Giữa tiết trời nóng nực, Lâm Tẫn bất ngờ xuất hiện trước cổng trường Nhất Trung trong bộ đồng phục của trường Nhị Trung, chung quanh cậu đều là những sắc màu xám đại biểu cho đồng phục trường Nhất Trung. Các học sinh trong trường dù biết hay không biết đều theo bản năng nhìn cậu một chút.

Lâm Tẫn bộ dáng xinh đẹp, lông mày thanh tú, gương mặt như họa, khí chất thanh lãnh trong trẻo, nổi bật và khác biệt với đám đông. Sắc bạch hòa lẫn trong sắc xám, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. Cậu có làn da trắng nõn tinh tế, dưới ánh nắng buổi chiều chói chang lại càng thêm trắng sáng. Thậm chí bộ đồng phục màu trắng của trường Nhị Trung cũng không trắng bằng cậu.

Phó Sâm bước ra khỏi cổng trường liền chạm mặt Lâm Tẫn, đôi mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.

Gặp quỷ.

Chắc hẳn là trốn tiết cuối rồi, chứ không giờ tan học mới qua được 2 phút, trừ phi cậu bay tới đây. Nhưng điều đó là không thể, chỉ có trong mơ thôi.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Lâm Tẫn đã thấy trước, nhiệt tình vẫy tay và chạy về phía Phó Sâm với một nụ cười tươi rói, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh.

Lâm Tẫn tiến tới trước mặt Phó Sâm rồi đứng yên bất động, đôi mắt lấp lánh, hào hứng chào hỏi: "Chào buổi chiều, Phó Sâm".

Phó Sâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, áp chế cảm xúc kì lạ trong lòng, dò hỏi vấn đề mà hắn đang quan tâm nhất, "Cậu trốn tiết học cuối của buổi chiều sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Sâm, Lâm Tẫn sững sờ một lúc, chớp chớp mắt, "Phó Sâm, cậu đây là quan tâm tớ à?"

Bởi vì ảnh hưởng đến việc học tập đó, hiểu không? Cách theo đuổi này quá cực đoan, Phó Sâm trong lòng sắp phát điên rồi.

Phó Sâm lạnh lùng nói: "Không phải, tôi chỉ muốn nói với cậu đừng vì tình cảm đơn phương mà ảnh hưởng đến việc học và tương lai của cậu".

Ý tứ dịch ra chính là: Này tên nhóc, tôi khuyên cậu lạc đường hãy biết trở về, quay đầu là bờ.

Đập tan mọi ảo tưởng, Phó-sát thủ tình yêu-Sâm lên sàn.

Lâm Tẫn cũng đoán trước Phó Sâm sẽ nói như vậy, bật cười ha ha hai tiếng, khóe mắt cong lên, nói: "Yên tâm đi, tiết cuối của bọn tớ là Thể dục, không tham gia cũng không vấn đề gì. Còn nếu như cậu bận tâm việc học hành của tớ, vậy thì lo lắng thừa rồi, thành tích của tớ không tệ đâu".

Phó Sâm trở nên mất tự nhiên, tiến lại gần rồi lạnh lùng nói: "Tùy cậu".

Lâm Tẫn mỉm cười nhìn bóng lưng hờ hững của Phó Sâm, rồi cùng hắn sóng vai bước đi.

Suốt dọc đường, Lâm Tẫn biết ý giữ im lặng, có không ít người nhận ra bọn họ một là học sinh Nhất Trung còn một là học sinh Nhị Trung. Thấy hai người đi cùng nhau, trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự kinh ngạc, tại sao bầu không khí giữa hai học sinh này chẳng hề có mùi khói súng vậy(*). Phớt lờ những ánh mắt soi xét, hai người nhìn thẳng rảo bước về phía trước.

(*) Vì trường Nhất Trung & Nhị Trung nổi tiếng là đối địch, nên khi thấy 2 bạn đi cùng nhau rất hoà bình thì người qua đường cảm thấy sai sai 😂

Đi cùng nhau mười mấy phút rồi nhưng vẫn không có ai lên tiếng. Lâm Tẫn không phải là người nói nhiều, nhưng trước mặt Phó Sâm, cậu dường như lại hoạt ngôn hơn thường lệ. Bình thường, cậu luôn cảm thấy rất khó chịu khi phải lắng nghe người khác huyên thuyên. Ở một mức độ nào đó, cậu và Phó Sâm cũng khá hợp nhau về lối suy nghĩ.

Có lẽ đó là điểm chung của các trạch nam chỉ thích ru rú ở nhà.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2. Chú Nhỏ
3. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
=====================================

Đi dạo trong Gia Lâm Cảnh Hiên một hồi, Phó Sâm trầm giọng hỏi: "Buổi tối cậu không cần tự học sao?"

Lâm Tẫn nói: "Không á, tớ có xin không cần tham gia lớp tự học buổi tối".

Đó chính là giá trị của việc là học sinh giỏi. Phó Sâm đánh giá thành tích học tập của trường Nhất Trung và Nhị Trung cũng tương đương nhau. Tránh được lớp tự học buổi tối chính là bằng chứng cho thấy năng lực của cậu ấy khá tốt.

Đi thêm vài bước nữa, Lâm Tẫn rảo chân đi về phía trước, mở cửa biệt thự nhà mình, xoay người đối diện với Phó Sâm cười nói: "Sáng mai gặp, Phó Sâm".

Sau đó, Lâm Tẫn vào biệt thự rồi đóng cửa lại. Phó Sâm khẽ liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, mím mím môi rồi bước nhanh vào biệt thự.

Cứ để mặc không quan tâm thì kiểu gì cũng chuốc phiền toái.

Phó Sâm vừa vào cửa, một thanh âm liền vang lên: "Phó Sâm, Omega vừa đi cùng con là ai vậy? Hình như không phải bạn học cùng trường".

Hướng mắt về phía giọng nói, một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy vàng lông ngỗng đắt tiền đang đứng ở giữa phòng khách. Phó Sâm không để ý tới bà, cứ thế đi lên lầu.

Mẹ Phó sợ Phó Sâm hiểu lầm, cho rằng bà xen vào chuyện riêng tư của mình bèn lên tiếng: "Đương nhiên mẹ không có ý gì khác, chỉ là ban nãy đứng ở ban công tầng hai nhìn thấy nên mới hỏi chút thôi".

"Không có ý gì khác thì tốt ạ". Phó Sâm từ trên lầu nhìn xuống, mặt không đổi sắc nói.

Hỏi nhiều không mệt cũng phiền chết.

Có một sự thật hiển nhiên đó là quan hệ giữa Phó Sâm và gia đình hắn không quá tốt. Ngay từ việc xưng hô cũng đã có thể nhìn ra, mẹ Phó gọi Phó Sâm bằng đầy đủ họ tên, nhưng bảo mẫu lại gọi hắn là Tiểu Sâm.

Trong sinh hoạt gia đình, mẹ Phó thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà để bồi đắp tình cảm mẹ con. Còn ba hắn thì không mấy khi ở nhà, thậm chí những dịp lễ tết cũng ít khi thấy mặt. Mẹ Phó nhìn chung là một người khá cưng chiều con trai, cứ nhìn chỗ tiền tiêu vặt hàng tháng sáu bảy con số của Phó Sâm là đủ biết rồi.

Nhưng cũng vì thế, việc ba mẹ hắn vắng nhà dài ngày là có thể hiểu được, bởi đây có lẽ là cái giá phải trả cho việc có tiền có của.

Sáng hôm trước, Phó Sâm ra ngoài sớm hơn bình thường nửa tiếng vì e ngại sẽ bị Lâm Tẫn chặn đường. Vẫn là câu nói cũ, nhân lúc còn chưa muộn, hãy để đối phương học được cách từ bỏ.

Nhưng nằm ngoài dự đoán, đẳng cấp của người này đúng là hoàn toàn khác biệt. Vừa mở cửa biệt thự, Phó Sâm đã nhìn thấy Lâm Tẫn đang đứng chờ ở phía đối diện.

Đối phương vừa gặp hắn liền cảm thấy rất vui vẻ, còn Phó Sâm thì chẳng hề có ý định bắt chuyện. Hắn chán chường rời đi không liếc mắt. Lâm Tẫn thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Khi Lâm Tẫn và Phó Sâm đi đến trường Nhất Trung, bầu trời vẫn còn tờ mờ sáng. Phó Sâm bước vào cổng trường mà không nói một lời nào, Lâm Tẫn khẽ mỉm cười, Phó Sâm chưa nói cậu phiền đã là tốt lắm rồi.

Dù bước vào bể khổ của năm 3 trung học cũng không thể ngăn đám học sinh lén lút nghịch điện thoại trong giờ, ai ai cũng phá luật thì tội gì không làm.

Nguyễn Khả San đang xem tin tức được đăng trong nhóm ngày hôm qua, trên đó có một bức ảnh đính kèm. Vừa xem ảnh, cô nàng đã vô cùng kinh ngạc. Cô liếc nhìn Phó Sâm đang ngồi chếch phía sau mà chỉ muốn hết lên một câu, Lâm Tẫn quá đỉnh!

Thì ra nam thần cao lãnh vẫn có thể bị hạ gục, chỉ là do cô không đủ tốt thôi.

Tin tức đang được phát đi từ tiền tuyến.

Ẩn danh: Tôi đến từ trường Nhị Trung. Hôm qua tôi nhìn thấy Lâm Tẫn trên đường, đi cùng với một nam sinh đẹp trai bên trường Nhất Trung. Hai người họ trông rất xứng đôi vừa lứa. Nhưng cậu bạn đẹp trai trường Nhất Trung kia trông lạnh lùng quá. Tôi muốn hỏi một chút, soái ca này là ai vậy?【hình ảnh】

Ẩn danh 1: Đây là giáo thảo Nhất Trung, Phó Sâm, đích thực là một cao lãnh chi hoa(*), lạnh lùng khét tiếng

(*) Cao lãnh chi hoa: Ý nói ngoại hình đẹp trai, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng

Ẩn danh 2: Tôi cũng có thông tin muốn chia sẻ. Tôi học trường Lục Trung, chính là trường Lục Trung thành tích mé mương mà học phí chóp đỉnh nổi tiếng khắp Nam Thành đó. Trường Lục Trung chúng tôi tự xưng vương giả quý tộc, địa thế nằm sát bên cạnh khu Gia Lâm Cảnh Hiên. Hôm qua, tôi có thấy hai người họ về nhà cùng nhau, có khả năng là sống chung. Lúc đó, tôi quên mất không chụp hình, nhưng tôi chắc chắn cả hai đều sống ở Gia Lâm Cảnh Hiên vì họ cùng đi vào bên trong nội khu.

Ẩn danh 3: Con nhà giàu!

Ẩn danh 4: Cậu ấy là con nhà giàu ai cũng biết mà, chỉ gọi là hòa nhập cùng chúng tôi học tập thôi. Nếu không phải nhà trường sợ học sinh đua đòi, quy định tất cả đều phải mặc đồng phục thì quần áo họ tự mặc sẽ đắt đỏ đến mức nghiền nát chúng tôi trong giây lát mất

Ẩn danh 5: Tôi làm chứng. Lâm Tẫn và tôi học cùng trường, mấy đôi giày của cậu ấy toàn mười mấy vạn tệ(*), đã vậy không có ngày nào trùng lặp

(*) 10 vạn tệ = ~300 triệu VNĐ

Ẩn danh 6: Phó Sâm cũng thế

Ẩn danh 7: Quả thực người với người mà không bì nổi, đẹp trai đã đành, học giỏi cũng không sao, nhưng gia thế lại còn rất giàu có nữa

Ẩn danh 8: Tôi nghèo, tôi không xứng

Ẩn danh 9: Quan trọng nhất là hai người còn ở bên nhau

...

Rất nhiều bạn học trong lớp đã nhìn thấy tin tức trong nhóm.

Ngay lập tức, có người chạy đến trước bàn Phó Sâm và hỏi: "Anh Phó thật sự đang hẹn hò với Lâm Tẫn sao?"

Phó Sâm rời mắt khỏi tờ tạp chí đang đọc dở, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Cậu nghe từ đâu vậy?"

"Trong nhóm đó". Cậu bạn tuôn một tràng ào ào như hạt đậu lên mầm, "Có một nhóm chat lớn tập hợp các học sinh cấp 3. Trong nhóm có người nói hôm qua nhìn thấy cậu và giáo hoa Nhị Trung về nhà cùng nhau".

Phó Sâm ngước lên, ánh mắt lạnh lùng: "Là giả, chẳng qua chúng tôi ở cùng một tiểu khu thôi".

"Ồ ồ, thì ra là thế". Cậu bạn chăm chú nhìn Phó Sâm, "Anh Phó có cần em ra mặt giải thích giúp không?"

Phó Sâm cúi đầu, tiếp tục xem tạp chí, "Làm phiền rồi, cảm ơn".

Người nọ tuân lệnh, cầm điện thoại chăm chỉ nhắn tin.

Báo cáo từ tiền tuyến được đăng lên nhóm.

Ẩn danh: Tôi muốn chia sẻ một chút. Tôi học cùng lớp với Phó Sâm, vừa nãy có hỏi qua thì cậu ấy nói là bọn họ không ở cùng nhau, chỉ là sống chung trong tiểu khu, thuận tiện đi cùng đường thôi.

Ẩn danh 1: Thất vọng ghê, cứ tưởng là họ bên nhau

Ẩn danh 2: Vậy là lão nương vẫn còn cơ hội

Ẩn danh 3: Tôi có cảm giác hai người họ sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau thôi, dám cược luôn, 50 hào nhanh cho nó vuông

...

Tại trường Nhị Trung phía Đông Nam thành phố.

Thường Ý không thể ngồi yên khi nhìn thấy tin tức trong nhóm, vội vàng chạy sang lớp bên cạnh.

Lâm Tẫn đang ngồi yên lặng trong phòng học đọc sách, dáng vẻ ôn hòa. Cảnh tượng trước mắt đẹp như bức họa tĩnh mặc qua năm tháng, khiến người ta không nỡ quấy rầy, nhưng lúc này lại có một kẻ cố tình đến phá bĩnh.

Thường Ý bổ nhào lên bàn học của Lâm Tẫn như một ngọn lửa, mặt đối mặt với Lâm Tẫn, khiến cậu chỉ biết nhìn một cách khó hiểu.

Thường Ý cho Lâm Tẫn xem tin nhắn trò chuyện trong nhóm, tức giận hỏi: "Thì ra đây là lý do cậu không chịu đi ăn trưa với tôi hôm qua".

Lâm Tẫn: "..." Đại ca, nếu ngươi vì lý do này mà tức giận thì cũng quá kỳ quái rồi.

Thường Ý như thiêu như đốt, hỏi một câu lại tiếp một câu, "Cậu vì một tên con trai mà bỏ rơi tôi. Hai người gặp nhau khi nào? Ở bên nhau bao lâu rồi? Có phải từ Chủ nhật tuần trước không? Lại còn lén lút ngay trước mắt tôi, giấu giấu diếm diếm..."

Lâm Tẫn lặng lẽ nhìn vào khung trò chuyện trong nhóm. Sau khi đọc được tin nhắn mới nhất, cậu kéo Thường Ý đang không ngừng lải nhải sang một bên và nói: "Xem đi, có nhân chứng nói là Phó Sâm và tôi không ở bên nhau này".

Thường Ý vẫn không chịu để yên, ánh mắt tựa như cây đao, "Bạn học Lâm Tẫn, đừng hòng trốn tránh. Ngay cả khi hai người không ở bên nhau thì cũng không thể thay đổi sự thật là cậu không thèm đi ăn với tôi chỉ vì một tên con trai".

"Đúng vậy, cậu nói không sai". Lâm Tẫn không muốn cùng hắn đấu võ miêng, bèn tỏ thái độ ôn hòa.

Thường Ý trong nháy mắt mất đi hỏa lực, bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi Lâm Tẫn: "Cho nên là cậu theo đuổi người ta?"

Lâm Tẫn gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, biểu tình thản nhiên nói: "Đúng, tôi đang theo đuổi cậu ấy".

Thường Ý tiếc hận nói: "Vậy sợ là cậu không có cơ hội đâu".

"Hả?" Lâm Tẫn nghi hoặc, "Tại sao?"

"Hôm qua tôi thấy có người trong nhóm nói là Phó Sâm không thích Omega. Cậu đừng nói với tôi là mình không tin, tôi nghĩ việc này là có căn cứ đấy". Thường ý bắt đầu phân tích, "Phó Sâm là một Enigma, đúng không? Hơn nữa còn là Enigma có pheromone quá mức bá đạo, Omega bình thường làm sao chịu nổi, vậy nên đối tượng của cậu ta chỉ có thể là Alpha thôi. Tất nhiên, cậu là Omega cấp S thì không nói, nhưng nhỡ đâu cậu ta thực sự thích Alpha thì sao? Từ xưa, việc Enigma kết đôi với Omega đã là một sự lãng phí rồi. Bằng không, cậu dứt khoát buông tay đi".

Lâm Tẫn: "..." Tại sao cậu lại có một người bạn như Thường Ý cơ chứ. Bạn bè người ta thì hết lòng cổ vũ giúp đỡ, nhưng tấm bạn chí cốt này chỉ suốt ngày kêu cậu bỏ cuộc.

Lâm Tẫn nói: "Không cần khuyên, tôi nhất định phải đuổi theo người này".

"Cậu thật sự thích cậu ta à?" Thường Ý quan sát biểu tình của Lâm Tẫn, "Không phải tùy hứng sao?

Lâm Tẫn nhìn Thường Ý rồi nói: "Tôi thực sự thích cậu ấy, không phải nhất thời mà là sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi mới đưa ra quyết định theo đuổi".

Thường Ý không nói nên lời, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Vậy chúc cậu may mắn".

Phó Sâm công lược thật sự quá khó. Nhớ lại hình ảnh vào Chủ nhật tuần trước khi bọn họ đi quét đường, có Omega kia tỏ tình với Phó Sâm liền bị từ chối thẳng thừng, cậu ta cảm thấy việc Lâm Tẫn cưa đổ Phó Sâm thật quá xa vời vô vọng.

Thích ai không thích lại đi thích Phó Sâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play