Phó Niên Trạch lái xe riêng về nhà, suốt ngày hôm nay hắn bận rộn theo một người bạn làm đầu bếp làm cho cô một chiếc bánh kem, hắn liếc nhìn hộp bánh để bên cạnh, có chút hồi hộp. Hình thức bên ngoài có chút đơn giản, nhưng vị cũng không tồi, không biết phản ứng của cô ấy như thế nào.
Phó Niên Trạch lái xe vào biệt thự, có chút hồi hộp đem hoa cùng hộp bánh kem giấu phía sau. Hắn bước vào nhà, nhìn một vòng, cũng không thấy người nên thấy. Hắn đặt hoa và bánh kem trên bàn, bước lên lầu tìm một lượt các phòng, cũng không thấy người đâu.
Hắn hơi nhíu mày, đi xuống lầu, chỉ thấy dì giúp việc nghe tiếng động đang từ dưới bếp bước lên, liền hỏi dì giúp việc:
“Dì Trần, em ấy đâu rồi?”
Dì Trần biết Phó Niên Trạch đang hỏi ai, mỉm cười nói:
“Ngôn tiểu thư nhận được cuộc gọi của bạn học, sau đó liền rời đi rồi.”
Phó Niên Trạch nhíu nhíu mày, bạn học?
Hình như ở trường em ấy chỉ có một người bạn thân là Bạch Mộng Nhiên. Phó Niên Trạch lấy điện thoại ra, gọi cho Sơ Nghiên, lại nhận được tiếng thuê bao của tổng đài.
Hắn buông điện thoại, trong lòng có chút dự cảm không tốt. Phó Niên Trạch xoay người ra ngoài, hắn lái xe đến trường tìm cô. Hắn liên tục gọi điện cho Sơ Nghiên, nhưng tất cả đều báo máy bận, gương mặt hắn đã có chút âm trầm, Phó Niên Trạch gọi điện cho thư ký của hắn.
“Cho cậu mười phút, tìm số liên lạc của Bạch Mộng Nhiên của Bạch gia cho tôi.”
“Vâng.”
Thư ký ngơ ngẩn một chút, vội đáp lại rồi lập tức làm việc. Bạch thị và Phó thị vốn đã có hợp tác làm ăn, thư ký muốn tìm được số liên lạc của Bạch Mộng Nhiên hoàn toàn không khó khăn. Chỉ một lát sau, số liên lạc của Bạch Mộng Nhiên đã được gửi vào di động của Phó Niên Trạch, hắn ấn gọi.
Bạch Mộng Nhiên hơi sửng sốt, Phó Niên Trạch …. Cái tên này có chút quen tay thì phải Phó Niên Trạch…Phó…!!!
“Thầy!?”
Phó Niên Trạch hơi nhíu mày, vẫn chưa nhận được đáp án mong muốn khiến hắn bực bội, giọng cũng bất giác mất kiên nhẫn.
“Chỉ Chỉ có ở chỗ em không?”
“A, không có, một tiếng trước cậu ấy có nhắn tin cho em báo là có việc đột xuất cần giải quyết.”
“Tút Tút…”
Bạch Mộng Nhiên: “….”
Không đúng, thầy Phó và Chỉ Chỉ thân như vậy khi nào??? Còn gọi thân mật như vậy!?
Phó Niên Trạch cúp máy, lần nữa gọi điện cho thư ký.
“Phó tổng?”
“Cậu cho người kiểm tra camera trước cửa biệt thự ở phố S, hơn một tiếng trước một nữ sinh từ biệt thự đi ra đã đi đâu, tiếp tục điều tra xem hiện tại cô ấy đang ở đâu.”
Thư ký biết chuyện quan trọng vội đáp một tiếng vâng, lập tức vào việc.
Phó Niên Trạch lái xe đến trường học, đậu xe gần cửa vào KTV. Hắn nhìn một lượt xung quanh, xuống xe vào KTV. Nửa tiếng sau, Phó Niên Trạch bước ra, lái xe về biệt thự. Hắn kiểm tra camera an ninh trước cửa KTV, nhưng một chút hình ảnh cũng không có.
Em ấy không đến nơi.
Vậy chỉ có thể là bị chặn trên đường, hoặc là ngay khi rời biệt thự.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Phó Niên Trạch bắt máy, bên kia là giọng nói của thư ký:
“Phó tổng, đã kiểm tra tuyến đường đi của chiếc xe kia, đã rời khỏi thành phố từ phía Đông, sau khi ra khỏi quốc lộ đã mất dấu ạ.”
Phó Niên Trạch âm trầm một chút, mở miệng:
“Mất dấu ở vị trí nào, lập tức gửi qua cho tôi, cậu dẫn vệ sĩ đến đó tìm kiếm xung quanh xem có gì đáng nghi không.”
“Vâng.”
Phó Niên Trạch cúp máy, ngay sau đó vị trí cuối cùng xuất hiện trong camera của chiếc taxi Sơ Nghiên đi liền hiện ra. Phó Niên trạch hơi nhăn mày, vị trí này… nếu hắn nhớ không lầm, Phó Niên Hằng có một biệt thự riêng gần đó, hắn đã cung cấp thông tin này cho cảnh sát. Phó Niên Trạch không chần chờ nữa mà lập tức lái xe đến đó.
Đợi đến khi Phó Niên Trạch và vệ sĩ tìm được đến biệt thự riêng của Phó Niên Hằng, chỉ thấy một đám vệ sĩ nằm la liệt trên đất, Sơ Nghiên đang ngồi trên ghế, không mặn không nhạt nói chuyện với Phó Niên Hằng mặt mũi bầm dập đang quỳ co quắp dưới chân cô.
Thú thật ban đầu Phó Niên Trạch cũng không nhận ra hắn, miễn cưỡng mới có thể nhìn được ngũ quan của Phó Niên Hằng.
Phó Niên Trạch: “…”
Vệ sĩ: “…”
Hình như bọn họ mở cửa sai cách, khung cảnh này có vẻ có chút sai sai??
“Anh nghĩ sai rồi, tôi từ đầu đến cuối đều không hề che giấu.”
Nói thừa, nếu tôi nguyện ý che giấu, ngươi còn có thể nhìn ra chút gì sao?
Phó Niên Hằng cười lạnh, chỉ cho là cô đang cứng miệng, đánh giá Sơ Nghiên một vòng, nói:
“Có thể khiến cho Phó Niên Trạch vì em thần hồn điên đảo, tôi còn tưởng là bật mỹ nhân cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có thế.”
So sánh với đám tình nhân hắn nuôi, cô đến một góc áo cũng không bằng.
Sơ Nghiên liếc hắn một cái, bộ dạng không thèm để ý. Phó Niên Hằng nhíu mày, trong lòng có chút cáu kỉnh, hắn bực bội muốn lên tiếng, Sơ Nghiên lại đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua lầu hai. Nơi đó có một thiếu niên đang đứng, chỉ lộ nửa mặt, bị Sơ Nghiên phát giác nhìn chằm chằm cũng không hề né tránh, mỉm cười nhìn lại cô.
Ánh mắt Sơ Nghiên trầm xuống.
Cố Bắc Minh.
Bạn học trong lớp cô. Nhưng từ lúc Phó Niên Trạch nghỉ dạy, hắn cũng chuyển trường, cô từ đầu cũng không quá chú ý.
Sơ xuất rồi, hóa ra tên này mới là kẻ nhằm vào nhóc con.
Phó Niên Hằng bị Sơ Nghiên ngó lơ chẳng để vào mắt, trong mắt bùng lên lửa giận, đưa tay bắt lấy cánh tay Sơ Nghiên, mạnh mẽ kéo về phía mình, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
“Dám không để tôi vào mắt, em là người đầu tiên.”
Phó Niên Hằng không hề nhẹ tay, chỗ bị hắn nắm lấy truyền đến cảm giác đau nhức, ánh mắt nàng hơi lạnh.
Thiên Hoa trong không gian hệ thống quan sát sắc mặt của Sơ Nghiên, yên lặng thắp cho Phó Niên Hằng 1 nén hương.
Phó Niên Hằng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, bản thân đã nằm rạp dưới đất. Sơ Nghiên một chân đạp lên ngực hắn, ánh mắt lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sơ Nghiên quét mắt lên lầu hai, nơi đó đã không còn bóng dáng của Cố Bắc Minh. Cô thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt quét qua đám đàn em của Phó Niên Hằng đang chỉ súng vào mình.
Bọn họ đương nhiên không dám nổ súng, nói cho cùng ông chủ bọn họ còn trong tay cô.
Phó Niên Hằng từ trong kinh ngạc lúc này mới hồi phục lại tinh thần, giận quá hóa cười:
“Hahaha… không ngờ một nữ sinh lớp 10 như em lại là một cao thủ võ đạo. Là tôi xem thường em rồi.”
Phó Niên Hằng cười gằng, đồng tử chợt lóe, một chân giơ lên muốn tấn công Sơ Nghiên, may mắn cô phản ứng nhanh, thành công né tránh. Nhưng động tác này cũng khiến Sơ Nghiên nớ lỏng khống chế Phó Niên Hằng, khiến hắn thành công thoát khỏi kiểm soát của cô.
Sơ Nghiên nhíu nhíu mi, dưới chân vừa động, thân thủ cực nhanh đã xuất hiện bên cạnh một tên lính, bàn tay nho nhỏ bẻ gãy cánh tay to lớn của một vệ sĩ, cướp súng.
Các vệ sĩ khác hoảng loạn, vội đổi hướng quay về phía Sơ Nghiên mà nổ súng. Chỉ là tiếng súng vang lên, người sớm đã không thấy đâu.
Đoàm đoàm đoàm!
Liên tục vài tiếng súng vang lên, những bàn tay cầm súng của mấy vệ sĩ đều bị bắn trúng, súng rơi lả tả trên đất.
Chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, những cây súng của bọn họ đều bị đá văng ra ngoài.
Sơ Nghiên cũng đứng yên không động. Đám vệ sĩ nghiêng ngả lảo đảo ngồi bịch xuống đất, một tay một chân đều bị thương.
Phó Niên Hằng lúc này đã có chút hoảng sợ, đồng tử co rụt chỉ thấy Sơ Nghiên từ từ bước đến cạnh hắn, nắm tay mảnh khảnh giơ lên, Phó Niên Hằng vội đưa tay đỡ lấy, trên cánh tay truyền đến một cảm giác tê rần, hắn vội lùi về sau vài bước.
Còn chưa kịp nhìn lại cánh tay kia, hắn chỉ cảm thấy sau gáy đau sót, hai mắt vừa lật liền hôn mê bất tỉnh.
Sơ Nghiên thu tay, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đi lên lầu.
Sơ Nghiên vừa lên lầu, liền đi thẳng vào phòng làm việc trên tầng hai.
Cố Bắc Minh ngồi yên trong thư phòng, giống như chờ Sơ Nghiên đến. Cô vừa bước vào, hắn liền ngẩng đầu lên, mỉm cười.
“Lần đầu gặp mặt, Sơ Nghiên tiểu thư.”
Lần đầu gặp mặt?
Sơ Nghiên nâng mi, đánh giá hắn một lượt. Cô đương nhiên biết người đang nói chuyện với mình chính là kẻ muốn giết nhóc con trong các vị diện. Chỉ là lần này không phải phân hồn, mà là bản nguyên tới rồi?
“Ngươi là ai, vì sao nhằm vào hắn?”
Cố Bắc Minh cười khẽ, hỏi lại:
“Vậy nàng là ai? Vì sao bảo vệ hắn?”
Sơ Nghiên hơi nâng mi, nói:
“Ta là ai, không phải ngươi biết rồi sao? Vì sao bảo vệ hắn à, vì hắn là của ta, ngươi không được phép động vào.”
Ánh mắt Sơ Nghiên đột nhiên lạnh lùng, khiến Cố Bắc Minh không khỏi sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên cảm giác ánh mắt kia hắn từng gặp qua.
Cố Bắc Minh đè nén nghi hoặc trong lòng, mỉm cười nói:
“Lần này chỉ là chào hỏi một chút.”
Hắn ngừng một chút, lại cười khẽ nói tiếp:
“Lần sau gặp lại, ta chắc chắn sẽ giết hắn.”
Dứt lời, Cố Bắc Minh đột nhiên đổ gục trên bàn, không còn hơi thở.
Thiên Hoa không cảm nhận được hơi thở cường đại kia nữa, mới ló ra từ không gian hệ thống.
[Ký chủ đại nhân, hắn rời đi rồi.]
“Ừm.”
Người kia đi, nguyên chủ chẳng mấy chóc sẽ tỉnh lại. Sơ Nghiên suy nghĩ một chút, tiến lên đem Cố Bắc Minh chặn ngang ôm lên, đi xuống lầu.
Đặt Cố Bắc Minh đang hôn mê lên ghế, Sơ Nghiên quay lại chỗ Phó Niên Hằng đang hôn mê, một cước đem hắn đá đến đau tỉnh.
Thiên Hoa run cầm cập tiến vào không gian, ký chủ càng ngày càng bạo lực a. Thần Tử đại nhân, ngài mau mau đến đi a!!!
Cho nên, lúc Phó Niên Trạch đuổi đến, tình hình chính là như vậy. Hắn cũng không quản tình hình có đúng hay không nữa, vội bước đến chỗ Sơ Nghiên, một tay đem người kéo vào lòng, hai tay tựa như gọng kìm ôm chặt lấy Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên hơi ngẩn ra, hơi chớp mắt, cảm nhận người ôm mình đang run rẩy, cô vươn tay ôm lại hắn.