Sau khi Phó Niên Hằng bị bắt, Sơ Nghiên tiếp tục quay về cuộc sống học đường của mình. Ba năm cấp ba, cô đúng là ngoan ngoãn chú tâm học tập, vừa là giáo bá, vừa là học bá mà mọi nam lẫn nữ sinh trong trường ngưỡng mộ.
Chỉ số nhan sắc của Ngôn Chỉ không cao, nhưng khí chất trên người Sơ Nghiên lại quá đặc biệt, người nào đó lại được một phen đổ giấm chua. Mỗi lần như vậy, Sơ Nghiên lại có chút bất đắc dĩ.
Lớp 12 năm đó, Sơ Nghiên thi đỗ vào trường y hàng đầu, với điểm số gần như tuyệt đối, trở thành thủ khoa toàn quốc.
Đồng thời, vị Tổng tài một tay điều hành Phó Thị, ngang trời xuất thế, đem Phó thị đang bên bờ sụp đổ chỉ trong hai năm đã gần như làm chủ thị trường Chứng khoán trên toàn quốc - Phó tổng, Phó Niên Trạch tuyên bố đã kết hôn!
Điều này khiến không ít thiếu nữ thở dài tiếc nuối, toàn giới truyền thông đều rầm rộ tìm hiểu xem vị Phó phu nhân thần bí kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể đem người đàn ông như Phó Niên Trạch nắm trong lòng bàn tay.
Mà vị Phó phu nhân đang được giới truyền thông săn đón rầm rộ lúc này có chút bất lực nhìn vị tổng tài lạnh lùng cấm dục nào đó ôm chặt lấy mình cọ tới cọ lui.
“Bạn học nhỏ, khi nào chúng ta có thể tổ chức hôn lễ?”
Sơ Nghiên bị hắn ôm chặt trong lòng cũng không khó chịu, đưa tay vỗ vỗ bàn tay to đang vòng qua eo mình, nói.
“Em thấy lịch anh xếp có phải quá gấp không? Chúng ta không phải đã lĩnh chứng nhận rồi sao?”
“Không gấp.”
“Anh nhìn lại xem?”
Sơ Nghiên cầm một quyển lịch nhìn ba ngày được khoanh tròn đưa cho hắn.
“Ba ngày sau, một tuần sau, chậm nhất là mười ngày sau?”
“Anh cảm thấy quá chậm, chỉ muốn lập tức cùng em kết hôn.”
Thanh âm Phó Niên Trạch có chút ủ rũ, cũng có chút mờ mịt không rõ.
Hắn cũng không biết vì sao, hắn có cảm giác bản thân đã chờ ngày này đã thật lâu thật lâu về trước.
Hắn đang sợ, hắn bất an.
Chỉ cảm thấy mọi thứ ở đây như một giấc mơ, chớp mắt cô liền rời xa hắn.
Sơ Nghiên cảm giác hắn khổ sở, hơi khựng lại, xoay người vòng lại ôm hắn.
“Ừm, vậy một tuần sau nhé.”
“Được.”
Phó Niên Trạch lập tức vui vẻ, khóe môi bất giác cong lên ý cười tà mị.
Mặc dù làm nũng có chút mất mặt, nhưng đại công cáo thành!
Trong một tuần này, Phó Niên Trạch gần như vậy dụng toàn bộ tài lực, nhân lực để chuẩn bị cho lễ cưới. Hắn bận đến sức đầu mẻ trán, đem công việc xử lý tốt nhất để chuẩn bị cho tuần trăng mật sau khi kết hôn.
Sơ Nghiên thì cực kỳ nhàn hạ, ngoài những lúc đến trường, đều là được Bạch Mộng Nhiên dẫn đi dạo phố, spa, làm đẹp…
Ba mẹ Ngôn đối với đứa con rể là Phó Niên Trạch, ban đầu cực kỳ không vui. Bọn họ cảm thấy Phó Niên Trạch và con gái mình không phải cùng một loại người, hào môn phức tạp, con gái lại quá hiền lành, bọn họ sợ Sơ Nghiên sẽ chịu thiệt.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Niên Trạch và biểu hiện trong mấy ngày ở lại Ngôn gia. Hai vị phụ huynh đều cực kỳ hài lòng, đối với con rể còn yêu thích hơn cả con ruột.
Phải nói Phó Niên Trạch thật sự biết đối nhân xử thế, co được giãn được. Hắn hoàn toàn nắm rõ suy nghĩ của ông bà Ngôn trong lòng bàn tay, một kích tất trúng, đem lo lắng của hai ông bà quét không còn một mảnh.
Còn về Phó gia, Phó lão gia tử khi biết cháu dâu là Sơ Nghiên, chính là yêu thích không hề che giấu. Còn về những người khác trong Phó gia, Phó Niên Trạch đều mặc kệ. Dù sao bọn họ cũng không dám phản đối.
Bảy ngày sau, Sơ Nghiên được ông Ngôn dắt tay bước vào lễ đường, nhìn người đàn ông điển trai đang mặc lễ phục trước mặt, cả gương mặt đều tràn ngập trong sự ngọt ngào sung sướng và hạnh phúc, ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn chằm chằm vào cô. Ông Ngôn đem tay Sơ Nghiên đặt vào tay hắn, dặn dò một câu, rồi buông tay rời đi. Quay về chỗ dỗ dành bà Ngôn đang không kiềm được nước mắt.
“Vợ ơi, cuối cùng anh cũng rước được em về nhà rồi.”
Phó Niên Trạch đặt hoa vào tay cô, mỉm cười hạnh phúc.
Sơ Nghiên hơi hơi kéo khóe môi, ánh mắt nhìn hắn cũng tràn ngập loại tình cảm mà cô cũng không thể lý giải. Trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy lên thình thịch.
“Ừm, em rất vui.”
Hai người nắm tay nhau, bước lên bục bắt đầu làm lễ. Nhưng tia nắng buổi sáng xuyên qua những tấm thủy tinh trên cửa sổ, tựa như những chùm sáng rực rỡ, tô điểm thêm con đường phía trước của hai người.
Những người tham dự buổi hôn lễ hôn đó, khi trở về đều chỉ có thể thốt lên.
“Đúng là một đôi bích nhân.”
Còn bảy ngày sau đó, Sơ Nghiên liền cảm nhận được cái gì gọi là lão xử nam 27 tuổi mới khai trai. Đúng là… một lời khó nói hết. Tính tình tốt như Sơ Nghiên cũng không thể nào chịu nổi sự đòi hỏi vô độ của hắn.
“Vợ ơi~.”
“Cút!”
Thế là sau tuần trăng mật, vị tổng tài nào đó bị đổi ra phòng khách ngủ ba ngày. Khiến cho ba ngàu này, nhân viên của Phó thị khóc không ra nước mắt.
Boss a, ngài không làm gì được phu nhân, lại giận chó đánh mèo lên chúng tôi a!!!
________
Sơ Nghiên gặp lại Ninh Mặc, đã là chuyện của sáu năm sau trong một buổi tiệc. Sau khi tốt nghiệp, Sơ Nghiên cũng không tìm chỗ làm mà về ngà làm Phó phu nhân hưởng phúc. Tám năm này, Ninh Mặc giống như nguyên tác, đã quật khởi thành công, trở thành doanh nhân trẻ người người săn đón trong giới thượng lưu. Thù của Ninh thị năm đó, hắn trả xong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Điều Sơ Nghiên bất ngờ nhất, là Tô Tinh Thần và hắn thế nhưng không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.
Tô Tinh Thần đã kết hôn, chồng của cô ấy chính mà Long Thiên Hạo.
Tô gia bị diệt là chuyện chưa từng có trong nguyên tác. Tô Tinh Thần vì cứu giữ Tô Thị, mới quyết định cùng Long gia liên hôn.
Mặc dù là hôn nhân chính trị, nhưng Long Thiên Hạo yêu Tô Tinh Thần là thật. Chỉ là không biết kết cục của bọn họ là song túc song phi hay là tự tổn thương lẫn nhau.
“Vì sao anh lại buông tay?”
Đây là câu hỏi Sơ Nghiên đặt cho Ninh Mặc.
Ninh Mặc im lặng hồi lâu, tự giễu cười cười một tiếng.
“Đó là quyết định của em ấy. Tôi không có quyền ngăn cản. Hơn nữa…”
Em ấy mặc dù rơi xuống bùn lầy, nhưng trong xương cốt là sự kiêu ngạo của đại tiểu thư.
Em ấy hiện tại, giống anh của trước kia. Hắn hiểu được, bởi vì hiểu được, nên không thể ngăn cản.
Hắn hy vọng cô có thể cùng Long Thiên Hạo sống tốt, cũng muốn âm thầm tiêpa sức cho cô.
Thần Thần, dù kiếp này không thể răng long đầu bạc, kết thành vợ chồng, nhưng anh vẫn sẽ đứng phía sau làm lá chắn cho em.
Phó Niên Trạch đi đến chỗ hai người, Ninh Mặc không nói nữa, chào một tiếng rồi rời đi.
Sơ Nghiên nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong đầu là thanh âm cả kinh quát lớn của Thiên Hoa:
[Trời ơi, cốt truyện này băng cũng quá lợi hại đi? Nam chủ thế giới lại rơi rớt địa vị xuống thành nam phụ thâm tình???]
Là thế giới này sai rồi, vẫn là nó sai rồi??
Sơ Nghiên đem Thiên Hoa kéo đen, không chút để ý nắm tay người bên cạnh.
Nam nữ chủ như thế nào, cô không quan tâm. Trong lòng cô, chỉ có người trước mắt là quan trọng nhất, cũng là duy nhất.
Chúng ta của sau này, cũng luôn sánh bước như vậy.
_____ HOÀN_______
Ngoại truyện đã xong, cùng bước sang vị diện tiếp theo nào~
Vị diện tiếp theo sẽ là …?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT