Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Nguyễn Khả San xách theo một cốc trà sữa bước vào lớp, rồi đi thẳng đến chỗ Phó Sâm đang chợp mắt bên cạnh cửa sổ.

Cô cảm thán, sắc đẹp lừa người!

Rõ ràng Phó Sâm không đáng sợ, nhưng cô nàng lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, chỉ lo sẽ chọc giận đối phương.

Nguyễn Khả San cảm giác như đang mang đầu của mình đi cống nạp cho người ta vậy. Đến trước bàn của Phó Sâm, Nguyễn Khả San hít một hơi thật sâu, vươn tay gõ gõ trên bàn.

Phó Sâm lay người từ từ tỉnh giấc, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt trắng nõn có vệt đỏ do vết hằn từ áo, rất tương xứng với đôi mắt đen thăm thẳm và ánh mắt lạnh lùng ấy.

Nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng đều thấy hắn có vẻ không vui, nhưng Phó Sâm cũng không tỏ ra tức giận hay phàn nàn gì. Tuy thế, Nguyễn Khả San đối diện với hắn thì vẫn run lên bần bật, giọng nói lắp bắp: "Phó, Phó Sâm, có người tìm cậu ở bên ngoài".

Phó Sâm gật đầu, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía cửa.

Hắn không thể nghĩ ra là ai sẽ đến tìm và quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Vừa ra khỏi cửa, hắn vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Tẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa, đầu óc Phó Sâm nhất thời trở nên trống rỗng, thầm nghĩ nhất định mình còn chưa tỉnh táo.

Nếu không, lại quay về ngủ thêm một chút vậy.

Lúc này, ánh mặt trời dịu nhẹ, hòa trong làn gió thổi mơn man.

Phó Sâm thoáng thấy ánh mắt Lâm Tẫn sáng lên vài phần, nhưng hắn lại nhìn đi chỗ khác, làm bộ như không để ý.

Cái người này lì thật đấy.

Phiền ghê.

Rõ ràng chỗ này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện với Lâm Tẫn, có mấy lời nhất định phải nói thẳng, nếu không sẽ có người nghe không hiểu.

Phó Sâm xoay người đi vài bước, nghiêng đầu sang bên ra hiệu cho cậu đi theo. Lâm Tẫn vội vàng chạy tới, bám sát phía sau.

Hai thân ảnh dần xa, cùng nhau bước xuống lầu rồi biến mất tại cầu thang.

Trong lớp bỗng trở nên sôi nổi.

Một đám người đam mê hóng dưa vây quanh lấy Nguyễn Khả San.

"Khả San muội muội, có chuyện gì thế?"

Nguyễn Khả San kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi ở lối đi, vẻ mặt chua xót cắm ống hút vào cốc trà sữa đậy kín, nhấp một ngụm.

Trà sữa rất ngọt nhưng lòng cô lại đắng, đây là cái đạo lý gì vậy.

"Như mọi người thấy đấy, tôi chính là một công cụ hình người". Nguyễn Khả San trên mặt lộ ra vẻ tang thương mà cười nhạt.

"A, không thể nào".

Đoạn Sách đau đớn như đánh mất thanh xuân, lòng tràn ngập đố kị nói: "Cái gì mà không thể? Ngay cả Lâm Tẫn cũng chạy đến trường Nhất Trung rồi. Nếu đến cậu ấy mà cũng theo đuổi Phó Sâm dữ dội như vậy, thì trần đời còn có gì không thể xảy ra chứ".

"Tiểu thuyết đúng là phản ánh hiện thực".

"Lâm Tẫn lớn lên thực sự rất đẹp, Phó Sâm hẳn là sẽ chấp nhận thôi".

Viên Viên lại không nghĩ như vậy, "Phó Sâm sẽ không đồng ý đâu".

Hạ Phi Tinh cố gắng an ủi và khai sáng cho Nguyễn Khả San, "Lớp trưởng, nghĩ thoáng một chút. Ngẫm lại thì nếu chuyện này thành, cậu sẽ là người góp công lớn cho viễn cảnh chung sống hòa bình giữa trường Nhất Trung và Nhị Trung Nam Thành. Chính tay cậu sẽ xây đắp nên nhịp cầu yêu thương".

"Dù sao cũng cảm ơn cậu". Nguyễn Khả San lúc này đang rất ai oán, một người là nam thần mà cô từng thầm thương trộm nhớ, còn người kia cũng là nam thần trong lòng cô. Kết quả, Lâm Tẫn lại thực sự yêu thích Phó Sâm, còn điều gì có thể gây sốc hơn thế?

