Trời một màu cam ấm áp và tím lạnh tạo nên bầu trời hoàng hôn đầy màu sắc. Ánh nắng mặt trời cuối ngày lan tỏa khắp không gian, tạo ra ánh sáng mềm mại và màu sắc tuyệt đẹp. Cảnh quan dường như được phủ lên một lớp màu vàng huyền ảo, tạo nên không gian thần tiên và lãng mạn.

Trên đường chân trời, mặt trời dần dần lặn xuống, tạo ra một dải màu cam và đỏ rực rỡ. Ánh sáng dịu dàng chiếu sáng qua cây cối, tạo ra những bóng râm dài và tạo nên một không gian rất đặc biệt.

Trên bầu trời, những đám mây nhẹ nhàng và mờ mờ tạo nên một hình ảnh mộng mị. Những đám mây này có hình dạng và màu sắc đa dạng, từ trắng tinh khôi đến cam vàng rực rỡ. Chúng điểm xuyết bầu trời và tạo ra một cảnh tượng độc đáo và thú vị.

Trong khung cảnh hoàng hôn, không khí tràn đầy yên bình và thanh tịnh. Tiếng chim hót từ xa và tiếng gió thổi qua cây cối tạo ra một âm nhạc tự nhiên và dịu dàng. Mọi thứ dường như chìm đắm trong sự yên lặng và hòa quyện với cảnh vật tuyệt đẹp.

Phong Cảnh Thần vừa nhìn thấy Mạc Ái Ly bước ra ngoài đã vội vàng xuống xe, hắn theo thói quen dang tay ra ôm chầm lấy cô như cả hai đã xa cách rất lâu. Mặc dù ngày nào bọn họ cũng gặp nhau và cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường…

Phong Cảnh Thần nhẹ nhàng đưa tay lên xoa nhẹ má của Mạc Ái Ly. Cử chỉ này thể hiện sự quan tâm và lo lắng mà Phong Cảnh Thần dành riêng cho một mình cô. Sau đó hắn chậm rãi hôn nhẹ vào trán Mạc Ái Ly như chứa đựng hết thảy sự chiều chuộng và nâng niu mà hắn dành cho cô.

“Chúng ta về thôi…”

Mạc Ái Ly mỉm cười gật đầu, cô vui vẻ ngồi vào trong xe để Phong Cảnh Thần đưa cô về nhà của hai người, cô dự định tối nay sẽ chuẩn bị cho hắn thật nhiều món ăn ngon để hắn có đủ tinh thần và sức khoẻ để làm việc. Dù sao Phong Cảnh Thần cũng thích ăn đồ cô nấu nên cô cũng muốn bỏ chút công sức ra để khiến hắn vui vẻ…

“Hôm nay của em thế nào? Công việc này có khiến em cảm thấy vui vẻ không?”

Mạc Ái Ly không nói chuyện bọn họ bàn tàn những điều không hay về cô cho Phong Cảnh Thần biết, cô chỉ trả lời qua loa cho có lệ…

“Em vui lắm, được đi làm cũng thích hơn ngồi một chỗ mà! Hôm nay còn có đồng nghiệp đến bắt chuyện với em nữa đấy!”

Phong Cảnh Thần đưa tay xoa nhẹ lên đầu Mạc Ái Ly, hắn cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy cô mỉm cười tươi như vậy…

“Vậy thì tốt, em nhớ đừng làm việc quá sức nhé!”

Mạc Ái Ly gật đầu, cô định không nói chuyện của Liên Anh cho hắn biết nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn muốn thấy biểu cảm của hắn khi biết có người thầm thương trộm nhớ mình từ rất lâu rồi…

“Thật ra khi nãy có một cô y tá đến gặp em, cô ấy bảo đã thầm cảm mến anh từ rất lâu trước đây rồi. Em nghĩ cô ấy còn trẻ mà nỗ lực nhiều như vậy là vì muốn đến gần anh hơn đấy…”

Phong Cảnh Thần không quan tâm đến chuyện này cho lắm, hắn chậm rãi đáp lại Mạc Ái Ly…

“Nỗ lực là tốt, nhưng em không cần phải học theo cô ấy, vì em tôi rồi…”

Mạc Ái Ly mỉm cười, chỉ cần một câu nói vu vơ của Phong Cảnh Thần có thể khiến cô vui vẻ cả một ngày, hoặc có thể nói là vui vẻ suốt đời này…

“Nếu em không cố gắng trở nên tốt hơn, chẳng may anh bỏ em thì sao? Anh lấy gì đảm bảo rằng anh sẽ chung thuỷ với một mình em suốt đời này…”

Phong Cảnh Thần không bị câu nói này của Mạc Ái Ly làm cho lung lay, hắn còn thản nhiên đáp lại cô…

“Tôi đã yêu em rất lâu rồi, không chỉ đơn giản là tình yêu mà tôi dành cho em, đó là chấp niệm duy nhất trong cuộc đời của tôi…”

Mạc Ái Ly như nhận ra điều gì đó, cô nhăn mày quay sang nhìn về phía Phong Cảnh Thần, giọng nói của cô bất giác trở nên run rẩy…

“Ngay từ ban đầu không phải anh thích mùi hương của em, mà anh bị ám ảnh về em đúng không? Anh tự nhốt mình trong chính chấp niệm của mình đến mức khiến anh bị bài xích với tất cả những người phụ nữ khác?”

Phong Cảnh Thần bình thản gật đầu, đúng là hắn chấp niệm với Mạc Ái Ly, hắn yêu cô nhiều đến mức chỉ nghĩ rằng trong tâm trí của hắn chỉ có một mình cô mà thôi…

“Tôi không hiểu ý em là gì, nhưng tôi chỉ có một mình em mà thôi…”

Mạc Ái Ly thở mạnh, cô thật sự không hiểu Phong Cảnh Thần phải chấp niệm sâu sắc đến mức độ như thế nào mới tự khiến bản thân bị bài xích với người phụ nữ khác như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này xảy ra trong suốt thời gian qua…

Chiếc xe dừng trước cửa nhà, Phong Cảnh Thần vừa bước xuống định mở cửa cho Mạc Ái Ly thì cô đã tiến tới ôm chầm lấy hắn, giọng cô có phần run rẩy chậm rãi lên tiếng…

“Chúng ta kết hôn đi…”

Phong Cảnh Thần đứng hình mất mấy giây, mãi một lúc sau hắn mới cúi xuống ôm lấy cô, ngay cả giọng nói cũng không được bình thản như khi nãy…

“Tôi đợi câu này của em từ rất lâu rồi, tôi thật sự yêu em rất nhiều…”

Một cảm giác của sự bất ngờ và hạnh phúc tràn đầy trong tâm trí Mạc Ái Ly. Cô không thể tin được rằng người mà cô chỉ gặp trong vài tháng ngắn ngủi lại yêu mình và chấp niệm mình lâu như thế…

Tuy nhiên, Mạc Ái Ly cũng có một chút tiếc nuối vì đã không nhận ra tình cảm của Phong Cảnh Thần sớm hơn và bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời cùng hắn trong quá khứ. Tại sao cô có thể quên một người hết lòng vì mình như vậy trong suốt những năm qua cơ chứ? Tại sao cô không hề nhớ về hắn như cách mà hắn luôn nhớ về cô?

“Em xin lỗi vì vô tình quên đi anh, em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như thế…”

Phong Cảnh Thần chưa từng trách Mạc Ái Ly, hắn lại cảm thấy có lỗi với cô nhiều hơn vì đã không ở bên cô trong những năm tháng mà cô trưởng thành, để rồi làm nhiều chuyện khiến cô tổn thương như vậy…

“Đừng khóc mà…”

Phong Cảnh Thần càng dỗ thì Mạc Ái Ly khóc càng lớn hơn như có ai đó chạm vào dây thần kinh nước mắt của cô, bây giờ Phong Cảnh Thần đã thành công trong việc khiến cô yêu hắn nhiều hơn rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play