Đúng ba ngày sau khi Mạc Ái Ly xuất viện, phiên toà xét xử Tiêu Túc chính thức diễn ra. Đa số đều là người thân của gia đình và nạn nhân đến tham gia, thậm chí còn có gia đình của người bị oan đến để đòi lại công bằng cho con trai của mình.
Lâm Uyển bỏ ra một số tiền rất lớn để thuê luật sư có tiếng tăm trong thành phố để bào chữa cho tội lỗi của con trai mình. Thậm chí bà chỉ cần bản án dành cho Tiêu Túc là chung thân thôi cũng được. Nếu luật sư có thể để con trai bà ngồi tù vài năm thì bà có thể cho người đó một nửa gia sản của mình…
Phong Cảnh Thần không rời Mạc Ái Ly nửa bước, hắn vừa quan sát xung quanh, vừa liếc nhìn Mạc Ái Ly để xem biểu cảm của cô. Nếu cô có dấu hiệu bất thường như kinh sợ hay buồn nôn thì hắn sẽ cho dừng phiên toà ngay lập tức…
Sau khi các nghi thức ban đầu của phiên toà kết thúc, luật sư của Tiêu Túc bắt đầu đưa ra những bằng chứng để biện hộ cho thân chủ của mình…
“Thưa toà, sau khi tổng hợp lại tất cả lời khai về việc bị hại cho rằng thân chủ của tôi là người gây ra cái chết cho vợ và con trai của mình, tôi xin khẳng định đó là lời nói vô căn cứ, không có bất kì bằng chứng cụ thể nào. Trong khi đó như lời của mẹ bị cáo, trong suốt thời gian những vụ án liên tiếp diễn ra, bị cáo chỉ đang cố gắng giúp đỡ chứ không có mục đích khác!”
Mạc Ái Ly cảm thấy có chút buồn cười trước lời biện hộ ngờ nghệch như trẻ mẫu giáo này, bản thân cô là nạn nhân cũng như người bị thương nghiêm trọng trong sự việc lần này dĩ nhiên không thể ngồi yên được. Huống chi luật sư mà cô mang đến lần này lại là Phong Cảnh Thần…
Phong Cảnh Thần không cần phải chuẩn bị nhiều giấy tờ như tên luật sư kia, hắn liền đưa một con dao và vài tờ giấy xét nghiệm ra trước mặt mọi người cũng như thẩm phán…
“Đây là hung khí mà Tiêu Túc đã dùng để giết hại cha mình, còn đây là xét nghiệm DNA mà chúng tôi đã lấy được từ bệnh viện. Giấy xét nghiệm chứng minh đứa trẻ do vợ của Tiêu Túc sinh ra không phải con trai của hắn, nói đúng hơn đứa trẻ đó chính là con trai ruột của cha hắn, em trai cùng cha khác mẹ với Tiêu Túc. Như tất cả mọi người trong phiên toà đều biết, Tiêu gia là một gia tộc khá nổi tiếng trong thương giới nên các mẫu xét nghiệm đều được lưu giữ ở bệnh viện để tiện cho việc điều tra và nghiên cứu nên phía luật sư của bị cáo không thể cáo buộc chúng tôi đã ăn cắp mẫu xét nghiệm này được…”
“Từ những bằng chứng trên, tôi đưa ra kết luận rằng Tiêu Túc đã giết hại cha, vợ và em trai với lý do thù hận khi bị phản bội!”
“Ngoài ra, bị cáo còn có hành động cưỡng ép quan hệ và gây thương tích với người không liên quan, tôi đề nghị truy cứu thành một tội riêng…”
Luật sư bên phía Tiêu Túc cứng họng không biết nên đáp trả như thế nào, ông ta lật hồ sơ liên tục để tìm ra một ý nào đó có thể minh oan như thân chủ của mình, nhưng chưa đầy ba giây sau thì Tiêu Túc lại lên tiếng…
“Tôi xin nhận tất cả tội lỗi mà luật sư đã nêu ra, việc tôi giết tất cả bọn họ chính là vì tôi cảm thấy bọn họ xứng đáng nhận lấy cái chết, nếu ai đó hỏi tôi có hối hận hay không thì tôi nhất quyết sẽ không hối hận. Chuyện duy nhất làm cho tôi hối hận ngay lúc này, đáng ra tôi nên giết cả hai người bọn họ mới đúng, tôi phải giết chết cô ta và thằng khốn này mới đúng…!!!”
Tiêu Túc vừa nói xong liền nở nụ cười man rợn nhìn chằm chằm về phía Mạc Ái Ly. Đáng ra hắn ta phải giết cô ta trước mới đúng, hắn ta phải khiến cho thằng khốn đang buộc tội mình biết cảm giác mất đi người mình yêu thì hả dạ…
Thẩm phán cũng không thể đứng yên mà nhìn bộ dạng ngông cuồng của Tiêu Túc thêm được nữa, ông liền ra phán quyết cuối cùng…
“Xét thấy bị cáo không hề hối lỗi với tội lỗi của mình sau khi gây ra thảm án như vậy, toà xin tuyên bố xử phạt bị cáo với mức hình phạt cao nhất, chính là tử hình. Phiên toà đến đây là kết thúc!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu2.
Giọt Lệ Tình3.
Bật Thốt Lên Nói Yêu Em4.
Một Khắc Nhớ Một Đời Mong=====================================
Tiếng khóc oai oán của Lâm Uyển vang lớn trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của biết bao nhiêu người. Cuối cùng người có tội cũng bị xử phạt, người bị oan được giải oan và đền bù xứng đáng…
“Tại sao con lại nói những lời như vậy hả? Mẹ đã dặn con phải phối hợp với luật sư rồi cơ mà!!”
Tiêu Túc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của mẹ mình, hắn ta khẽ cúi đầu, thái độ thay đổi hoàn toàn so với khi nãy, không còn tỏ ra ngông cuồng hay hống hách, chỉ đơn giản là bày ra biểu cảm như trút bỏ được hết thảy gánh nặng trong lòng…
“Cảm ơn mẹ vì tất cả, bây giờ con có thể ngủ ngon được rồi…”
Tiêu Túc không hề nói dối chuyện hắn ta thường xuyên gặp ác mộng về cha mình, có lẽ hành động đó đã ám ảnh hắn ta trong suốt một thời gian rất dài. Ngoài việc đó ra, hắn ta nghĩ rằng chỉ có án tử hình mới có thể thoát khỏi sự tra tấn liên miên trong tù, chỉ cần hắn ta chết đi, mọi chuyện sẽ chấm dứt hoàn toàn.
Sau khi Tiêu Túc bị tử hình, hai ngày sau người ta cũng phát hiện Lâm Uyển đã tự treo cổ mình trong chính căn phòng đã gây ra vụ án năm đó.
Mạc Ái Ly nghe Phong Cảnh Thần kể, bên pháp y báo lại, cái chết của Lâm Uyển vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí khi đưa xác xuống, họ chỉ nghĩ rằng bà đang chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Có lẽ đối với người ngoài thì bà là người phụ nữ ích kỷ và độc ác, nhưng đối với Tiêu Túc, bà luôn là người phụ nữ tốt đẹp nhất trên đời này…