Dọn dẹp xong xuôi, Đường Phi Nịnh đi ra
khỏi phòng bếp, nhìn thấy Tô Ngôn còn đang ngồi ở trong phòng ăn, liền hỏi:
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Tô Ngôn: "Tôi không thể giám sát
cô sao?"
Đường Phi Nịnh ngơ ngác nhìn anh một
cái, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô lập tức nở một nụ cười, có chút ác ý nhìn Tô
Ngôn: “Này, chắc chắn là người phụ nữ ở nhà đối diện, nhanh lên, đừng làm cho
người phụ nữ của anh phải chờ đợi."
Tô Ngôn mất kiên nhẫn nói: "Trừ
khi cô gọi tôi là bố, tôi sẽ đồng ý. Đừng đẩy việc của người khác cho
tôi."
Đường Phi Nịnh gắt gao nhìn anh một
cái, sau đó đi về phía phòng ngủ: “Đồ thối tha không biết xấu hổ!"
Chuông cửa bên ngoài vẫn không ngừng
vang lên, Tô Ngôn tức giận nói: "Mau ra mở cửa đi, nếu là người phụ nữ ở
nhà đối diện, nói với cô ta là tôi không có ở đây."
Đường Phi Nịnh làm mặt quỷ với anh:
"Tại sao tôi phải đi?"
Tô Ngôn trầm mặc vài giây: "Ngày
mai tôi rửa bát."
Đường Phi Nịnh vui vẻ đi mở cửa, nhìn
thấy Triệu Mạn Hân ôm đứa nhỏ đứng ở cửa, vừa mở cửa thì cô ấy đã đi vào phòng,
nói:
"Ôi, mệt quá, hôm nay cũng không
biết đứa nhỏ làm sao vậy, nó khóc không ngừng, tôi cảm thấy có chút không thoải
mái." Nói đến đây, cô ấy dừng một chút, nhìn Đường Phi Nịnh hỏi: “Tô Ngôn
có ở nhà không?"
"Tô Ngôn——" Đường Phi Nịnh
nhìn Tô Ngôn vẫn trốn ở trong phòng ăn xua tay với cô, kéo dài giọng điệu, cố ý
nói: "Có nhà" cô dừng một chút: "Nhưng vừa mới đi ra
ngoài."
Khi Tô Ngôn nghe cô nói rằng anh ở đây,
anh hận không thể kéo cô ra đường ngay lập tức, nhưng may mắn thay cô đã thay
đổi lời nói.
Triệu Mạn Hân nhíu mày, cũng không biết
là bị đứa nhỏ quấy rầy, hay là nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt hơi tệ, thở dài hỏi
Đường Phi Nịnh: "Em có thể trông giúp tôi một chút được không, tôi đi
xuống dưới mua ít thuốc."
"Tôi sợ con bé phát sốt."
Đường Phi Nịnh chưa từng thấy trẻ con,
nhất là trẻ con không khỏe, làm sao cô dám tiếp nhận chuyện như vậy, vẻ mặt xấu
hổ nói: "Tôi sợ không dỗ được con bé."
Triệu Mạn Hân nhìn Đường Phi Nịnh một
chút, một cô gái trẻ như vậy mang theo một đứa trẻ xa lạ thật sự không dễ dàng
gì, do dự một chút rồi nói: “Quên đi, tôi đưa con bé đến đó.”
Đường Phi Nịnh không giúp được người
khác, cảm thấy rất khó chịu: "Thật sự xin lỗi” Cô lại hỏi: "Có cần đi
bệnh viện không?"
Triệu Mạn Hân: "Tôi sẽ đưa con bé
đến trạm y tế cộng đồng trước đã, ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).