Sáng hôm sau, hơn chín giờ rưỡi Vương Tuyết Băng mới nhíu mày đưa tay lên che đi ánh sáng bên ngoài của sổ, đưa tay ra tìm điện thoại mà giật cả khoé môi.

Rốt cuộc đêm qua kịch liệt thế nào mà giờ đây toàn thân cô không còn chỗ nào không đau cả.

Đến khi ngồi dậy cô cũng phải mất rất nhiều sức để không bị ngã, đã vậy, khi vừa mở mắt lại không thấy anh đâu.

Không nghĩ nhiều nữa, Vương Tuyết Băng gắng sức lôi thân thể đau nhức xuống giường, vừa đặc chân xuống sàn, …

À thì mất đà cô ngã người xuống giường, com bô nhức mỏi kéo đến, lưng đau, chân run, eo mỏi, đặc biệt nơi tư mật vừa cọ xát nhẹ đã đau đến mức đáng thương…

Cứ thế hơn mười phút, Vương Tuyết Băng đã lấy lại được chút sức lực ít ỏi, đứng dậy thêm lần nữa, lê thân thể nhỏ bé của bản thân vào phòng tắm rửa.

Ở trong phòng tắm, cô ngồi hẳn vào bồn nước ấm, thân thể nhỏ bé của cô lúc này cũng đã giảm đi phần nào đau nhức lẫn mệt mỏi.

Vừa tắm xong, cô đã thay cho mình một bộ đầm đen vừa thay xong cô đi nhìn lại trước gương khẽ cười, giờ phút này đây cô và anh đã thuộc về nhau không thể tách rời rời.

Không để cô suy nghĩ thêm, điện thoại trên bàn lại reo lên, đưa tay cầm lấy, nhìn thấy tên người gọi cô khẽ cười đáp ngay: "Anh tư, sao vậy. "

Nghe thấy giọng nói có chút khàn của em gái, Vương Thừa Quân nhướng mày, có chút kinh ngạc, lên tiếng trêu chọc em gái: " Nhóc con, giọng của em làm sao thế? Không phải hôm qua nói chuyện với anh vẫn còn bình thường sao? "

Vương Tuyết Băng đỏ mặt, những hình ảnh tối qua cứ như thước phim tua chậm, mặt đỏ lúc này càng đỏ hơn, không mấy tự nhiên đáp lại: " Không có gì, chắc do thời tiết ở Bali với lại em vừa đến đã hứng thú với việc bơi lội nên đã bị cảm. "

Dừng một chút, cô lại nói thêm: " Không phải anh lại khi không rảnh rỗi lại điện cho em nói đều này thôi đấy chứ? "

" Không đùa em nữa, mau xuống sảnh khách sạn đón anh. " Vương Thừa Quân lên tiếng.

Nghe vậy, cô không hỏi nhiều, bảo anh đợi chút rồi cúp máy.

Khi vừa mở cửa, cô vẫn không thấy anh đâu, nhưng cô không nghỉ nhiều, đi đến đầu giường cầm áo khoác liền nhìn thấy tờ giấy ghi chú bên trong viết vài chữ ngắn gọn: [ Bé cưng, anh có việc phải ra ngoài, khi nào thức dậy nhớ bảo nhân viên khách sạn đem vài món ăn nhẹ lên phòng. Yêu em. ]

Nhìn tờ giấy ghi chú, cô nhoẽ miệng cười, rốt cuộc đây có còn là Dương Gia mà cô biết nữa không đây? Từ khi nào mà anh lại sến súa đến như vậy nhỉ?

Cuối cùng cô cũng gấp gọn tờ giấy ghi rồi để vào trong túi áo khoác, mở cửa phòng liền đi ra ngoài, đi được mấy bước thì trước mắt cô bỗng tối sầm, lão đảo vài bước thiếu chút nữa liền ngã ra sàn, người đàn ông cao lớn kia nhanh tay lẹ mắt liền vòng tay ôm trọn vòng eo nhỏ của cô gái nhỏ kéo vào trong lòng.

Kèm theo hành động đó là giọng nói trầm ấm của người đàn ông: " Bé cưng, em đang vội vàng muốn đi đâu mà không chú ý đường đi vậy? "

Vương Tuyết Băng nghe giọng nói quen thuộc, liền mở mắt nhìn người đàn ông trước mắt, nhỏ giọng giải thích: " Anh tư em đang ở dưới sảnh lễ tân. "

Triệu Hàn Dương ngước mắt nhìn Hắc Ưng, cậu gật đầu rời khỏi ngay sau đó, anh cuối mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, ánh mắt đầy sự cưng chiều: " Để Hắc Ưng đi đi, em đã ăn gì chưa? "

Vương Tuyết Băng lắc đầu trả lời chưa, sợ anh lo lắng nói thêm: " Em vừa mới thức thôi nên chưa kịp bảo nhân viên khách sạn đem đồ ăn lên. "

" Ừ. " Anh ừ một y, cuối người ôm ngang cô gái lên, một đường trở về phòng khách sạn, mở cửa đi vào, anh đặc cô ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô hôn lên má cô vài ngụm.

Không bao lâu, trên tay Vàng Ưng đã cầm thức ăn nóng hổi được đặc lên bàn, lên tiếng nói: " Lão đại, đồ ăn đã được đưa đến rồi. "

Anh chỉ gật đầu, khom người cầm hộp đồ ăn, thản nhiên gấp rồi đưa lên miệng của cô, nhếch môi cười: " Ăn đi, anh đút cho em. "

" Nhưng… nhưng em vẫn tự mình ăn được mà. " Vương Tuyết Băng đỏ mặt, lấp bắp trả lời.

Triệu Hàn Dương nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, tay kia vẫn để ở trước miệng cô nói: " Em chắc rằng sau đêm qua vẫn có thể tự mình ăn được? "

Cô không trả lời, mặt thoáng chốc đỏ hơn, không phục, cô đưa tay giành lấy muỗng đồ ăn từ tay anh, Triệu Hàn Dương không giành lấy, cô muốn tự cầm anh chiều, nhưng vừa cầm lấy muỗng đồ ăn, tay cô không tự chủ mà run rẩy.

Triệu Hàn Dương nhìn thấy cảnh này, bật cười trêu cô gái nhỏ: " Vẫn còn muốn tự mình ăn? "

Vương Tuyết Băng đỏ mặt, liếc mắt nhìn anh, không mấy tình nguyện mà ngoan ngoãn ăn đồ ăn do anh đút, một muỗng rồi lại một muỗng.

Trái lại không khí màu hồng ở trên ghế sofa, thì mấy chú chim ri mà anh nuôi đưa mắt nhìn nhau, không cần nhìn cũng biết họ đã quá quen với việc thức ăn chó có khắp mọi nơi, dù chủ mẫu đã khôi phục bình thường hay là trước đây thì cơm chó này vẫn rãi rất đều nha.

Nhưng cái quan trọng nhất chính là, đêm qua thật sự lão đại nhà họ và chủ mẫu đã chiến đấu rất kịch liệt nhỉ.

Nhìn xem cái cách lão đại nhà họ chăm sóc cho chủ mẫu liền biết ngay thôi.

Không bao lâu sau, Hắc Ưng đã đưa Vương Thừa Quân lên đến, thẳng đến vào phòng của lão đại nhà mình.

Vương Thừa Quân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không biết nên cười hay nên khóc đây, rốt cuộc chỉ mới có gần một tháng tháng thôi mà em gái anh cùng tên khó ở này đã trải qua chuyện gì mà để tên này chăm sóc cho cô hơn trước lúc thần trí không rõ ràng hơn thế nữa.

" Chuyện gì thế này, rốt cuộc em gái tôi sau mặt đỏ thế kia? Chẳng lẽ con nhóc ấy bị sốt nhỉ? " Không nhịn được sự tò mò, anh đưa mắt nhìn bốn con chim ri đang đứng làm nền kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play