Cô thừa nhận diện mạo và tính cách của Phó Sâm có sức hấp dẫn trí mạng với Omega.

Nhưng độ khó của đối trọng này có thể sánh ngang với phó bản địa ngục ác mộng nhất.

Dù Lâm Tẫn tính toán thế nào thì cũng phải thả bẫy cho dân tình gặm một phen đã. Đến lúc đó, gặm chán rồi, dù có chuyện gì cũng không ai còn tâm trí để gặm thêm nữa.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Khả San liền lấy điện thoại rồi nhấp vào nhóm chat, tung ra một miếng dưa lớn.

Có người đọc được trong nhóm liền nhắn: "Oạch, lớp trưởng, cậu dữ thiệt đó?"

"Có dưa không phát, để lâu sẽ mốc meo mất". Nguyễn Khả San mang tâm trạng nhân sinh không còn gì luyến tiếc, "Nếu cuộc sống đã không còn ý nghĩa, vậy hãy làm một phóng viên tiền tuyến vui vẻ đi".

Nguyễn Khả San ở trong nhóm chat thả ra tin tức rằng Phó Sâm không thích Omega.

Lâm Tẫn mỹ nhân, chỉ có thể giúp cậu đến mức này thôi.

Nguyễn Khả San xem ra muốn làm người tốt tới cùng, tận lực giúp đỡ Lâm Tẫn bằng cách để những Omega khác nghĩ rằng giới tính Enigma của Phó Sâm xác định hắn sẽ yêu thích Alpha. Như thế, họ sẽ cho rằng mình không còn cơ hội, tạo điều kiện hoàn hảo cho Lâm Tẫn theo đuổi người thương.

Diệp Khai ngồi yên tại chỗ, không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Cậu ta và Phó Sâm có mối quan hệ không tệ, thậm chí có thể gọi là bằng hữu.

Dựa trên sự hiểu biết của mình về Phó Sâm, Phó Sâm tám phần là sẽ không hẹn hò. Trong mắt Phó Sâm, yêu đương chẳng mang lại bất cứ điều gì cho hắn, nói cách khác, việc yêu đương với Phó Sâm là vô nghĩa.

Dưới cái nắng gay gắt, một số học sinh không định nghỉ trưa mà ra sân ngoài trời chơi bóng rổ, giàn bóng rổ mới toanh có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Lúc này họ mặc áo đấu, đổ mồ hôi ròng ròng trên sân. Nhưng cũng vì buổi trưa mất ngủ nên phần lớn vào buổi chiều, tinh thần họ sẽ vô cùng uể oải, đầu óc thiếu minh mẫn.

Đường chạy bằng nhựa màu đỏ ở rìa sân bóng màu xanh lá cây bị hun đốt dưới ánh mặt trời, tỏa ra mùi vị khó chịu. Phó Sâm dẫn Lâm Tẫn tránh khỏi đường chạy, đi đến chòi nghỉ tránh nắng.

Chòi nghỉ sơn màu chu sa dài hơn 10 mét, được bao phủ bởi những dây leo hoa tử đằng dày đặc và lá xanh quấn quanh cột chống. Vào tháng 8, hoa tử đằng bắt đầu đợt nở hoa thứ hai, những chuỗi hoa tử đằng màu tím gai đung đưa trong gió khẽ rủ xuống. Hướng lên phía ngọn cây thì sắc tím cũng nhạt dần.

Sau khi bước vào chòi nghỉ và đi được một đoạn ngắn, Phó Sâm dừng lại xoay người. Lâm Tẫn đang đi theo cũng ngừng bước chân, duy trì khoảng cách 1 mét.

Xuyên qua kẽ lá xanh tươi của dây leo tử đằng, ánh mặt trời chiếu rọi trên hai thân ảnh tạo nên những vệt sáng tối đứt quãng.

Phó Sâm nhìn Lâm Tẫn đang mang ý cười trong đôi mắt, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu tới đây làm gì?"

Lâm Tẫn tiến đến một bước, ngẩng đầu nhìn Phó Sâm không có ý định lùi lại, sắc mặt dường như cũng không thay đổi, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như băng sương.

Cậu mím môi, lại không nhịn được bật cười, nụ cười càng thêm phóng đại, "Tôi cảm thấy muốn theo đuổi một người cần giữ thái độ truy phong, không sợ thất bại, không ngại khó khăn".

Rất hiếm khi Phó Sâm lặp lại lời mình từng nói, thái độ nghiêm túc xưa nay chưa từng thấy, "Tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương".

Lâm Tẫn gật gật đầu, nụ cười không thay đổi: "Tôi biết".

Cảnh tượng này thật quá quen thuộc, dường như cuộc đối thoại ngày hôm qua đang được tái hiện lại.

Phó Sâm từ bỏ giãy giụa và vọng tưởng sẽ thuyết phục được người kia. Hắn giảm bớt ngữ khí, chậm rãi nói: "Tôi đã nói rồi, muốn yêu đương thì cảm phiền tìm người khác, đừng tìm tôi".

Lâm Tẫn đáp lời: "Tôi biết, nhưng theo đuổi cậu là chuyện của tôi".

Nói thì nói vậy, Phó Sâm thầm nghĩ, nhưng cậu ảnh hưởng đến tôi.

"Mặc dù ngày hôm qua tôi đã nói rồi, nhưng nếu muốn theo đuổi cậu, tôi nghĩ mình vẫn nên khẳng định lại một lần nữa, để cậu thấy được tâm ý của tôi". Lâm Tẫn vô cùng nghiêm túc nói, "Tôi thích cậu".

Yết hầu Phó Sâm bỗng trượt lên xuống, hắn lạnh giọng nói, "Ngược lại, tôi không thích cậu".

Phía đối diện không có bất kỳ thanh âm nào, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bóng rổ đập vào bảng truyền tới từ đằng xa. Nhưng Phó Sâm lại cảm giác được mùi hương hoa không biết tên thoang thoảng nơi chóp mũi, rất quen thuộc, dường như hắn đã từng ngửi thấy ở đâu rồi, mùi thơm rất nhẹ cũng rất tự nhiên.

Hắn nghĩ như thế nào cũng không ra. Đúng lúc này, cơn gió nhẹ lướt qua trên gò má, khẽ đung đưa dãy hoa tử đằng. Trong mũi hắn cũng ngập tràn hương thơm nồng nàn của thật nhiều bông tử đằng.

Lâm Tẫn đối với câu trả lời này cũng không có gì bất ngờ, rất bình tĩnh nói: "Tôi cũng không dám mong cậu sẽ thích tôi. Tôi chỉ tới để nói cho cậu biết là tôi muốn theo đuổi cậu".

Hành trang của cậu thiếu niên khi đối diện với tình yêu nồng nhiệt tuổi mới lớn chính là dũng khí thẳng tiến không lùi.

Không đợi Phó Sâm lên tiếng, Lâm Tẫn đã giơ tay lên xem đồng hồ rồi nhìn Phó Sâm nói: "A, đến giờ tôi phải đi rồi, buổi chiều gặp lại nhé".

Cứ như vậy, Phó Sâm nhìn Lâm Tẫn chạy về phía sau khuôn viên trường với biểu tình kỳ quái. Hắn có nghe nói phía sau trường Nhất Trung có một bức tường rất thấp, học sinh trốn học thường men theo lối đó. Vì nhà trường không biết đến sự tồn tại của nơi này nên không tu sửa lại.

Cho nên, đây là lý do tại sao Lâm Tẫn xuất hiện tại trường Nhất Trung trong bộ đồng phục học sinh của trường Nhị Trung. Hóa ra cậu không hề đi qua cổng chính, nếu không thì làm gì có chuyện bảo vệ để cậu đi vào như vậy.

Trở lại phòng học, trong lớp đều là những ánh mắt hóng chuyện hừng hực sôi trào, Phó Sâm tùy ý ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ.

12 giờ 35.

Phó Sâm chợt nghĩ, chắc hẳn Lâm Tẫn vẫn chưa ăn trưa.

Từ trường Nhị Trung đi bộ sang trường Nhất Trung có nhanh cũng phải mất khoảng 20 phút, rồi qua lại giữa đường Thành Đông và đường Bạch Sơn mất hơn nửa tiếng nữa, tới lui một hồi chắc cũng sẽ mất khoảng 40 phút.

Sự thật là, Lâm Tẫn đã chạy đến trường Nhất Trung ngay sau khi tan học vào lúc 12 giờ trưa.

Về đến chỗ ngồi, cơn buồn ngủ của Phó Sâm đã sớm tiêu tan mất dạng. Hắn mò trong hộc bàn lấy tờ tạp chí mà Diệp Khai mang đến, mở ra trên bàn để đọc.

Hạ Phi Tinh không thể ngồi yên bèn trở lại chỗ của mình, dang chân ngồi xuống đối mặt với Phó Sâm.

Sự tò mò trong lòng Hạ Phi Tinh như muốn bùng cháy, "Này Phó Sâm, cậu và Lâm Tẫn có chuyện gì à".

Phó Sâm dán chặt mắt vào tờ tạp chí, đầu cũng không buồn ngẩng lên: "Cậu ta nói muốn theo đuổi tôi".

Dùng giọng điệu bàng quan nhất để nói ra những lời chấn động nhất.

Những người đang vây quanh xem náo nhiệt không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thậm chí muốn vái lạy hành lễ luôn.

Vốn đã tận mắt chứng kiến, giờ được nghe người trong cuộc kể lại thì càng thêm chứng thực, hiệu ứng hoàn toàn không giống nhau.

Người kia chính là giáo thảo nổi tiếng khó theo đuổi của trường Nhị Trung đó.

Hạ Phi Tinh giơ ngón tay cái lên, "Phó Sâm, cậu thật là lợi hại".

"Phó ca đỉnh ghê, đến giáo hoa Nhị Trung cũng bị hạ gục".

"Trời ạ, các tiểu Omega trong trường phen này đều thua toàn tập rồi, đối thủ mạnh như vậy sao đọ lại".

"Phó ca ra ngoài một chuyến mà hiệu quả xuất thần, còn đưa được giáo hoa Nhị Trung trở về".

Diệp Khai nghe thấy lời này liền nói: "Phó Sâm, đây là loại thể chất thu hút ong bướm gì vậy".

Đối với Phó Sâm, đây chỉ là những câu bông đùa vô hại, điều hắn lưu tâm lúc này là lời Lâm Tẫn nói buổi chiều gặp lại. Chắc ý cậu là sẽ gặp hắn trước cửa nhà vào lúc chập tối đi, dù sao nhà họ gần nhau như vậy, khả năng này vẫn cao hơn.

Tại các trường cấp 3 Nam Thành, thời gian một tiết học sẽ kéo dài trong 40 phút, có trường là 45 phút. Thông thường, lớp học bắt đầu vào lúc 7:40 sáng và kết thúc lúc 5 giờ chiều. Ngoài ra cũng có tiết học ngoài giờ, được gọi là tiết tự học buổi tối. Học sinh được quyền lựa chọn có ở lại trường tự học hay không, nhưng tất nhiên, việc "tự nguyện" này sẽ phải dựa trên kết quả học tập. Những học sinh giỏi như Phó Sâm thì có thể trực tiếp về nhà, không cần ở lại trường chịu khổ.

Giờ học kết thúc, Phó Sâm cúi người cất hai cuốn sách vào ba lô. Thấy Phó Sâm thoát bể khổ mà được về nhà sớm, Diệp Khai không khỏi ghen tị, thở dài nói: "Này Phó Sâm, tôi thực sự không thể hiểu được bộ não của cậu. Cậu lớn lên như thế nào vậy? Rõ ràng đều là ngồi trong lớp nghe giảng như nhau, vậy mà thành tích học tập của cậu lại vượt trội. Trong lớp mình cũng có mấy người không đăng ký tự học buổi tối, nhưng chỉ có cậu và Tiết Duệ là hai người thành công nhất".

Tiết Duệ là nam thần lớp 3 năm 3 của trường Nhất Trung. Kể từ khi nhập học, cậu ta luôn chiếm hạng nhất trong lớp, chưa từng thay đổi, điểm số so với học sinh đứng thứ hai luôn cách rất xa.

"Tôi vẫn chưa so được với Tiết Duệ đâu". Phó Sâm tùy ý cầm lấy chiếc ba lô màu đen.

Nam sinh có mái tóc đen nhánh, đôi mày kiếm thon dài hoàn mỹ, đôi mắt đen láy, làn da trắng nõn, thân hình cao gầy. Nếu nhìn thật kĩ, đằng sau khóa kéo áo khoác của giáo thảo là chiếc áo thun màu trắng.

Hạ Phi Tinh vừa xoay người liền bị một màn thị uy nhan sắc này làm chói lòa con mắt, vội xua tay nói: "Đừng đừng đừng, xin cậu đừng khiêm tốn như vậy. Nếu cậu mà kém cỏi thì chúng tôi chắc toàn là rác rưởi mất".

Phó Sâm không muốn tranh luận với cậu ta và cũng không thấy cần thiết phải làm điều đó.

Bởi vì dáng người hắn tương đối cao, Phó Sâm ngồi ở phía cửa sổ gần cửa sau của lớp, cách cửa sau hai cái bàn. Phó Sâm đi về phía sau, quay người để lại một câu, "Chúc các cậu tự học buổi tối vui vẻ".

Cứ thế, Phó Sâm không chút bận tâm đến sắc thái thay đổi trong ánh mắt của mọi người, rời đi một cách lạnh lùng.

Hạ Phi Tinh: "..." Phó Sâm, cậu không cần phải làm như vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play