Sự xuất hiện của Trịnh Sơn ở đây, làm cho Tô Ngọc Nhi có chút bất ngờ, cô đứng hình mất mấy giây rồi mới phản ứng lại.

“Tôi không cần.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Trịnh Sơn nghe Tô Ngọc Nhi lên tiếng, anh ta đi đến vị trí của cô đang đứng và ghé sát tai nói: “Ngọc Nhi, nếu cô đồng ý giúp tôi thì cô sẽ có một căn nhà mới thật đẹp và rộng lớn.”

Tô Ngọc Nhi liền né sang một bên và lạnh lùng nói: “Tôi không cần. Anh tránh xa tôi ra.”

“Ngọc Nhi, cô chỉ cần nói tên họ Bạch kia không tấn công nhà họ Trịnh chúng tôi nữa. Cô đã có thể ở trong ngôi nhà mới rộng lớn rồi. Không phải rất có lợi cho cô sao?” Trịnh Sơn nói với giọng mỉa mai và coi rẻ giá trị của con người Tô Ngọc Nhi.

Tô Ngọc Nhi lạnh lùng nói: “Trịnh Sơn, anh xem rẻ giá trị con người tôi quá rồi đó. Anh nghĩ tôi sẽ vì căn nhà mà giúp cho nhà họ Trịnh các người thuận lời sao?”

Từng câu từng chữ Tô Ngọc Nhi nói ra, Trịnh Sơn không ngờ đó lại là từ miệng vị hôn thê cũ của anh ta thốt ra. Anh ta có chút bất ngờ.

“Ngọc Nhi, cô nghĩ cô có giá trị lắm sao? Chỉ qua cô cũng chỉ là một con cờ trong tay bọn họ.”

“Rồi cũng sẽ đến một ngày, bọn họ đem cô ra làm món hàng để ký kết hợp đồng với các tập đoàn khác.”

“Ngọc Nhi, cô nên nhớ cô cũng chỉ là vì vài đồng bạc lẻ lại đi bán thân và đẻ con cho người khác.”

Trịnh Sơn liên tục thốt ra những lời lẽ nặng nề làm cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu và tức giận. Nhất là khi nhắc đến chuyện của quá khứ vài năm trước.

Nếu bọn họ chịu giúp mẹ cô chữa trị bệnh thì cô có phải bán thân để có tiền chữa trị cho bà không chứ?

Đến ngay cả Trịnh Sơn - vị hôn phu cũ lúc đó của Tô Ngọc Nhi. Còn không đưa tay ra giúp cô thì hỏi ở đâu mà cô có số tiền lớn để chữa trị cho mẹ cô chứ?

Tại sao bọn họ lại độc ác như vậy? Tại sao họ lại dồn cô đến mức đường cùng vậy chứ?

“Trịnh Sơn, cẩn trọng từng lời nói của anh. Anh không biết được hậu quả có nó như thế nào đâu.” Tô Ngọc Nhi lấy lại bình tĩnh rồi lạnh lùng nói.

Chưa kịp để Trịnh Sơn nói lời nào, cô đã bỏ đi ngay lúc đó. Để lại cho tên Trịnh Sơn kia cục tức không thể nuốt trôi.

“Tô Ngọc Nhi, cô được lắm. Để tôi xem, cô làm được chuyện gì.” Trịnh Sơn tức giận la hét một mình.

Lão Lý bây giờ mới mở miệng hỏi: “Anh bạn trẻ, anh có muốn tôi tìm nhà giúp anh nữa không?”

“Tìm nhà cái gì chứ? Mau cút đi.” Trịnh Sơn la hét và tức giận đuổi lão Lý đi.

Lão Lý cũng nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó.

Trung tâm thành phố Hà Nội.

Tô Ngọc Nhi đã đến trung tâm của thành phố, cô yêu cầu tài xế cho cô xuống ở đây. Cô muốn đi dạo phố một lát, hít thở không khí trong lành, có thể sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.

Trung tâm thương mại C&K.

Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo ghé trung tâm để mua một số đồ cần thiết nhưng khi ra về lại gặp được Từ Bảo Tú đang đứng ở trước cửa lớn của trung tâm thương mại.

“Nhược Phong, anh cũng ở đây sao?” Từ Bảo Tú nhìn thấy và chạy đến bắt chuyện.

“Tiểu Bảo…” Từ Bảo Tú khom người muốn gần gũi với cậu bé nhưng cậu bé rất nhanh đã né sang một bên.

Bạch Nhược Phong lạnh lùng trả lời cô: “Tôi đưa Tiểu Bảo đi mua một số đồ.”

Đúng lúc này, Tô Ngọc Nhi đi ngang qua và vốn dĩ cô định chạy đến nơi Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đang đứng. Nhưng lại nhìn thấy Từ Bảo Tú đứng đó nên cô đã dẹp bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Từ Bảo Tú đã nhìn thấy được Tô Ngọc Nhi đang hướng mắt về nơi này, cô giả vờ làm đổ ly nước cô đang cầm trên tay lên người Bạch Nhược Phong.

“Nhược Phong, em xin lỗi. Em sơ ý quá, để em lấy khăn lau người cho anh.” Từ Bảo Tú tỏ vẻ có lỗi và nói lời xin lỗi.

“Không cần.” Bạch Nhược Phong đã từ chối sự giúp đỡ của Từ Bảo Tú.

Từ Bảo Tú không dừng lại, cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra và lau chỗ nước vừa đổ trên người Bạch Nhược Phong. Vừa lau cô vừa tỏ ra sự gần gũi giữa cô và Bạch Nhược Phong.

Không khác gì Từ Bảo Tú đang khẳng định Bạch Nhược Phong là người của cô ta.

Tô Ngọc Nhi đã nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra ở phía đối diện, cô thất vọng pha lẫn chút tức giận rồi rời đi. Điều này đã làm cho Tô Ngọc Nhi hiểu lầm mối quan hệ giữa Từ Bảo Tú và Bạch Nhược Phong.

Bạch Nhược Phong đã né sang một bên, không để cho Từ Bảo Tú có cơ hội gần gũi anh.

Tô Ngọc Nhi rời đi, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đã nhìn thấy sự xuất hiện của cô và biết được cô đã chứng kiến được chuyện lúc nãy.

“Nhược Phong, anh cho em đi nhờ xe đến nhà anh được không? Anh không từ chối đấy chứ?” Từ Bảo Tú muốn đi nhờ xe Bạch Nhược Phong.

“Đến nhà tôi?” Bạch Nhược Phong có chút bất ngờ.

Từ Bảo Tú mỉm cười gật đầu rồi nói: “Đúng vậy. Lúc nãy bác gái có gọi em sang nhà và ăn bữa tối với bác. Phải rồi em vừa mua một ít đồ đến biếu bác.” Nói rồi Từ Bảo Tú đưa vài túi đồ trong tay lên cho Bạch Nhược Phong xem.

“Cô tự bắt xe đi đi.” Bạch Nhược Phong không quan tâm, anh lạnh lùng nói.

Từ Bảo Tú nắm tay Bạch Nhược Phong lay lay và nói: “Bây giờ cũng đã trễ rồi, lại khó bắt xe nữa. Anh cho em hóa gian về nhà đi. Coi như anh giúp em lần này đi.”

Bạch Nhược Phong gỡ tay Từ Bảo Tú ra khỏi tay anh rồi nói: “Thôi được. Tôi sẽ cho cô hóa gian.”

Từ Bảo Tú vui mừng ra mặt, cô nói lời cảm ơn rồi mở cửa lên xe: “Nhược Phong, cảm ơn anh vì đã cho em hóa gian đến nhà anh.” Cô mở cửa xe phó lái và ngồi vào trong nhưng đã bị Bạch Nhược Phong ngăn cản.

Từ Bảo Tú có chút thất vọng, cô không muốn bị Bạch Nhược Phong đối xử một cách thờ ơ như vậy.

Tiểu Bảo cười thầm rồi nói: “Baba lái xe đi!” Cậu bé đưa tay chỉ thẳng về phía trước.

“Tiểu Bảo, con ngồi cẩn thận. Baba bắt đầu đi đây.” Bạch Nhược Phong nhìn qua gương trong xe nói với cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch.

Cậu bé cười một cái rồi thả nút like cho Bạch Nhược Phong.

Bạch Nhược Phong khởi động rồi lái xe rời đi. Anh vững vàng tay lái chạy một lúc cũng đã đến biệt thự của ông bà Bạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play