Cột khói cuối cùng cũng đã tắt ngấm, mây trên bầu trời quang đãng lững lờ lặng đi từng hồi một. Cuối cùng chiến tranh của Nhân tộc và Yêu tộc cũng đã hoàn toàn chấm dứt sau chừng ấy thời gian.
Dưới sảnh điện chính của hoàng cung lộng lẫy lớp lớp những dải lụa đỏ đến chói mắt. Văn võ bá quan chư thần đứng thành hàng rộng đến chật kín cả một sân điện rộng lớn.
Giữa sân trải một chiếc thảm dài ngập đầy vẻ uy nghiêm cung kính đến mẫu mực. Ánh mặt trời trên cao khẽ rọi xuống thân ảnh hoàng bào lộng lẫy đến phát sáng từ từ tiến vào trong sân điện.
Thân ảnh ấy là Triệu Minh Hoán, y khoác hoàng bào rực rỡ thẳng một đường bước trên tấm thảm dài đến chiếc ghế rồng đặt ở trên cùng. Một hồi trống dài uy nghiêm vang lên mãnh liệt.
Lúc này văn võ bá quan chư thần nhất thảy đều cúi đầu. Tiếng chiếu cáo chậm rãi vang vọng khắp sân điện.
"Thuận thiên thừa vận, tuân theo di chiếu của Tiên hoàng đế sắc phong tướng quân Triệu Minh Hoán đăng cơ trở thành Tân hoàng đế…"
Đoan Phượng Chi Hy tỉnh dậy trong tẩm cung rộng lớn, một hồi đầu óc đau nhức khiến nàng cảm thấy mơ hồ. Nàng chậm rãi ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy đầu mình. Phượng Hoàng lửa tái sinh, không tránh khỏi việc mất đi ký ức.
Các Dạ thượng tiên đem theo một hài tử, chậm rãi đặt đặt vào lòng nàng. Người nói hài tử này chính là tiểu Phượng Hoàng, mong nàng chăm sóc bồi dưỡng thật tốt hài tử đó.
Nàng tuy không thể nhớ được những kí ức xa xưa nhưng đối với hài tử mà Các Dạ thượng tiên đem tới vẫn luôn luôn chăm sóc cẩn thận, một mực kĩ càng bồi dưỡng. Trong đầu nàng luôn thoáng qua một sợi ký ức mờ nhạt nào đó…
Thời gian cũng thấm thoắt trôi, tiểu Phượng Hoàng khi nào cũng đã lớn. Buổi chiều ngày hôm ấy nhất nhất đòi nàng dẫn tới Nhân tộc dạo chơi. Nàng cũng không do dự liền vui vẻ đồng ý.
Nhân tộc có rất nhiều thú vui, nàng cùng Đoan Phượng Lam Tinh bước chậm chậm qua con phố đông đúc rồi ghé vào một sạp hàng kể chuyện. Người kể chuyện đó vẫn đang mải mê với câu chuyện bản thân đang kể.
"Tương truyền từ thời Tiên hoàng đế Yêu tộc và Nhân tộc vốn dĩ chiến tranh liên miên… Nhưng tiên hoàng đế khi ấy lại phạm phải một sai lầm, đó là tình yêu của người và thánh nữ của Yêu tộc."
Đơn Phượng Chi Hy bất giác nhíu mày, đôi tay nhỏ bé của Lam Tinh bám chặt lấy tà y phục của nàng lay lay.
"Mẫu thân, sao người lại khóc?"
Khi này nàng mới giật mình đưa tay chạm lên gò má đã ướt đẫm, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến nàng cảm thấy sự lạnh giá đau đớn. Đoan Phượng Chi Hy không hiểu, dù sao cũng chỉ là một câu chuyện tương truyền, nàng lại đột nhiên rơi lệ.
Nàng lắc đầu.
"Mẫu thân cũng không biết…"
Nàng kéo Lam Tinh mau chóng rời khỏi sạp kể chuyện kia. Cảm xúc của nàng lúc này giống như một mớ hỗn độn, nàng trong vô thức đã kéo Lam Tinh đến trước Hoàng cung.
Nhìn cánh cửa rộng lớn cùng bức tường kiên cố, nàng giống như bị thu hút mà đứng thẫn thờ nhìn vào bên trong. Lam Tinh nghịch ngợm lặng lẽ rút khỏi tay nàng, lanh lẹ chạy vào bên trong của Hoàng cung.
"Lam Tinh, không được vào đó. Nhóc con mau quay lại cho ta."
Nàng tức tốc liền chạy theo sau Lam Tinh vào bên trong Hoàng cung, vừa lẩn trốn mấy tên thị vệ vừa khẽ gọi nhỏ tên của Lam Tinh. Nếu để bị phát hiện chắc chắn sẽ không hay.
Nàng đi theo linh tính, cảm giác của nàng kéo nàng chậm rãi bước tới trước Hoàng lăng. Nàng ngó nghiêng nhìn xung quanh, nơi này không có người canh gác, nàng liền nhanh chóng đi vào bên trong.
"Lam Tinh, con còn muốn trốn."
"A, mẫu thân. Lần này người lại tìm được con rồi."
Nàng cúi xuống muốn bế Lam Tinh đứng dậy rời đi, bỗng lại ngưng lại. Nhìn tấm bia mộ trước mặt khắc mấy chữ Tiên hoàng đế, trái tim nàng bỗng thắt chặt lại…
Nàng không hiểu cảm giác ấy là gì, cho tới khi Lam Tinh cúi đầu, nhìn vào bia mộ mà hào hứng gọi lên hai tiếng.
"A, là phụ thân."
Từng mảng kí ức hỗn độn bỗng ùa về như một thước phim chạy ngang qua tâm trí nàng. Một giọt lệ nóng hổi tựa pha lê nhỏ xuống. Nàng chậm rãi kéo Lam Tinh tới trước cửa cung Lưu Ly.
"Lam Tinh, con muốn nghe về phụ thân không?"
"Phụ thân con trước đây là một chiến thần người người ngưỡng mộ. Có một tiểu yêu nhân vô thức thích thầm y, nhưng mà... tạo hóa trêu ngươi, họ vốn dĩ không để đến với nhau."
Khoảnh khắc ấy, những mảnh ký ức đẹp đẽ khẽ ùa về theo làn gió nhè nhẹ. Cung Lưu Ly hoang vắng chưa từng có một ngọn gió thổi qua nay lại xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ.
Đoan Phượng Lam Tinh vẫy vẫy đôi chân ngắn ngủn, nó đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú của mẫu thân.
"Lam Tinh biết, phụ thân là một người rất vĩ đại."
"Ừm, vĩ đại thế nào?"
"Phụ thân xông vào huyễn cảnh để tìm mẫu thân, còn dùng cơ thể của mình để đưa mẫu thân trở về bên Lam Tinh."
Khóe miệng của Đoan Phượng Chi Hy khẽ run lên. Nàng rơi xuống một giọt lệ ngọc ngà, lại ôm chặt nửa mảnh ngọc bội trong tay.
Đời này kiếp này, một yêu nhân, một con người đã vì nhau quá nhiều rồi. Hẹn kiếp sau chỉ là một thường dân nhỏ bé, nắm lấy tay nhau cũng không cảm thấy lạnh lẽo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT