Đường Phi Nịnh phát hiện mình cãi nhau
không bằng ngón cái của Tô Ngôn, còn chưa đủ mệt mỏi, suy nghĩ một chút, cô đặc
biệt nhấn mạnh: "Vậy anh đồng ý với tôi mấy chuyện, tôi sẽ ở lại."
Tô Ngôn lập tức hỏi: "Chuyện
gì?"
Đường Phi Nịnh giơ ngón tay lên:
"Thứ nhất, anh không thể tùy tiện đến phòng ngủ của tôi, đặc biệt là khi
tôi không cho phép anh vào."
Tô Ngôn cúi đầu hỏi cô: "Vậy nếu
tôi có việc có thể tới thì sao?"
Đường Phi Nịnh hừ một tiếng: "Yên
tâm đi, sẽ không có việc gì."
Đường Phi Nịnh duỗi ra ngón tay thứ
hai: "Thứ hai, đừng nói chuyện ngọt xớt với tôi, làm người đàng hoàng
đi."
Tô Ngôn: "Có vẻ như cô mới là
người không đứng đắn mà."
Đường Phi Nịnh: "Thứ ba, tôi nấu
cái gì thì anh phải ăn cái đấy, không được kén chọn, muốn ăn cái gì tôi cũng có
thể học, nhưng không được ép buộc tôi học."
Tô Ngôn: "Cái này cũng tốt, dù sao
cô cũng ăn cơm cùng với tôi."
"Thứ tư." Đường Phi Nịnh suy
nghĩ một chút, lại nghĩ không ra: "Dù sao cũng không thể xâm phạm quyền
riêng tư của tôi, không thể đòi tiền thuê nhà, cũng không thể trêu chọc tôi
nữa, nếu không, tôi sẽ rời đi ngay lập tức."
Tô Ngôn: "Chỉ cần cô đừng xông vào
phòng của tôi nữa."
Đường Phi Nịnh mở túi lấy ra hai tờ
giấy: "Hiện tại tôi muốn viết giấy, ký tên cho tôi, nếu không thì anh muốn
đăng ảnh cũng được, tôi không sợ anh."
Cô chống eo, mạnh mẽ kiễng chân lên,
nhìn chằm chằm Tô Ngôn hừ một tiếng: "Anh đừng có bắt nạt tôi, chị đây
không dễ bắt nạt như vậy đâu!"
"Gửi một bức ảnh hoặc một đoạn
video." Cô liên tục lẩm bẩm khi viết: "Cho dù anh không ở trong đó,
tôi xem anh có hẹn hò được với ai không."
Tô Ngôn khoanh tay nhìn cô, trong lòng
hừ một tiếng.
Cô gái đáng chết dám nói cưới lợn cưới
chó cũng không lấy anh, anh chắc chắn sẽ khiến cô yêu anh, sau đó vứt bỏ cô để
mài mòn sự kiêu ngạo của cô.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).