Bạch phu nhân và Bạch lão gia đang ngồi uống trà trong phòng khách nghe tiếng còi xe.
“Quản gia Tần, bà ra xem thử có phải con bé Bảo Tú đến rồi không?” Bạch phu nhân nói.
Quản gia Tần đang chuẩn bị món ăn trong bếp nghe vậy liền tắt bếp ra mở cửa.
“Cậu chủ…” Quản gia Tần vừa nhìn thấy chiếc Lamborghini ánh bạc, bà liền biết không ai khác chính là Bạch Nhược Phong.
Từ Bảo Tú mở cửa xe bước xuống và đi vào trong nhà.
“Chào cô Từ!” Quản gia Tần nhìn thấy Từ Bảo Tú từ trong xe bước ra, bà liền chào hỏi.
Bạch phu nhân và Bạch lão gia nhìn thấy Từ Bảo Tú liền bắt chuyện.
“Bảo Tú, con đến rồi sao? Mau ngồi xuống đây đi.” Bạch phu nhân kéo tay Từ Bảo Tú đến bên cạnh bà.
“Bác gái, con có mua một ít đồ biếu hai bác.” Từ Bảo Tú đưa túi trái cây ra và nói.
Bạch phu nhân nhìn túi trái cây trên tay Từ Bảo Tú rồi nói: “Con đến chơi là bác vui rồi. Cần gì phải quà cáp như thế cho phí chứ?”
Từ Bảo Tú mỉm cười một cái rồi nói: “Bác gái đây là tấm lòng của con. Bác nhận cho con vui.”
“Được rồi bác nhận. Nhưng lần sau đến con không được mua quà cáp như thế này nữa.” Bạch phu nhân gật đầu đồng ý rồi nói.
“Quản gia Tần, chị đem đồ này xuống dưới giúp tôi.” Bạch phu nhân nhìn về phía quản gia Tần rồi nói.
Bạch Nhược Phong trên tay bế Tiểu Bảo bước vào trong phòng khách. Ánh mắt anh không hướng về Từ Bảo Tú.
“Ông nội, bà nội…” Tiểu Bảo chạy về phía ông bà Bạch đang ngồi.
Bạch lão gia nhìn thấy Tiểu Bảo, gương mặt ông liền nở một nụ cười.
“Tiểu Bảo của ông nội, dạo này con học hành như thế nào rồi?” Bạch lão gia xoa xoa đầu cậu bé rồi hỏi.
Bạch phu nhân cũng nở nụ cười vừa là vì Tiểu Bảo vừa là sự xuất hiện của Bạch Nhược Phong ở đây.
“Bảo Tú, thằng nhóc này đưa con đến đây sao?” Bạch phu nhân hỏi.
Từ Bảo Tú vui vẻ gật đầu rồi nói: “Con đến trung tâm mua một ít đồ để biếu hai bác thì nhìn thấy anh Phong và Tiểu Bảo cũng đang ở đó. Nên con hóa gian xe anh ấy đến đây.”
“Chị Tần, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?” Bạch phu nhân nhìn về phía quản gia Tần rồi hỏi.
Quản gia Tần cúi đầu rồi nói: “Tôi đã chuẩn bị bữa tối xong rồi. Thưa bà!”
Bạch phu nhân gật đầu: “Nhược Phong, con và Tiểu Bảo ở lại dùng bữa luôn nhé!”
Bạch phu nhân muốn Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong không còn bị rào cản khoảng cách cho nên bà muốn hai người họ dùng bữa tối với nhau. Nhưng…
“Xin lỗi con không thể dùng bữa tối. Ngày mai thằng bé còn có hoạt động ở trường vào sáng sớm.” Bạch Nhược Phong thẳng thừng từ chối.
Dường như Tiểu Bảo đã hiểu được ý của Bạch Nhược Phong. Cậu bé liền nói: “Baba, suýt một chút nữa con quên mất ngày mai con có hoạt động ở trường vào sáng sớm.”
“Ông nội, bà nội, baba phải đưa Tiểu Bảo vừa rồi. Hôm khác Tiểu Bảo lại sang thăm ông bà ạ.”
Bạch lão gia và Bạch phu nhân có chút tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Được! Vậy hôm khác Tiểu Bảo sang thăm ông bà nhé!”
“Dạ.”
Bạch Nhược Phong không nhìn Từ Bảo Tú một cái, anh bế Tiểu Bảo trên tay rồi rời đi.
Điều này khiến cho Từ Bảo Tú rất tức giận, lòng thù hận trong cô đã ngập tràn thù hận với Tô Ngọc Nhi, trái tim đau như ngàn vết dao cứa vào.
Bạch phu nhân không để ý đến Bạch Nhược Phong nữa, bà quay sang phía Từ Bảo Tú rồi nói: “Bảo Tú, con cứ mặc kệ nó đi. Vào trong dùng bữa với hai bác nào.”
Từ Bảo Tú giả vờ như không có chuyện gì cô gật đầu đồng ý với yêu cầu của Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân thấy vậy cười một cái rồi đứng dậy kéo tay Từ Bảo Tú vào trong để dùng bữa tối. Từ Bảo Tú đi theo ông bà Bạch để dùng bữa.
Khu Chung Cư Phú Mỹ.
Tí Tách! Tí Tách! Tiếng nước chảy tí tách.
Sau khi Tô Ngọc Nhi quay trở về nhà, tâm trạng cô rất tồi tệ khi chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, cô đang ngâm mình trong bồn nước nóng để giải tỏa những gì hôm nay cô gặp phải.
Hôm nay, có phải là đen không chứ? Đi xem nhà thì không thuê được nhà, lại còn gặp tên Trịnh Sơn khốn kiếp kia. Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại C&K thì lại bắt gặp Bạch Nhược Phong đang thân mật với cô gái xinh đẹp khác.
Một lúc sau khi thả người trong bồn tắm, Tô Ngọc Nhi đứng dậy mặc đồ và rời khỏi phòng tắm, cô đi vào trong bếp.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang nấu nước sôi để chế mì tiện lợi ăn cho lót bụng, cô nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô nhanh chóng ra mở cửa.
…
Không ai khác chính là Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo. Sau khi hai người họ rời khỏi nhà họ Bạch, đã lái xe đến đây để tìm Tô Ngọc Nhi.
Tô Ngọc Nhi há hốc mồm, mắt đứng tròng, cô không nghĩ Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo lại đến tìm cô giờ này.
Thấy Tô Ngọc Nhi không có phản ứng, Bạch Nhược Phong liền gọi: “Ngọc Nhi…”
Tô Ngọc Nhi lấy lại bình tĩnh, rồi đáp lại: “Sếp Bạch, không phải anh đang dùng bữa với cô Từ sao?”
Tô Ngọc Nhi lúc này mới giật bắn cả người, cô vừa mới nói gì vậy chứ? Như vậy có lẽ nào ngầm thừa nhận rằng cô đã thích Bạch Nhược Phong chứ?
Tô Ngọc Nhi lắp ba lắp bắp nói: “Không… Không có gì. Sếp Bạch, sao anh lại đến đây?”
Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói: “Tiểu Bảo có món quà tặng cho cô.”
Bạch Nhược Phong vừa nói xong, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đã món quà cho Tô Ngọc Nhi. Đó là bức tranh do chính tay cậu bé vẽ và được điểm cao trong lớp. Tô Ngọc Nhi có chút bất ngờ khi nhìn thấy món quà của Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, em tự vẽ sao?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi.