Đối với Ân gia mà nói, sự tồn tại của sư phụ Ân Tố Tố thật sự rất thần bí, dạy Ân Tố Tố võ công, dạy Ân Tố Tố chế thuốc, còn dạy cô gảy đàn, nhưng chưa có ai từng gặp qua vị sư phụ này.

Không ai biết nàng đến từ đâu, danh tính là gì, Ân Hằng và Tần Tư Sương chỉ đành coi nàng là cao nhân không hiện thế, không thích lễ nghi phiền phức, càng không muốn xã giao với người khác, chẳng qua là nhìn trúng Ân Tố Tố nên thu nhận cô làm đồ đệ, dạy dỗ cô vài năm.

Thế nên nghe tin nàng sắp đến nhà, cả Ân phủ đều rất mong chờ.

Ân Tố Tố không nghĩ mẫu thân cô sẽ tiếp đãi trịnh trọng tới vậy, vừa buồn cười lại có chút cảm động, cho nên cũng bắt tay vào giúp đỡ.

Đến gần giữa trưa, Ân phủ có người đến bái kiến, quản gia chỉ nhìn một cái lập tức cho người đến dẫn họ vào trong.

Theo như lời quản gia miêu tả, người này khí chất bất phàm, không giống phàm nhân, nhất định là sư phụ của tiểu thư nhà mình.

Đến cả lão phu nhân cũng hiếu kỳ nên phái người đến nhìn một cái, sau khi tiểu nha hoàn quay về, bẩm báo với lão phu nhân người đó xinh đẹp tuyệt trần, bước đi thanh thoát, dáng vẻ tựa thần tiên.

Ân Hằng không nhịn được có chút căng thẳng, Tần Tư Sương lại rất nhiệt tình, nữ tử này là người đã dốc lòng dạy dỗ con gái bà, dạy cô võ công tự bảo vệ mình, lại dạy cô chế thuốc trị bệnh, còn dạy cô gảy đàn, nhờ vậy khiến cô trở nên nổi bật trong đám nữ tử khuê các ở kinh thành.

Một sư phụ tựa thần tiên như vậy, cho dù bảo bà mang hết của hồi môn tặng cho người ta, bà cũng can tâm tình nguyện.

“Tư Linh sư phụ, mời ngồi”. Ân Hằng mời.

Khóe miệng Tư Linh nhếch lên thành một nụ cười cực nhạt, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu, chẳng qua là ăn bữa cơm thôi, xem xem tiểu đồ nhi của ta có tiến bộ hay không, ngoài ra ta muốn ở lại kinh thành một thời gian, vậy nên vẫn hy vọng Ân đại nhân đừng suốt ngày giữ khư khư nó ở nhà, để nó đến chỗ ta nhiều một chút, ta muốn nhân cơ hội này dạy nó thêm vài thứ”.

Ân Hằng lập tức nói: “Tất nhiên, vất vả cho Tư Linh sư phụ rồi”.

Ân Tố Tố nhìn Tư Linh không chớp mắt, còn có Phó Linh và Trần Viên Viên.

Tuy ba người này đều là phần thưởng của hệ thống, nhưng cô không ngờ hệ thống cho cô ba nhân vật hoàn mỹ tới thế, ba người giống như được Nữ Oa tận tâm tận lực nặn thành vậy, tinh xảo vô cùng, không hề có chút khuyết điểm nào, ai nấy đều mang dáng vẻ thần tiên bất phàm.

Tư Linh xinh đẹp lạnh lùng, khí chất bất phàm.

Phó Linh dịu dàng đoan trang, nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn như nước chảy vậy, thật khiến người khác thoải mái.

Trần Viên Viên hoạt bát lanh lợi lại đáng yêu, khiến người khác vừa gặp liền có hảo cảm.

“Tư Linh sư phụ đến kinh thành là có chuyện cần giải quyết sao, chúng ta có giúp gì được không?” Tần Tư Sương vội hỏi.

Tư Linh lắc đầu, “vài chuyện riêng thôi”.

Phó Linh dịu dàng mở miệng nói: “Ân phu nhân không cần lo lắng, đều là mấy chuyện vặt thôi, chỉ là làm phiền tiểu sư chất của ta một thời gian rồi”.

“Không phiền không phiền, sư phụ sư thúc sư tỷ đến thăm, con vui còn không kịp mà”. Ân Tố Tố vui vẻ nói.

Có thể không vui sao, vì thế giới này có hạn chế Đại tông sư nên sư phụ cô không thể tùy tiện động thủ, nhưng có sư thúc ở đây, mà sư thúc còn lợi hại hơn Tông sư bình thường nhiều, cách Đại tông sư chỉ còn một bước nữa thôi.

Tuy sư tỷ cùng cấp với cô, như khinh công lợi hại, công phu thăm dò tin tức càng lợi hại hơn, cho dù sau này cô chỉ ở trong phủ cũng có thể nắm được toàn bộ tin tức bên ngoài.

Chỉ đáng tiếc cô quá nghèo, nếu không mua thêm mấy sư tỷ nữa thì tốt rồi.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Ân Tố Tố dẫn đám người Tư Linh đến Thanh Trúc Viện của mình, để Tiểu Nha lui xuống nghỉ ngơi, chỉ còn bốn người ở lại trong phòng.

“A Man, chúng ta xưng hô như vậy với cô sao?” Tư Linh hỏi.

Ân Tố Tố lập tức gật đầu nói: “Được, cứ làm theo thiếp lập của hệ thống đi, mọi người là sư phụ, sư thúc và sư tỷ của ta”.

“Vậy được”. Phó Linh cười nói, “trang tử đủ lớn không? Kiến trúc của trung tâm xử lý thông tin với chỗ đó không ăn khớp, vẫn nên cẩn thận chút”.

“Những cánh đồng xung quanh đó đều là của con, quản sự cũng là người của con, có thể yên tâm. Ngoài ra, con có một chuyện muốn hỏi, ban nãy mọi người ăn cơm thật sao?” Ân Tố Tố lần đầu tiên gặp người của hệ hống, thế nên dù có hơi ngại nhưng vẫn muốn hỏi rõ.

“Tiểu sư muội yên tâm, chúng ta đều giống với người ở thế giới này, cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, điểm khác biệt duy nhất đó chính là nếu không may chúng ta chết thì sẽ biến thành mã hiệu trở về hệ thống, cần nạp khắc kim vào mới được xuất hiện lần nữa. Hơn nữa ký ức vẫn được lưu giữ, thế nên không cần lo”. Trần Viên Viên cười híp mắt giải thích với Ân Tố Tố.

“Vậy bị thương thì xử lý thế nào?” Ân Tố Tố hỏi.

“Chỉ cần không chết ngay lập tức, chúng ta đều có thể tự chữa thương, không cần lo”. Phó Linh dịu dàng nói.

Ân Tố Tố nghe xong thì càng vui.

Cô càng quyết tâm kiếm tiền, như vậy có thể mua thêm mấy sư tỷ nữa rồi!

Bốn người nói chuyện thêm một lúc, Ân Tố Tố sai người chuẩn bị xe ngựa, đích thân đưa họ đến trang tử, đồng thời lấy thêm ít ngân lượng trong phòng thu chi giao cho Tư Linh sư phụ, dù sao ăn uống vẫn cần tiêu đến tiền.

Sau khi đến trang tử, Tống quản sự đã được báo tin từ trước sớm đã đến rồi, sau khi nhìn thấy người thì ngơ luôn, sau đó mới quỳ xuống khấu bái, được Thường An đỡ dậy.

“Tống quản sự, sau này trang tử không cần người hầu, sư phụ ta sẽ ở đây một thời gian dài, nếu họ có cần gì thì đích thân đến tìm ông là được”. Ân Tố Tố nói.

“Làm sao đích thân đến tìm ta được, có chuyện gì thì cứ gọi ta đến”. Tống quản sự căng thẳng nói.

“Không có gì nhiều cả, một ngày ba bữa chúng ta sẽ tự giải quyết, tự mình nấu ăn, vậy nên chỉ cần mỗi ngày gửi ít rau tươi đến là được”. Trần Viên Viên cười nói, sau đó đưa một cái túi qua, “trong này có bạc, trừ rau tươi ra, mỗi ngày đưa thêm thịt nữa, nếu thiếu thì bảo ta, ta đưa thêm cho ông”.

Ân Tố Tố thấy họ ứng xử rất tốt, cũng yên tâm hơn nhiều.

“Sư phụ, vậy con về trước đây, nếu có chuyện gì, người cứ gửi thư cho con”. Ân Tố Tố nói.

Tư Linh khẽ cười một tiếng, khinh sa đội trên đầu nhẹ nhàng tung bay theo gió, khiến Ân Tố Tố không thể rời mắt.

Sư phụ cô giống như thần tiên vậy, không nhiễm khói lửa nhân gian.

“Yên tâm, con cứ về trước đi, có chuyện ta sẽ tìm”. Tư Linh nói.

Ân Tố Tố gật đầu, nói thêm với Tống quản sự vài câu rồi lên xe ngựa rời đi.

“Sư phụ của tiểu thư tựa như thần tiên vậy”. Tiểu Nha không nhịn được phải khen nàng lần nữa.

Ân Tố Tố bất lực khẽ cười, suốt đường đi Tiểu Nha cứ lặp đi lặp lại hai chữ thần tiên này không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi lần lại đều thốt lên câu cảm thán.

“Nếu không phải thần tiên, sao có thể có được dáng vẻ đó chứ”. Tiểu Nha lại cảm thán một câu.

Ân Tố Tố cố ý chọc: “Thế nào, tiểu thư nhà em là ta đây không đẹp sao?”

“Tiểu thư tất nhiên xinh đẹp vô cùng, nhưng trên người Tư Linh sư phụ có một cảm giác khác, giống như vầng sáng tỏa ra xung quanh Bồ Tát trên bức họa ý, càng khiến Tư Linh sư phụ giống một thần tiên hơn”. Tiểu Nha nói.

Ân Tố Tố hiểu cảm giác này, xem ra hệ thống cũng rất tận tâm, cho cô một nhân viên quản lý hoàn mỹ tới vậy.

“Tiểu thư, hôm nay chúng ta có đi mua điểm tâm nữa không?” Tiểu Nha nói, sau đó vén rèm nhìn ra ngoài, đột nhiên hô lên, “ý, tiểu thư, phía sau Bạch cô nương có thêm một người nữa”.

Ân Tố Tố nhún vai, bên cạnh cô ta nhiều thêm mấy người không phải rất đỗi bình thường sao? Lam nhan tri kỷ nhiều tới vậy mà.

“Hình như là một nữ nhân”. Tiểu Nha nói tiếp.

“Cái gì?!”

Ân Tố Tố lập tức vén rèm ra nhìn, chỉ nhìn thấy bên cạnh Bạch Như Sương có một nữ tử đội khinh sa, hai người quan hệ thân mật, lại vô cùng xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.

Lãnh Nguyệt, hóa ra bà ta thật sự đã sớm đến kinh thành rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play