vô tình tự dắt vào nhà này ra ngoài. Nhưng mới gõ được hai chữ đột nhiên bụng anh đau nhói lên, như có một dòng điện truyền theo cột sống lên trên, tác động vào thần kinh anh, cảm tưởng như cả người bị xé toạc ra vậy.
Sức lực trong người Giang Tự nháy mắt như bị rút cạn, "cạch" một tiếng điện thoại trượt theo tay anh rơi xuống sàn nhà. Dẫu vậy nhưng Giang Tự không còn tí sức lực nào để chộp lấy.
Giang Tự vịn mép giường ngã xuống chỗ chăn đệm mới trải cho Thẩm Phương Dục trên sàn, cả người cuộn tròn lại ôm chặt bụng.
Một lớp mồ hôi mỏng thấm ra trên cái trán tái nhợt, Giang Tự từ từ hít sâu thở ra, cố gắng để bản thân làm quen với cơn đau bất thình lình, một tay vươn ra lấy điện thoại.
Màn hình điện thoại đã vỡ nát, không biết là vỡ kính cường lực hay vỡ màn hình nữa. Giang Tự run tay mở khoá điện thoại, sau đó điện thoại hết pin tắt nguồn.
"Đệt!" Giang Tự ném điện thoại qua một bên.
Thẩm Phương Dục mới bị nhốt ở ngoài, còn chưa kịp đi xa đã nghe thấy tiếng động bên trong phòng truyền ra. Vốn dĩ hắn định nhắn tin xin lỗi Giang Tự nhưng lúc này cũng không rảnh để ý nhiều vậy nữa, trực tiếp gõ cửa hỏi: "Giang Tự à, sao vậy?"
Giang Tự mở miệng thở dốc muốn lên tiếng, nhưng vì cơn đau hành hạ nên có chút khó khăn.
Sự im lặng kéo dài trong phòng khiến sắc mặt Thẩm Phương Dục càng lúc càng lo lắng, phản ứng cơ thể như cố tình chống đối hắn khi nãy cũng biến mất.
Hắn đưa tay mở cửa mới nhận ra khi nãy lúc Giang Tự đuổi hắn ra đã khoá cửa lại luôn rồi. Thẩm Phương Dục nhìn khoá cửa đang khoá trái, thẳng chân đạp mạnh một cái.
Một tiếng vang lớn kèm với tiếng khoá cửa bị hỏng, cánh cửa bị mở toang ra. Giang Tự ngồi dưới đất đối diện với cánh cửa thấy hắn phá cửa mà vào, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.
"Cậu..." Giang Tự hít sâu một hơi không muốn nói gì thêm nữa. Chìa khoá phòng ngủ nằm ở ngay huyền quan, nếu hắn chịu tìm trong nhà một chút cũng không đến mức phải phá hư một cái ổ khoá.
"Cậu bị sao vậy?" Thẩm Phương Dục không hề có chút áy náy nào với việc phá hư cửa cả. Hắn nửa quỳ bên cạnh Giang Tự, đặt tay chồng lên tay đang ôm bụng của anh nhẹ nhàng xoa ấn. Bàn tay Thẩm Phương Dục rất ấm áp, độ ấm truyền qua làn da khiến sắc mặt Giang Tự tốt lên được một chút.
"Đau bụng dưới hả? Chắc là con gái muốn giữ tôi lại chứ gì." Hắn lẩm bẩm.
Giang Tự cáu kính liếc xéo hắn một cái.
"Gọi 120 không?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Giang Tự mím chặt quai hàm, thở dài một hơi nói: "Xem tình hình đã."
Cơn đau tới vừa nhanh vừa mạnh vừa bất ngờ, nhưng hiện tại đã có chút giảm bớt. Giang Tự vẫn giữ nguyên tư thế cúi gập chân có thể làm giảm bớt cơn đau. Nếu bây giờ di chuyển đột ngột hoặc thay đổi tư thế thì ngược lại có thể dẫn đến hậu quả khó lường hơn.
Hơn nữa vì đứa bé không thể giải thích được trong bụng anh nên bây giờ anh cũng không tiện đi bất kỳ bệnh viện nào. Bệnh viện khu vực này đều có bạn học của anh, mặc dù không chắc sẽ gặp trúng ca trực của bọn họ, nhưng chẳng may gặp phải thì Giang Tự cảm thấy bản thân có thể từ biệt thế giới xinh đẹp này rồi.
Thẩm Phương Dục rất nhanh đã hiểu ra được lo lắng của Giang Tự, hắn không nói gì nên Giang Tự cũng để tuỳ Thẩm Phương Dục massage bụng cho mình, khẽ nhíu mày.
Thẩm Phương Dục hỏi: "Đau do co thắt hả?"
Giang Tự gật gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Phương Dục hơi trầm xuống: "Có phải là co thắt đường ruột không?"
"Giống." Giang Tự không còn chút sức lực nào nên chỉ trả lời có một chữ.
"Bánh đúc có vấn đề hả?" Thẩm Phương Dục lo lắng tự mình chẩn bệnh trong chốc lát, sau đó lại nói: "Chắc chắn là do cậu ăn quá nhiều."
Giang Tự: "..."
"Cậu thật là, không biết một vừa hai phải à!"
Thẩm Phương Dục vừa massage bụng cho Giang Tự vừa lải nhải cằn nhằn, giống như người trước mắt là người bệnh của hắn vậy: "Vốn dĩ cái món này không dễ tiêu hoá rồi, cậu lâu lâu lại ăn uống lung tung vậy dạ dày cũng không chịu nổi... Này Giang Tự..."
Hắn đang nói đột nhiên nhớ tới gì đó: "Có phải cậu thường xuyên bỏ bữa sáng không?"
Giang Tự giả vờ không nghe thấy nhưng Thẩm Phương Dục vẫn không chịu buông tha, bắt đầu niệm chú giống như Đường Tăng bắt được cảnh Tôn Ngộ Không giết chết yêu quái Bạch Cốt Tinh giả làm con người vậy: "Cậu sao vậy hả? Cậu nói coi cậu là bác sĩ mà không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt à?! Chưa nói đến bệnh về bao tử, cậu có biết không ăn sáng sẽ rất dễ bị sỏi mật* không?"
"Không có tư liệu chứng minh..."
Bây giờ Giang Tự thật sự không có sức biện luận với Thẩm Phương Dục, đợi anh khoẻ rồi chắc chắn anh sẽ cầm tư liệu ném vào mặt hắn, nói với hắn không có căn cứ chứng minh việc bỏ ăn sáng có liên quan với bệnh sỏi mật. Phẩm chất quan trọng nhất của một bác sĩ chuyên nghiệp là không tin lời đồn, không truyền lời đồn.
"Cậu đừng hở tí cái là tư liệu tư liệu! Tôi nói cho cậu nghe không ăn sáng sẽ có hại như nào. Ví dụ như..." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự giơ tay lên đặt bên môi, yếu ớt "suỵt" một tiếng. Anh chỉ chỉ bụng, hai tay che lỗ tai lại: "Đau.."
Giọng nói Thẩm Phương Dục đột nhiên im bặt, hắn do dự nhìn Giang Tự một cái, sau một lúc lâu mới "chậc" một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im miệng.
Trong phòng ngủ của Giang Tự có một cái cửa sổ lồi*, ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng. Bởi vì ở tầng cao nên tầm nhìn rất tốt.
Hai vị bác sĩ ban ngày gặp mặt là đánh nhau hiện tại lại ngồi im dựa vào mép giường, sự im lặng bao trùm hai người họ. Một người cau mày, một người chuyên nghiệp giúp người kia xoa bụng, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ma sát giữa vải vóc vang từng tiếng sột soạt.
Hoà bình hiếm thấy.
Không biết qua bao lâu, cơn đau trên người Giang Tự mới hoàn toàn biến mất. Anh liếm liếm đôi môi hơi khô, Thẩm Phương Dục nhìn qua lại muốn mở miệng.
Lòng Giang Tự còn sợ hãi mà nhìn hắn chằm chằm, sau đó nghe Thẩm Phương Dục nói: "Tôi đi lấy cho cậu ly nước nhé?"
Giang Tự thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơi áy náy vì đã vô tình ác ý phỏng đoán hắn. Anh vươn tay chỉ chỉ cái tủ đầu giường: "Cái ly đằng đó đó."
Thẩm Phương Dục nhìn theo ngón tay Giang Tự, phút chốc hơi choáng váng.
Hai lần vừa rồi đi vào phòng ngủ của Giang Tự hắn đều quá nóng lòng cho nên không có nhìn kỹ phòng ngủ của anh. Bây giờ Thẩm Phương Dục mới phát hiện, phòng ngủ của Giang Tự và những phòng khác khác biệt quá nhiều.
Nếu không phải Giang Tự đang nằm đây thì hắn tuyệt đối không tin đây sẽ là phòng ngủ của Giang Tự.
Trên tủ đầu giường bày đầy đồ lặt vặt bừa bãi lung tung, chăn gối trên giường thì lộn xộn. Gối đầu thì một cái đằng đông một cái đằng tây, quần áo vung vãi đầy trên sô pha nhỏ và mép giường, còn có một cái khăn quàng cổ quấn quanh bàn ủi nữa chứ.
Điều lạ lùng nhất là trong phòng ngủ của Giang Tự có rất nhiều đồ chơi nhồi bông, khiến cho căn phòng vốn dĩ không quá bừa bộn lập tức biến thành ổ chó.
"Một người đàn ông như cậu mà để nhiều đồ chơi nhồi bông trong phòng ngủ vậy làm gì?" Thẩm Phương Dục khó khăn moi một cái ly ra từ bên cạnh con gấu Teddy bằng bông. Sau đó hắn phát hiện trên giường Giang Tự vậy mà còn một con thỏ bông với hai lỗ tai cực lớn màu hồng phấn nữa.
"Cậu đừng nói với tôi lúc ngủ cậu phải ôm nó nha." Trong mắt Thẩm Phương Dục đầy vẻ ghét bỏ.
Giang Tự ung dung vẫy vẫy tay với hắn: "Đưa con thỏ cho tôi."
Con thỏ thoạt nhìn có hơi cũ, chắc là đã rất nhiều năm rồi. Thẩm Phương Dục đưa con thỏ cho Giang Tự, sau đó nhìn thấy Giang Tự ôm con thỏ vào trong lòng rồi dựa vào tường.
"Cái này không phải thú nhồi bông bình thường, đây là đối tượng phẫu thuật đầu tiên của tôi đó."
"Mẹ tôi nói hồi tôi còn nhỏ cực kỳ thích đồ chơi nhồi bông, đặc biệt là thích nhất mổ bụng chúng ra rồi may lại. Khi đó bọn họ cảm thấy sau này chắc chắn tôi muốn làm bác sĩ, vì để cổ vũ sở thích của tôi nên mới mua rất nhiều đồi chơi nhồi bông cho tôi đấy."
Vừa mới trải qua cơn đau nên nhìn Giang Tự có yếu ớt hơn so với ngày thường một chút, cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn. Âm thanh yếu ớt trôi nổi cộng với nội dung anh nói ra chính là hiện trường phim ma luôn rồi.
Thẩm Phương Dục: "..."
Hắn nhìn quanh toàn bộ đồ chơi nhồi bông trong phòng một lần nữa, những con búp bê nhỏ mới nãy trông còn ngây thơ hiền lành hiện tại đã thêm chút quỷ dị. Từng đôi mắt đen nhánh mỉm cười nhìn hắn chăm chú, khiến Thẩm Phương Dục cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
Giang Tự thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, hiếm khi anh lộ ra sắc mặt vui vẻ vì nói dối bỡn cợt người đối diện thành công.
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục lại thay đổi về vẻ mặt bình tĩnh như trước khi anh bịa chuyện, vuốt vuốt lỗ tai con thỏ nhắc nhở một câu: "Nước."
"À.. xém chút quên mất!"
Thẩm Phương Dục cầm ly ra khỏi phòng ngủ rót cho Giang Tự ly nước, thử thử độ ấm. Có lẽ nước ấm đã làm ý thức hắn ấm áp theo, lúc đi vào phòng ngủ Giang Tự lần nữa thì cảm giác lạnh sống lưng của hắn cũng biến mất. Thẩm Phương Dục đưa nước cho Giang Tự, anh uống hai ngụm rồi để cái ly vào trong đống "tàn tích" trên tủ đầu giường.
"Tôi thật sự không thể tưởng tượng ra bác sĩ Giang mỗi ngày đều ăn mặc tỉ mỉ, áo sơ mi luôn luôn không nhìn thấy một nếp nhăn, nút áo luôn luôn cài ngay ngắn lại bò ra từ cái ổ chó như này."
Giang Tự khó hiểu nhìn hắn: "Vậy cậu nghĩ phòng ngủ của tôi phải như thế nào?"
Thẩm Phương Dục nghĩ nghĩ: "Chăn gấp thành hình đậu hũ, ga trải giường phẳng phiu, tủ đầu giường sạch sẽ không có một hạt bụi. Bầu không khí lạnh lùng nghiêm cẩn... Giống kiểu cảm giác không có ai ở vậy đó."
"Cái cậu nói không phải là phòng ngủ.." Giang Tự liếc hắn: "Mà là nhà xác."
"..." Nghe cũng có lý lắm!
"Cậu lấy cái điện thoại dự phòng trong ngăn kéo giùm tôi cái. Sẵn nhét thẻ sim tôi vào luôn đi." Giang Tự nói.
Thẩm Phương Dục nhìn anh, hắn biết Giang Tự đang sợ buổi tối có người gọi anh đến bệnh viện. Đôi khi tuy không phải ca trực nhưng năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, trong trường hợp yêu cầu khẩn cấp cho cuộc đại phẫu thì bác sĩ trực đêm vẫn sẽ tìm bọn họ.
Hắn giúp Giang Tự đổi sim, đặt điện thoại bên cạnh gối: "Đêm nay nếu bệnh viện gọi tìm cậu thì cứ để tôi đi. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Giang Tự thả lỏng toàn thân, cảm giác khó chịu trong người đã giảm bớt. Anh kiểm tra trạng thái cuộc gọi của điện thoại dự phòng một chút, sau đó nói với Thẩm Phương Dục: "Người nào nói không thèm trực đêm giúp tôi nữa ấy nhỉ?"
Thẩm Phương Dục mặt không đổi sắc, không hề chột dạ nói: "Ai bất lịch sự vậy?"
Giang Tự lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó thong thả ôm con thỏ bò lên giường, chui vào cái chăn màu xám nhạt.
"Tắt đèn."
Thẩm Phương Dục sửng sốt, không thể tin được nói: "Tôi ngủ ở đây hả?"
Giang Tự trở mình làm như không nghe thấy. Sau một lúc lâu, mãi đến khi Thẩm Phương Dục tắt đèn nằm xuống rồi Giang Tự mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Vậy... buối tối nếu cậu có chuyện gì hoặc thấy khó chịu thì lấy nó đập tôi, chắc chắn tôi sẽ tỉnh." Thẩm Phương Dục chỉ con thỏ trong lòng ngực Giang Tự nói.
Im lặng một lúc, Giang Tự đang đưa lưng về phía Thẩm Phương Dục mới lên tiếng: "Tôi biết rồi."
Ánh trăng dịu nhẹ, phòng ngủ im ắng, chăn đệm dưới người cũng rất mềm mại nên Thẩm Phương Dục rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải do lăn lộn cả đêm quá mệt mỏi hay không, hay là do Thẩm Phương Dục ngủ ở chỗ có thể nhìn thấy toàn bộ đồ chơi nhồi bông trong phòng, mà lúc hắn nửa mê nửa tỉnh lại thoáng thấy một đứa bé ngồi trên đầu giường. Có bóng đêm che phủ nên hắn không thể thấy mặt đứa bé, chỉ có thể nhìn thấy động tác của nó mà thôi.
Đứa bé cầm một cái kéo sắc bén phản chiếu sáng loá dưới ánh trăng, Thẩm Phương Dục kinh hoảng nhìn đứa bé vừa cắt nát bụng búp bê nhồi bông vừa cười quỷ dị.
Sau đó những con búp bê nhồi bông khác cùng nhau cười rộ lên, vừa cười vừa vây quanh Thẩm Phương Dục, càng lúc càng gần.
"Đệt mẹ!"
Thẩm Phương Dục sợ hãi chửi thề một tiếng, sau đó hắn tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Đám búp bê nhồi bông bên mép giường trông có hơi đáng sợ trong đêm tối, Thẩm Phương Dục theo bản năng nhìn Giang Tự.
Giang Tự ngủ rất sâu, có thể là do trong giấc mơ lăn qua lăn lại nên lúc này đang đối mặt với hắn.
Lúc Giang Tự ngủ, cả khuôn mặt đều vùi dưới lớp chăn mềm mại, mái tóc xoã xuống che khuất nửa mắt nên trông anh rất dịu dàng, không hề giống búp bê ma trong mơ chút nào.
Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự như vậy, nhịp tim vừa nãy còn đập như trống dồn cũng từ từ ổn định lại, cả tâm tư cũng trở nên bình tĩnh.
Hắn không biết bản thân đã nhìn chằm chằm Giang Tự bao lâu. Một lúc sau Giang Tự đột nhiên nói mớ, Thẩm Phương Dục không nghe rõ vô thức hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"
Hắn nhích về phía trước một chút, tựa vào giường Giang Tự. Tay chống bên gối Giang Tự đưa tai lại sát miệng anh, đợi cả buổi mà Giang Tự cũng chỉ lẩm bẩm mấy chữ không rõ nghĩa mà thôi.
Thẩm Phương Dục cười cười, nói nhỏ: "Tôi nói chuyện với người ngủ chi trời."
Đang định quay lại ngủ tiếp thì người trước mắt nhúc nhích một chút, mu bàn tay hắn nóng lên. Thẩm Phương Dục vô thức nhìn sang, hắn thấy Giang Tự ôm con thỏ cũ kia trong ngực, một tay vươn ra khỏi chăn đặt lên bàn tay hắn đang chống ở mép giường.
Tim Thẩm Phương Dục lỡ một nhịp.
Sau đó hắn nghe Giang Tự đang ngủ mơ màng nhắc lại câu nói mớ mà hắn vừa không nghe được: "Thẩm Phương Dục ngu ngốc."
"..." Thẩm Phương Dục vô cảm rút tay về, chui lại vào chăn.
Còn không bằng đừng nghe!
Sáng hôm sau, lúc Giang Tự tỉnh dậy đã thấy trên bàn ăn có sữa và bữa sáng, còn có cả cái điện thoại khốn khổ của anh hôm qua nữa.
Giang Tự đánh răng rửa mặt xong quay lại bàn ăn, anh lau mái tóc còn ướt nhìn thoáng qua điện thoại di động. Vết nứt trên đó đã biến mất, chắc là lúc Thẩm Phương Dục đi mua bữa sáng sẵn cầm đi sửa luôn.
Giang Tự bấm nút mở khoá, quả nhiên màn hình điện thoại sáng lên, sim điện thoại cũng đã được gắn lại, giao diện điện thoại vẫn còn ở khung tin nhắn của anh và Thẩm Phương Dục. Giang Tự yên lặng xoá hết mấy tin nhắn anh định gửi hôm qua, vừa lúc thấy Thẩm Phương Dục gửi tin nhắn tới: "Tôi đến bệnh viện trước đây."
Giang Tự chớp chớp mắt, vừa mới đặt điện thoại xuống thì nó lại vang lên.
Người gửi vẫn là Thẩm Phương Dục: "Tôi mua đồ ăn sáng rồi đó. Cậu ăn xong nhớ chụp hình gửi cho tôi, tôi muốn kiểm tra."
Giang Tự: "..."
Người lấy lông gà làm mũi tên ít nhiều gì còn có lông gà, Thẩm Phương Dục lấy tự tin ở đâu mà muốn kiểm tra anh?
Giang Tự "xì" một tiếng, không trả lời tin nhắn của Thẩm Phương Dục, tầm mắt lại rơi vào bữa sáng hắn mua về.
Ly thuỷ tinh trong suốt đựng sữa bò vừa ấm, trứng chiên vàng vàng cam cam trông rực rỡ lạ thường dưới ánh mặt trời. Chắc là sợ anh sẽ ngán nên bênh cạnh còn có một chén salad rau củ nhỏ màu xanh tươi mát.
Còn rất đẹp đó chứ.
Giang Tự nhìn điện thoại, rồi nhìn bữa sáng.
Ăn một miếng... ăn một miếng thôi.
Vì thế anh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cầm đũa lên.
Đương nhiên, cho dù ăn xong rồi anh cũng tuyệt đối không chụp hình gửi cho Thẩm Phương Dục đâu.
———
*Coi mèo vẽ hổ: Hình dung, phỏng đoán sự vật thông qua cái tương tự, trên cơ sở không chắc chắn, không cụ thể.
*Không vì năm đấu gạo mà khom lưng: Đào Uyên Minh là thi nhân cuối thời Đông Tấn. Tổ phụ của ông là Đại tư mã nổi tiếng thời Đông Tấn. Nhưng Đào Uyên Minh sống một cuộc sống rất đạm bạc, gia cảnh nghèo khổ vẫn uống rượu, đọc sách, làm thơ. Để sinh tồn, Đào Uyên Minh làm qua một chức quan nhỏ, nhưng do bởi nhìn không quen tác phong tồi tệ chốn quan trường, chẳng bao lâu ông từ chức. Về sau ông vẫn làm qua một số chức quan nhỏ, trải qua cuộc sống lúc làm quan lúc ở ẩn. Lần cuối cùng Đào Uyên Minh làm quan đó là vào năm Nghĩa Hi 义熙 thứ nhất (năm 405). Năm đó, ông đã qua tuổi "bất hoặc" (40 tuổi), theo lời khuyên của bạn bè ông ra làm huyện lệnh Bành Trạch 彭泽. Có một lần trên quận phái tên đốc bưu xuống xem xét tình hình, có người bảo ông đó là người của trên phái xuống, phải ăn mặc chỉnh tề cung kính mà nghinh tiếp. Đào Uyên Minh qua than dài và nói rằng:
"Ta không vì bổng lộc 5 đấu gạo của huyện nhỏ này mà khom lưng khúm núm phục vụ cho những người ấy."
Nói xong liền từ quan về nhà. Đào Uyên Minh làm huyện lệnh Bành Trạch chỉ hơn 80 ngày. Lần từ quan này ông vĩnh viễn rời khỏi chốn quan trường. Từ đó trở đi ông vừa đọc sách làm văn, vừa tham gia cày cấy. Về sau do bởi nông điền luôn gặp phải thiên tai, nhà lại bị cháy, gia cảnh ngày càng túng bấn, nhưng trước sau ông vẫn không ra làm quan để cầu bổng lộc, thậm chí ngay cả Thứ sử Giang châu tặng đến gạo và thịt ông cũng kiên quyết không nhận. Triều đình từng cho mời ông làm Trứ tác lang cũng bị ông từ chối.
Đào Uyên Minh qua đời trong cảnh bần hàn bệnh tật. Ông vốn có thể sống một cuộc sống thong thả, chí ít cũng không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng ông đã lấy nhân cách và khí tiết để đánh đổi; nên ông đã chọn lấy cuộc sống nghèo khổ thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng có mất thì cũng có được, Đào Uyên Minh đã có được sự tự do của tâm hồn, có được sự tôn nghiêm của nhân cách, đã viết ra những bài thơ bài văn lưu phương bách thế. Ông lưu lại cho đời sau một gia tài văn học quý báu và cũng để lại một tài sản tinh thần vô giá. Khí tiết cao thượng trong sáng "không vì năm đấu gạo mà khom lưng" của ông đã trở thành tấm gương cho văn nhân đời sau thậm chí cho cả người Trung Quốc.
*Bệnh sỏi mật: Sỏi mật là một trong các bệnh lý về túi mật thường gặp nhất ở các nước nhiệt đới. Điều đáng nói là sỏi túi mật, sỏi trong gan không bộc lộ triệu chứng rõ ràng dẫn đến sự chủ quan trong việc thăm khám và điều trị. Phần lớn trường hợp chỉ tình cờ phát hiện sỏi mật trong những lần đi khám bệnh lý khác. Rất nhiều người nhập viện do bệnh lý sỏi mật khi tình trạng đau đã kéo nhiều ngày, gây sốt cao, vàng da. Lúc này, bệnh đã biến chứng nặng, khiến người bệnh phải đối diện với nhiều nguy cơ nghiêm trọng về sức khỏe, thậm chí cả tử vong nếu bị sốc nhiễm khuẩn đường mật không được điều trị cấp cứu kịp thời
Nguyên nhân gây sỏi mật có thể bao gồm:
- Nhịn ăn: Túi mật của bạn có thể không tiết như bình thường
- Giảm cân nhanh: Gan của bạn tạo thêm cholesterol, có thể dẫn tới sỏi mật.
- Cholesterol cao
- Béo phì: Đây là một trong những yếu tố nguy cơ lớn nhất. Béo phì có thể làm tăng mức cholesterol và khó khăn trong làm rỗng túi mật.
- Bạn uống thuốc tránh thai , liệu pháp thay thế hormone cho các triệu chứng mãn kinh, hoặc đang mang thai. Nó có thể làm tăng cholesterol và làm tăng nguy cơ ứ mật ở túi mật.
- Bệnh mãn tính: ví dụ như bệnh tiểu đường những người này có lượng chất béo trung tính cao hơn-nguy cơ sỏi mật cao.
- Mang thai
-Nhiều lần mang thai
- Các vấn đề về máu tan máu (bệnh về máu dẫn đến thiếu máu)
- Di truyền học
Biểu hiện của sỏi mật:
Sỏi mật là loại sỏi được hình thành trong túi mật hoặc đường mật, gây ra các triệu chứng cho bệnh nhân như:
- Những cơn đau nhiều và liên tục kéo dài từ 30 phút đến vài giờ.
- Cơn đau thường xảy ra ở vùng bụng phải hoặc thượng vị
- Bệnh thường đau nhiều sau khi ăn hoặc về đêm khiến bệnh nhân khó ngủ
- Sỏi mật sẽ gây nhiều biến chứng nguy hiểm nếu bệnh kéo dài như: viêm túi mật, tắc nghẽn đường mật, ung thư túi mật... Do vậy, phát hiện và điều trị sớm rất quan trọng với người bệnh.
*Cửa sổ lồi (Baywindow): tui thích kiểu này lắm í 🥹
———
Hơn 7.500 chữ, nó dài mà tui thấy tui edit hoài không hết luôn á. Thà edit 3 chương 1 ngày còn hơn làm 1 chương mà dài như này luôn 🥲
Đã vậy chương sau cũng hơn 7k chữ nữa, nhìn mà ngán quá luôn 🥹