Sao tự nhiên lại thành lỗi của cô rồi?

 

Đường Phi Nịnh tức giận thở phì phò nói: “Đó là do anh không nhìn thấy, anh ta đè em xuống, đè xuống…” ghế mà sàm sỡ. Lời này cô không có mặt mũi nói ra.

 

Ngược lại là Đường Hoằng Tích càng thẳng thắn hơn cô: “Nếu là Lão Tô thật sự làm chuyện gì với em, vậy chắc có lẽ là cậu ta nhìn trúng em rồi. Đây chính là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống trúng đầu em đó!” 

 

“Nịnh Nịnh, anh nói cho em nghe, xã hội bây giờ muốn tìm một người đàn ông không lăng nhăng còn khó hơn tìm một con gấu trúc nữa. Mà Lão Tô chính là một đứa, nếu cậu ta thật sự có ý với em, em cứ đón nhận cậu ta đi.”   

 

……

 

“Phi, em lại không phải bãi rác!” Đường Phi Nịnh tức giận oán trách anh họ hồi lâu, còn không đợi đối phương mở miệng, cô cúp điện thoại cái rụp.

 

 Cũng không biết anh họ nhận bao nhiêu chỗ tốt từ anh ta, cái gì mà còn thiếu thốn hơn cả gấu trúc? Phi, là háo sắc hiếm thấy hơn cả gấu trúc thì có! 

 

Đường Phi Nịnh dạo qua một vòng ở bên ngoài, lại ăn một bữa cơm, mua một bộ đồ trang điểm trở về nhà. Bây giờ cô vẫn nên chú tâm vào công việc phát sóng trực tiếp đi, ít nhiều gì thì những thiên sứ bé nhỏ thích cô đều rất đáng yêu.

 

Ai mà ngờ, cô vừa vào nhà đã thấy cái tên băng thành quả bóng kia đang ngồi trên xe lăn nhìn về phía cửa. Vừa trông thấy cô, anh ta lập tức hỏi: “Cô đi đâu đó?”

 

“Tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

 

Đường Phi Nịnh khẽ nhíu mày, người này toàn thân đều quấn băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt, trời nóng bừng bừng mà không khó chịu à?  

 

Cô thử nói: “Anh Ngôn, tôi giúp anh cởi băng trên mặt ra nhé?” 

 

“Mấy chú cảnh sát cũng không thể nào đến mức đánh cả mặt anh chứ?”

 

Tô Ngôn theo bản năng nói: “Không được, tôi bị hủy dung, xấu vô cùng, sợ sẽ dọa đến cô.”

 

Đường Phi Nịnh bĩu môi, đặt đồ vật ở trên bàn trà, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”

 

“Mì ăn liền được không?”

 

Tô Ngôn kiên quyết nói: “Không được, nào có bệnh nhân mà ăn mì ăn liền chứ?”

 

“Cô không muốn tôi khỏe lại đúng không?” 

 

Đường Phi Nịnh khó xử nhìn anh: “Nhưng tôi thật sự không biết nấu cơm, không bằng tôi dẫn anh ra ngoài ăn được không?” 

 

Tô Ngôn hơi suy nghĩ, gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng được, nhưng mà cô phải sớm một chút học nấu ăn đi.”

 

Đường Phi Nịnh: “…”

 

Sao đột nhiên lại biến thành bà mẹ già rồi?

 

“Đợi tôi thay bộ đồ khác đã.” Cô nói rồi đi vào phòng, thay một cái váy hoa dài màu hồng nhạt. Chất liệu váy làm từ tơ tằm nên mặc vào có hơi mỏng.

 

Sau đó, cô lại lấy một đôi dép bệt đi vào. Ra khỏi phòng, cô định đẩy Tô Ngôn ra cửa, nói: “Được rồi, đi thôi.”

 

Tô Ngôn đột nhiên hô một câu: “Dừng…”

 

Mặt Đường Phi Nịnh đầy nghi vấn nhìn anh hỏi: “Lại làm sao vậy?”

 

Ánh mắt Tô Ngôn dừng ở xấp giấy tờ trên bàn trà, nói: “Cô đọc cái kia, ký rồi tôi mới cùng cô đi ra ngoài.”

 

“Thứ gì?” Trên mặt Đường Phi Nịnh mang theo tò mò, cúi người nhặt lên, nhìn lướt qua một lần, lại nói: “Anh bắt tôi chăm sóc anh một năm?�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play