Học giỏi chăm chỉ vào học hành là trên hết tất cả mọi thứ, ở sạch sẽ ngăn nắp, da trắng vì suốt ngày ở nhà học bài, tính cách lúc nắng lúc mưa riêng với Trạch Dương thì lúc nào cũng bão tố, gương mặt khá tròn vì sở hữu hai má bánh bao giong mẹ nhưng nết khó chịu nhăn nhó giống ba.
————-
Trạch Dương
16 tuổi, cao 1m87
Học không giỏi nhưng chơi thể thao rất tốt đặc biệt là bóng rổ tương lai có vẻ sẽ hướng đến làm cầu thủ bóng rổ quốc gia. Ngoại hình to khỏe cơ bắp vì suốt ngày chơi thể thao, tính cách hướng lung tung thích chọc người khác chửi nhất là Bạch Tuấn Minh. Gương mặt...ừ thì đa số thằng nào chơi thể thao cũng đều đẹp Trạch Dương cũng thế.
Vào Truyện
''Phòng 142 Bạch Tuấn Minh ''
Bạch Tuấn Minh nghe xong liền cảm ơn thầy giáo đầu hói trước mặt.
Thầy giáo nhìn cậu cau mày hỏi.
'' Không phải ngoài đấy có bảng thông báo sắp xếp học sinh vào phòng ký túc xá sao? ''
'' Ở ngoài nhiều người em không chen vào được nên đến đây hỏi thầy ''
Thầy giáo xua tay.
'' Được rồi em kéo hành lý về đúng phòng của mình đi ''
Bạch Tuấn Minh cúi đầu - vâng ạ, nói xong liền vật vả kéo vali đi vào ký túc xá của trường Thất Trung.
Vào khu ký túc xá nam lũ con trai năm nhất vừa vào trường nhốn nháo cả lên tìm phòng đùa giỡn chạy lung tung khắp nơi.
Đi một hồi cuối cùng cũng tìm thấy phòng 142 của cậu, bàn tay nắm lấy tay cửa vặn ngược mở ra bước vào liền thấy một tên đang sắp xếp đồ.
Cả hai nhìn nhau trông tên kia cũng khá ưa nhìn, hắn phối đồ rất đẹp tăng động còn đeo trên cổ tai nghe có vẻ là một tên biết cách sửa soạn ngoại hình theo phong cách trẻ trung.
Bạch Tuấn Minh nhìn tên kia gật đầu một cái mỉm cười nhẹ chào hỏi.
'' Xin chào tớ là Bạch Tuấn Minh ''
Tên nhóc kia cũng hớn hở vui vẻ đáp.
'' Còn tớ là Vương Âu Lỗi ''
//Vương Âu Lỗi? cái tên nghe như muốn đấm vào tai người nghe vậy //
Bạch Tuấn Minh sắp xếp đồ đạc một hồi thì lại có một tên nam nhân đi vào nữa,Tên này khá hướng nội rất ít nói ăn mặc rất nhẹ nhàng nhìn giống công tử nhà giàu tên là Trương Tiêu. Ba người loay hoay sắp xếp đồ cuốn cuồng cả căn phòng.
1 tiếng sau cánh cửa 142 lại mở ra đây là thành viên cuối cùng của phòng 142 rồi, Vừa vào 3 người đều đặt ánh mắt lên thành viên cuối cùng này....
'' Trạch Dương? ''
Bạch Tuấn Minh nói to kèm theo bộ mặt ngạc nhiên vừa không tin vào mắt.
Người cuối cùng này quen biết với Bạch Tuấn Minh...à không những quen biết mà còn ghét cay ghét đắng nữa chứ, tên này tên Trạch Dương rất đẹp trai dáng người đẹp.
Vừa thấy Bạch Tuấn Minh thì Trạch Dương cũng không khá ngạc nhiên vì lúc nãy xem danh sách ngoài kia có tên ''Bạch Tuấn Minh'' to đùng ở đấy.
Chỉ là biểu cảm như gặp phải tận thế của Bạch Tuấn Minh làm cậu khó chịu cau mày nói.
'' Cái tên này thái độ đó là ý gì vậy ''.
Vương Âu Lỗi nhìn hai người ngơ ngác hỏi
'' Hai người quen biết à, vậy tốt quá ''
'' Tốt cái rắm nhà cậu '' Cả hai đồng thanh.
'' Haizz chết tiệt đi đâu cũng gặp thằng này '' Trạch Dương vừa đi đến chỗ giường vừa nói.
Phải đấy Bạch Tuấn Minh và Trạch Dương biết nhau từ thời mới đẻ ra rồi.
Lúc mẫu giáo vì Bạch Tuấn Minh tiểu trong quần mà Trạch Dương chạy khắp nơi la lên trêu chọc ''Bạch Tuấn Minh là đồ tiểu trong quần ''
Lên cấp 1 vì một cái đồ chơi mà dành nhau đến khi Trạch Dương không dành được thì liền trêu chọc Bạch Tuấn Minh là ''đồ con nít'' khiến Bạch Tuấn Minh khóc nấc lên.
Lên cấp 2 chỉ thi thể dục không đạt nên Trạch Dương trêu chọc Bạch Tuấn Minh là ''Đồ yếu ớt như con gái ''
Cứ thế suốt 16 năm nay Trạch Dương đều trêu chọc Bạch Tuấn Minh là đồ ''ẻo lả mít ướt'' chỉ vì càng lớn da càng trắng còn thêm hai chiếc má tròn ủn kia mắt thì tròn vo đen.
// Sau này tên ẻo lả như cậu chẳng có ma nào yêu đâu //
Đây là câu nói khiến mùa hè năm thi chuyển cấp khiến Bạch Tuấn Minh không chịu đi ra ngoài chơi nữa vì thế lần này là đã gần 4 tháng cả hai không chạm mặt nhau gặp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT