Ân Tố Tố cho dừng xe ngựa, nhìn Tiểu Nha nói: “Đi, mua điểm tâm”.
“Vâng, tiểu thư”. Tiểu Nha xuống xe trước, sau đó đỡ Ân Tố Tố xuống, chậm rãi đi về hướng tiệm bán điểm tâm.
Ân Tố Tố xem như là khách quen của tiệm này, hơn nữa bản thân cô cũng có tiếng ở kinh thành, thế nên dù đội khinh sa nhưng vẫn vẫn có không ít người nhận ra, sau khi nhận ra, trên mặt một số người mang loại biểu cảm ý vị sâu xa.
Bởi vì Bạch y tiên cũng ở đây.
Qua miệng của người kể chuyện trong trà lâu, câu chuyện giữa Bạch y tiên và tiểu thư Ân gia trở nên hấp dẫn hơn nhiều.
Suy cho cùng mọi chuyện đều là vì Tiêu thế tử, Tiêu thế tử nhân trung long phụng và công tử Ân gia là bạn tốt, tất nhiên mọi người đều cho rằng hai người trai tài gái sắc, thế tử phu nhân tương lai nhất định là Ân tiểu thư.
Kết quả, Tiêu thế tử chẳng nói chẳng rằng đem một nữ tử về khiến mọi người đều bất ngờ, lại cảm thấy hai người họ chẳng có điểm nào xứng đôi, cho đến khi cái danh y tiên vang xa, một số người mới cho rằng họ là Kim Đồng Ngọc Nữ.
Nhưng rất nhanh, Bạch y tiên làm ra hàng loạt chuyện, khiến người khác nghĩ không thông, cho nên họ bắt đầu suy đoán liệu có phải Tiêu thế tử muốn hưởng Tề nhân chi phúc*, khiến Bạch y tiên tức giận nên mới làm vậy.
*Tề nhân chi phúc: ý trong đoạn này nghĩa là muốn tam thê tứ thiếp (vừa muốn Ân Tố Tố vừa muốn Bạch Như Sương).
Cho đến hôm qua, có một số người chứng kiến chuyện xảy ra trước cửa lớn Ân phủ mới rõ đầu đuôi mọi chuyện, lập tức đều đồng cảm với Ân tiểu thư.
Chẳng qua chỉ là tình cảm huynh muội thanh mai trúc mã nhưng bị hiểu lầm thành tư tình thì thôi đi, không nghe giải thích cũng thôi đi, còn rút kiếm muốn giết người, Bạch y tiên này quả là ác độc mà.
Ân Tố Tố không biết người qua đường đứng về phía cô nhiều hơn, còn có một số người cảm thấy Tiêu thế tử và Bạch y tiên mới là tuyệt phối, bây giờ trong đầu cô chỉ có một chuyện: Lãnh Nguyệt đã đến kinh thành, rốt cuộc cha cô có biết hay không?
Tiểu Nha dìu Ân Tố Tố vào tiệm qua cửa dành cho khách quý ở bên cạnh, rất nhanh đã mua xong hai phần điểm tâm chuẩn bị rời đi, mà lúc này Lãnh Nguyệt đột nhiên mở miệng, khiến Ân Tố Tố dừng bước.
“Người khác đều đang xếp hàng, mà cô lại chen hàng vào trong, lẽ nào gia quyến nhà quan cao hơn lão bách tính bình thường như chúng ta?” Lãnh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, nâng mắt quan sát Ân Tố Tố.
Một người khác đang xếp hàng nói chen vào: “Vị phu nhân này nói sai rồi, khách quý không cần xếp hàng, nhưng phải bỏ ra gấp đôi số tiền, ông chủ đã nói rõ rồi, bên đó còn treo thẻ nữa kìa, bà mới đến kinh thành nên chắc không biết nhỉ”.
Những người xung quanh lập tức phụ họa theo, tiệm điểm tâm này nổi tiếng, ông chủ lại thật thà, có khi còn tặng thêm điểm tâm cho người mua. Nếu có khách quý không muốn xếp hàng thì phải trả nhiều tiền hơn, vô cùng công bằng. Hơn nữa điểm tâm trong tiệm phong phú, không có chuyện khách quý mua rồi thì không còn hàng cho họ mua nữa, thế nên cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Sắc mặt Lãnh Nguyệt hơi lạnh đi, cầm theo điểm tâm chuẩn bị rời đi.
Ân Tố Tố nhanh bước đến trước mặt bà ta, ngăn Lãnh Nguyệt lại, nhìn Bạch Như Sương đang đứng ở phía sau, cố ý hỏi: “Bạch cô nương đây là lại sắp xếp người cố ý gây phiền phức cho ta?”
“Ta không có, chỉ là sư phụ ta lần đầu đến kinh thành, không hiểu quy tắc ở đây. Ân tiểu thư cũng không cần quấn lấy không buông, chặn đường chúng ta chứ”. Bạch Như Sương nói xong, dìu Lãnh Nguyệt bước nhanh đi.
Ân Tố Tố cũng quay người đưa theo Tiểu Nha rời đi!
Lãnh Nguyệt! Đúng thật là Lãnh Nguyệt!
Dáng vẻ đó cô tuyệt đối không bao giờ quên, vì nữ nhân này mà cha cô đã phản bội mẫu thân.
Thế giới này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, càng huống hồ cha cô mới chỉ có một thê một thiếp, cho dù có rước thêm một di nương người khác cũng chẳng nói gì.
Nhưng mẫu thân cô chắc chắn rất buồn.
Càng huống hồ cha cô là thật lòng yêu Lãnh Nguyệt, còn chuẩn bị cưới bà ta về làm thê tử, cho dù không làm được thê tử, cũng tuyệt đối không để bà ta làm thiếp, đây mới chính là nguyên nhân khiến mẫu thân cô chết tâm.
Ân Tố Tố nghĩ mãi, đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt đã đi xa một lần nữa.
“Tiểu Nha, về phủ”. Ân Tố Tố nói xong, trực tiếp lên xe ngựa, kêu phu xe đánh xe nhanh chút.
Sau khi về đến Ân phủ, Ân Tố Tố lại gửi một phần điểm tâm đến Hồng Lư Uyển, còn mình đi đến Ngô Đồng Uyển.
Hôm nay Ân Hằng ở nhà, thấy Ân Tố Tố đặc biệt mang điểm tâm đến, bèn hỏi một câu: “Đã gửi đến chỗ tổ mẫu chưa?”
“Cha yên tâm, đã gửi rồi”. Ân Tố Tố đặt điểm tâm xuống, cố ý bày ra dáng vẻ tức giận mà ngồi xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Sao vậy?” Tần Tư Sương lập tức quan tâm hỏi han.
Ân Tố Tố nghiến răng nói: “Còn không phải vì Bạch Như Sương sao, lúc con mua điểm tâm đụng phải cô ta, con đi vào bằng cửa dành cho khách quý, trả tiền lấy điểm tâm chuẩn bị rời đi, sư phụ cô ta đột nhiên gọi con lại”.
“Sư phụ của Bạch cô nương?” Tần Tư Sương cau mày, “sư phụ của Bạch cô nương bắt nạt con?”
Ân Tố Tố cau mày ngẩng đầu lên, cố ý nhìn biểu cảm của cha cô, trái tim liền lạnh buốt hơn phân nửa.
“Bà ta nói con ỷ mình là nữ quyến nhà quan, không quan tâm người khác, cố ý chen hàng mua điểm tâm, nói con ức hiếp lão bách tính, đây không phải là mắng con không có gáo dưỡng sao? May mà có mấy vị thúc thúc thẩm thẩm ở bên cạnh giúp con giải thích, nếu không thì con có mười cái miệng cũng không giải thích nổi”. Ân Tố Tố nói.
“Chắc là vừa đến kinh thành, không hiểu quy tắc, có lẽ không phải cố ý đâu”. Ân Hằng vội nói.
Trái tim của Ân Tố Tố triệt để nguội lạnh.
“Thiếp không quan tâm bà ta có phải vừa đến kinh thành hay không, sư phụ của Bạch cô nương chắc chắn là nhắm vào A Man, đúng là kỳ lạ, hai sư đồ nhà này đúng là không phải loại tốt đẹp gì”. Tần Tư Sương mắng.
“Nàng nói chuyện quá đáng rồi đó, người ta không biết chứ có phải cố ý đâu, chẳng qua là nói A Man một câu, hà tất phải dây dưa không thôi như vậy”. Ân Hằng gay gắt nói.
Ân Tố Tố nhàn nhạt nâng mắt lên, nhìn Ân Hằng hỏi: “Sao cha biết bà ta lần đầu tới kinh thành, hơn nữa sao lại biết bà ta không phải cố ý?”
Ân Hằng muốn nói lại thôi, khẽ ho một tiếng, nói: “Không phải Bạch cô nương sống ở phố Nam sao, phố Nam có người mới tới, chẳng bao lâu là truyền ra ngoài thôi, như chuyện sư phụ con đến nhà đó, bây giờ hàng xóm xung quanh đều biết hết rồi”.
Ân Tố Tố cụp mắt, âm thanh càng lạnh lùng hơn: “Cha quá lý tính rồi, con gái mình vô duyên vô cớ bị người ta mắng, cha cũng nên vì con mà nói một hai câu mới phải”.
Ân Hằng mím môi, đứng dậy nói: “Được rồi, chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng để ý thôi, đừng để ảnh hưởng tâm trạng. Hôm nay ta mang về cho con một nghiên đài hàng thượng phẩm, đã đưa đến viện tử của con rồi, ta còn có chuyện, đi trước đây”.
Tần Tư Sương vội hỏi: “Còn phải ra ngoài sao? Bữa tối thì sao?”
“Bữa tối ta sẽ dùng ở nhà một vị bằng hữu, không cần đợi”. Ân Hằng nói xong, quay người rời đi.
Ân Tố Tố ngồi sát lại gần Tần Tư Sương, cả người dựa vào người bà, khẽ nói: “Cha đúng thật là, đến một câu bênh con cũng không thèm nói”.
“Có thể là vì đại ca con chưa xuất quan, trong lòng ông ấy vẫn nghĩ đến chuyện của nó”. Tần Tư Sương khẽ vỗ lưng Ân Tố Tố an ủi.
Giờ khắc này Ân Tố Tố càng hạ quyết tâm.
Chỉ cần tìm thấy thời cơ thích hợp, cô nhất định để cho mẫu thân tận mắt nhìn thấy cha cô và Lãnh Nguyệt kia tình sâu nghĩa trọng như thế nào. Chỉ khi để mẫu thân tận mắt nhìn thấy bà mới quyết đoán được.
Đến lúc đó dù mẫu thân lựa chọn thế nào, cô nhất định đều bảo vệ mẫu thân, tôn trọng lựa chọn của bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT