Mấy người họ bước vào trong, nơi này quả thật là một biệt phủ, khá rộng lớn nhưng lại không có người.
Nữ nhân ấy đưa họ đến chính viện, còn cẩn thận pha trà.
Không lâu sau đó, trong nhà cũng xuất hiện thêm một nam nhân, dáng dấp cao to, đối lập hoàn toàn với nữ nhân mỏng manh nhỏ nhắn đứng cạnh. Hắn vừa thấy nhiều người liền kéo nữ nhân ấy lại, hỏi với một chút tức giận.
"Manh Nhiên, nàng chê tình hình hiện tại chưa đủ phức tạp hay sao còn đem một đống người lạ vào phủ?"
"Phu quân đừng giận, họ không nhiễm bệnh."
"Cứ ai nói không nhiễm bệnh nàng liền đem về phủ à?"
Nhìn thấy không khí căng thẳng, Huyễn Tư Khanh liền đứng ra nói vài câu.
"Công tử, bọn ta từ kinh thành muốn trở về quê hương, đi qua thôn trời liền tối, mạn phép được tá túc lại đây."
"Cuối thôn không thông đường, mời các vị tìm lối khác."
Nữ nhân tên gọi Manh Nhiên níu tay phu quân lại, nàng nhẹ nhàng nói.
"Từ đây trở ra thôn cũng tốn không ít thời gian, mà xung quanh cũng không có quán trọ. Muốn đuổi, vậy cứ để đến mai đuổi cũng không muộn."
"Hừm! Tùy ý nàng!"
Nam nhân ấy tức giận rời khỏi nơi này, Manh Nhiên thở dài, nàng nhún vai.
"Mọi người chê cười rồi. Dịch bệnh hoành hành không ít, phu quân ta cũng vì sốt ruột nên hơi học cằn, mong các vị không để ý."
"Được nương nhờ nơi này là phúc của chúng ta, là chúng ta làm phiền cô rồi." Ngụy Linh Hy nói.
"Ta tên Chúc Manh Nhiên, phu quân ta là Du Tam Sứ, chút nữa ta sẽ sai người chuẩn bị chỗ ở cho mọi người."
"Đa tạ Chúc cô nương."
Ngụy Linh Hy nắm bắt cơ hội này, dò hỏi tình hình.
"Chúng ta đến đây cũng có chút tò mò về dịch bệnh, có thể nói chuyện một chút không?"
Chúc Manh Nhiên nhìn họ một lúc, sau đó lại ngồi xuống rót trà.
Nàng nói rằng thôn Vương Kiều một năm trước liền đột nhiên bùng phát dịch bệnh, người chết nhiều vô số kể. Sau này không khống chế được đều chết dần đi. Số người trong thôn chỉ vỏn vẹn còn hơn một nửa.
"Du phủ chúng ta ban đầu đông con nhiều cháu, nhưng vì dịch bệnh hoành hành, phụ mẫu bệnh tật chết đi, rồi lần lượt đến những người khác trong phủ. Chúng ta cũng từ kinh thành trở về, khi đến nơi phát hiện chỉ còn một vài người trong phủ sống sót."
Nàng cúi đầu, vò chặt tay trong sự xúc động.
"Hiện tại Du phủ chỉ có vài bóng hạ nhân, có ta, phu quân và một nhi nữ mới năm tuổi. Con bé hiện tại cũng đang mắc bệnh, trong ngoài lo lắng không ngớt nên phu quân mới khó chịu đến vậy."
"Hoàn cảnh này ta hiểu mà, chúng ta lần này làm phiền cô nương và công tử, nhưng nhất định, chúng ta sẽ báo đáp hai người."
Chúc Manh Nhiên cười một cách chua chát. Thôn Vương Kiều đã không còn một tia hy vọng nào nữa, họ báo đáp được gì?
"Được rồi, chúng ta không nên nói chuyện quá lâu."
"Chiêu Hoa, dẫn khách về phòng nghỉ ngơi."
"Các vị cứ tự nhiên, ta sẽ sai nhà bếp làm chút đồ ăn đem đến cho các vị."
Mục Trạch Viêm ngăn lại.
"Không cần đâu, bọn ta sớm đã ăn no trước khi đến đây rồi."
"Vậy... các vị nghỉ ngơi, cáo từ."
Ở đây chỉ có một mình Ngụy Linh Hy là nữ nhân cho nên nàng ở riêng một phòng, sau đó là Huyễn Dạ Khuyết, Huyễn Tư Khanh, cuối cùng là Mục Trạch Mục Viêm và mấy thị vệ theo cùng.
Ngụy Linh Hy tháo bỏ khăn che mặt, cảm giác bí bách cũng không còn. Nàng đang trăn trở suy nghĩ nếu dân làng cứ im lặng không đón người vậy khi nào họ mới có thể tìm ra được cách giải quyết?
Du phủ này là một nơi lý tưởng để dừng chân, ngày mai không thể cứ thế mà đi được.
"Bệ hạ, Hòa Vương. Thuộc hạ có đi thám thính qua, Du phủ là nơi lớn nhất trong thôn, cũng là nơi có điều kiện thích hợp nhất để chúng ta điều tra dịch bệnh."
Huyễn Tư Khanh ung dung gác chân lên ghế, nói.
"Chủ trạch bọn họ đã tỏ thái độ với chúng ta rồi, chẳng lẽ chúng ta định mặt dày ở lại?"
"Nơi này quả thật là địa điểm thích hợp nhất..."
Ngụy Linh Hy ở ngay sát vách phòng họ, nàng đương nhiên không thể ngồi yên, liền chạy sang gõ cửa.
"Không ngờ những chuyện lớn thế này bệ hạ vẫn mang theo thị nữ bên cạnh."
Huyễn Dạ Khuyết nhìn thấu được ánh mắt đó, y chỉ cười.
"Cô ta thông minh hơn đệ tưởng rất nhiều."
"..."
Ngụy Linh Hy tuy có dè chừng Huyễn Tư Khanh, nhưng ở nơi này, hắn tuyệt đối không dám làm càn.
"Nô tì cũng cảm thấy nơi này rất thích hợp để điều tra, có điều chúng ta lại không được Du công tử chào đón."
"Cô đang nói điều mà ai cũng biết đấy." Hắn châm chọc.
"Hòa Vương nghe nô tì nói hết. Du công tử chê chúng ta phiền, một phần vì trong nhà có người nhiễm bệnh, một phần vì lo âu. Nếu chúng ta thể hiện có thể giúp được y, không chừng sẽ nán lại được một thời gian."
Nghe có vẻ là một lời nói thừa thãi, nhưng trong trường hợp này nó lại rất có ích.
"Nói đi, làm thế nào?"
"Nô tì có một mưu hèn…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT