Vốn nghĩ cô mới tỉnh táo lại, cơ thể không chịu nổi giày vò nên cơ bản anh không hề có ý định gì với cô cả.
Vậy mà cô lại có bản lĩnh trêu chọc anh.
" Đùa hả? " Anh vờn lưỡi của cô dây dưa một lúc, vừa buông môi cô ra thì giọng nói trầm khàn của anh đã rơi ngay xuống môi cô.
Vương Tuyết Băng nghe thấy tia nguy hiểm trong giọng nói của anh, toàn bộ dây thần kinh và các giác quan bị nhấn chìm trong cơ thể, hơi thở, mùi vị của anh.
Anh như muốn xâm chiếm mọi nơi trên người cô, chui vào da cô, cô muốn chống cự cũng không có sức.
Cô bị anh hôn như vậy mới muộn màng nhận ra từ khi anh bế cô qua cánh cửa này, anh như con thú ngủ đông bị kiềm chế đã lâu đột nhiên thức dậy.
Anh nhẫn nại với cô từng ly từng tí, yêu thương cô, bảo vệ cô, vậy mà cuối cùng lại bị cô chọc giận.
Ngay lập tức, toàn bộ cảm xúc của anh ùn ùn kéo đến, nguy hiểm không thể kiềm chế.
Anh đã phải chịu nhịn thật lâu.
Từ sau lần đó, anh hứa, khi cô chưa cho phép thì sẽ không làm loạn với cô.
Xa nhau một thời gian lâu như vậy, lại trải qua một cuộc hoạn nạn sinh tử, tiếp sau đó là khoảng thời gian cô mơ hồ mất trí nhớ, anh không đành lòng dọa cô sợ, cũng không muốn làm cô kích động nên không giây phút nào không nhẫn nhịn.
Kể cả khi cô không tỉnh táo cứ liên tục trườn lên người anh, còn ngây thơ hỏi vợ chồng ngủ cùng nhau thì thế nào.
Thế nhưng lá gan cô cũng thật lớn, khiến cho suy nghĩ muốn thanh tâm quả dục buông tha cho cô của anh bỗng chốc biến mất trước sự thương nhớ và khao khát bị tích tụ lâu ngày.
Ngay từ khi anh áp xuống người mình, Vương Tuyết Băng đã cảm nhận rõ ràng bên dưới người cô…
Cô bị hôn đến mức phải thều thào hổn hển gọi tên anh, giọng yếu ớt như mèo: " Triệu Hàn Dương…"
Giọng anh khàn đặc, vô cùng khêu gợi: " Hửm? "
" Bệnh của em vừa mới khởi sắc một chút mà anh đã không biết xấu hổ như thế này à, nhịn thêm một thời gian nữa không được sao? "
Giọng nói này của cô vô tình mang theo tia quyến rũ ngọt ngào lại càng thôi thúc anh muốn làm tới. Anh khàn giọng khẽ cười: " Bé con? Em thấy anh vẫn chưa nhịn đủ sao? Anh đây nhịn muốn hỏng luôn rồi? Anh còn nhịn chưa đủ lâu sao?"
" Sao lúc trước anh không lợi dụng lúc em trườn lên người anh mà làm tới đi? Lúc đó em chủ động hơn." Vương Tuyết Băng mặt dày nói.
Anh khẽ cười: " Anh Ba Vương Thừa Duật của em có nói lúc đó tư duy của em chỉ khoảng mười tuổi. Ánh mắt đó của em quá ngây thơ, anh không mắc bệnh yêu trẻ nhỏ, đương nhiên không ra tay được."
Vương Tuyết Băng: “…”
Vương Thừa Duật trời đánh thánh đâm nhà anh…
Mặt cô vừa đỏ vừa nóng: " Chẳng lẽ bây giờ ánh mắt em lại nhuốm vẻ trần tục rồi à? Không lẽ bây giờ em không ngây thơ sao? "
Anh cúi xuống ngậm vành tai, khiến cô khẽ rên lên một tiếng.
Anh cười thật khẽ, ghé vào tai cô: " Bây giờ trong mắt em, đã có anh."
" Anh ít tự mình đa tình đi. Đấy là hình ảnh phản chiếu mà thôi. Em đi bơi thôi mà anh cũng phải lượn lờ trước mặt, nếu không thì sao trong mắt em lại có anh được."
Cảm nhận cử động của anh càng lúc càng thân mật, hơi nóng không che giấu dâng lên khiến Vương Tuyết Băng đỏ mặt tía tai: “Triệu Hàn Dương anh đừng…”
Nhưng ngón tay của anh khẽ siết cằm cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi khàn giọng thì thầm: " Đợi đến sinh nhật hai tư tuổi của em rồi, anh cũng đã sắp ba mươi tám tuổi. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí còn phải trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được hơn người khác, chúng ta nên có một cuộc hôn nhân ổn định hạnh phúc, Bé Cưng à, cũng đến lúc chúng ta tạo bảo bảo của riêng mình rồi."
Nếu anh muốn thì cô cũng đồng ý thôi. Dù sao trong trái tim của cô, anh đã có một vị trí nhất định rồi, nên không có ai có thể thay thế được.
Triệu Hàn Dương, em hứa với anh, chuyện quá khứ của anh em sẽ tự mình ra tay, dù thế nào trong tương lai em với Triệu Hàn Lâm cũng sẽ có một hạnh phúc và một đau khổ đến cuối đời.
Vương Tuyết Băng đỏ mặt nhìn anh, không quên trêu chọc vào nổi đau anh không muốn nhìn thấy: “Anh cũng biết em mới hai mươi bốn tuổi, bây giờ có rất nhiều phụ nữ hiện đại ba mươi tuổi mới kết hôn sinh con, hay là chờ em thêm tám hoặc mười năm nữa nhé?”
Triệu Hàn Dương cười nhẹ, hôn chớp mũi nhỏ nhắn của cô: “ Chờ tám hoặc mười năm nữa cũng được, anh không ngại làm cha già đâu. Nhưng ba mẹ Vương không còn trẻ nữa, e rằng không đợi lâu vậy được, cũng nên cho ông bà ngoại có cơ hội nhìn cháu lớn lên chứ hả?”
Nói đến ba mẹ, ngẫm lại, ba mẹ Vương trông mong cô có thể hạnh phúc và có cháu ngoại ẩm bòng đã nhiều năm như vậy, kết quả, bây giờ đừng nói là cháu ngoại, ngay cả con trai và con gái cũng bận đến nỗi không có thời gian về nhà họ Vương thăm ông bà.
May mà ba mẹ Vương nghĩ thoáng, chưa từng làm khó cô. Nếu không, chắc ba cô đã cầm ba-toong chạy đến dinh thự nhà anh đập cửa từ lâu rồi.
Với lại, không phải là cô không muốn có con.
Chẳng qua là cô không nghĩ đến chuyện mình sẽ có con mà thôi.
Vì thế chuyện gì đến cũng đã đến, Vương Tuyết Băng vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Không gian phòng ngủ càng lúc càng nóng, chỉ nghe thấy những âm thanh ái ngại của đôi nam nữ đang quấn quýt với nhau trên giường.