Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi làm tan bầu không khí u buồn vừa rồi, Bạch Tuấn Minh vội lấy điện thoại từ trên bàn rồi vội nghe máy.
Bên kia chuyền đến giọng nói trầm ấm rất quen thuộc của Lâm Thiên Vũ ''Alo Tuấn Minh à, mấy hôm trước thầy có đưa bảng danh sách thống kê các bạn năm sau đăng ký lớp học phụ đạo đó em chụp gửi cho thầy nhé''
Bạch Tuấn Minh đảo mắt chợt nhớ mấy hôm trước cậu có đưa cho Triệu Sở Nhi giữ liền đáp.
''À cái đó em thống kê xong rồi thầy đợi em chút nhé ''
Lâm Thiên Vũ ''Được''
Nói xong liền cúp máy, cậu nhìn màng hình điện thoại lướt ngón tay đến vị trí số điện thoại của Triệu Sở Nhi liền nhấn gọi.
Vài tiếng chuông vang lên sau đó là giọng của Triệu Sở Nhi cất lên ''Alo?''
Bạch Tuấn Minh nhướng mày ''À cái tờ giấy thống kê lớp học phụ đạo mấy hôm trước tớ đưa cho cậu, cậu chụp lại gửi thầy chủ nhiệm nhé ''
Triệu Sở Nhi bên đầu dây im lặng hồi, có lẽ là đang nhớ lại chuyện mấy hôm trước rồi đáp ''À nhớ rồi, tí nữa tớ gửi cho thầy ''
Cúp máy, Triệu Sở Nhi đang nằm trên chiếc giường niệm lớn màu trắng yêm ái, cô vẫn còn mặc bộ đồ đồng phục trên người vẫn chưa thay.
Triệu Sở Nhi nhíu mày nhìn trần nhà đang cố sắp xếp lại loạt ký ức, mấy hôm trước hình như cô về liền chạy vào phòng sách của mẹ tìm cuốn sách, hai hàng chân mày của cô kéo khoảng cách lại gần nhau hơn cố nhớ lại.
Sau đó....đọc xong thì hình như vội ra ngoài gặp Lâm Thiên Vũ nên liền kẹp tờ giấy thông kê kia ở trên bàn học vào cuốn sách rồi chạy đến phòng sách của mẹ cất lại chỗ cũ.
Triệu Sở Nhi nhắm mắt thở dài một hơi rồi bất lực đứ tay đấm nhẹ vào đầu mình.
''Như không kẹp tờ giấy vào đó làm gì chứ''
Một loạt động tác miễn cưỡng ưỡn người đứng dậy bước ra khỏi phòng, sàn nhà khá lạnh xuyên qua lớp vớ rồi đến da thịt trên chân cô lạnh buốt.
Đến trước cánh cửa phòng sách to lớn kia của Trần Nghiêm Tú lòng ngực cô lại nặng nề, thật ra khá sợ khi vào đây, tuy bà ta chưa bao giờ chửi hay cấm cô vào nhưng bản thân cô biết rõ căn phòng này chứa rất nhiều tư liệu quan trọng của công ty.
Triệu Sở Nhi vặn tay cầm cửa mở ra, trong phòng ít ánh sáng, tổng cộng có năm kệ sách rất lớn ở hai bên vách tường vàn một bàn làm việc đầy giấy tờ ở trên của Trần Nghiêm Tú.
Cô bước chân đến chiếc bàn lớn, khi vừa vào đã thấy cuốn sách hôm nọ rồi vì chính sự vội vàng hôm ấy nên cô ném đại cuốn sách lên bàn.
Cô cầm lấy quyển sách tâm lý học lên, không khó để tìm được một tờ giấy kẹp bên trong cuốn sách, sau khi lấy được danh sách thống kê học phụ đạo thì cô cầm quyển sách định đi đến cất vào kệ đàng hoàng thì vô tình liếc mắt vào màng hình mấy tính trên bàn.
Triệu Sở Nhi ''..?! ''
Cô chỉ vừa lướt mắt hình như thấy dòng chữ có ''95 khẩu súng....'' có cảm giác không đúng lắm, cảm giác tò mò dâng lên khiến cô phải khựng bước chân quay đầu lại nhìn kỹ vào màng hình máy tính rõ hơn.
Trên màng hình là hoàn loạt liệt kê tên của những khẩu súng......35 khẩu súng M82 Barett,10 khẩu súng SAKO TRG 42,........ và dòng chữ cuối cùng là ''Được lưu trữ ở nhà kho trong căn biệt thự ở Thẩm Quyến ''
Triệu Sở Nhi trợn tròn mắt nhìn đóng chữ trên máy tính, cô không hiểu gì về súng, cũng hiểu rõ về tính chất công việc bất động sản của Trần Nghiêm Tú chẳng hề có liên quan gì đến súng cả.
Mặt cô bắt đầu khó coi, ngón tay run rẩy kiểm tra hàng loạt những gì được lưu trong máy tính.
Tim cô đập nhanh liên hồi như muốn nổ tung ra trước những thứ trong máy.
.....Trần Nghiêm Tú và Triệu Đông tàn trữ vũ khí trái phép!!!! ba mẹ cô phạm tội chính trị lớn rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT