Vì có Long Linh sư tỉ nên tôi nhanh chóng trồi lên được, thứ kéo tôi ở dưới nước dường như cũng biết rằng không kéo nổi Long Linh sư tỉ nên đã buông ra.

Sau khi lên bờ, tôi nhìn cổ chân mình phát hiện bên trên có một dấu tay màu đen, tôi không kiềm được thở hắt một hơi, lúc này Long Linh sư tỉ nói: "Vận khí để loại bỏ sát khí ra khỏi cơ thể đi, giữ lại trong người không tốt."

Tôi gật đầu, vội vàng ngồi xuống bắt đầu điều tiết tiểu châu thiên, lúc này đám người do Trương Long Bính đều đỏ mặt tía tai, vì vừa rồi bọn họ tất cả đều thấy chết mà không cứu.

Tôi cũng không ngạc nhiên chút nào, nói thật, trừ sự tuyệt vọng và lạc lối lúc ban đầu, tôi đã không để ý nữa, bản tính con người vốn luôn muốn tránh xa rắc rối.

Tôi cũng không phải người hướng nội, không thể trách cứ họ điều gì, hơn nữa kể cả tôi có oán trách họ cũng chẳng được gì, cũng may là trước đó đã biết được bản chất của họ, nếu không chờ đến sau này thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm rồi, cứ trông chờ ở họ thì chỉ có con đường chết, hiện giờ cắt đứt một cách dứt khoát sau này tự quản lý bản thân tốt hơn là được rồi.

Chờ đến khi tôi đã tiêu trừ được dấu tay đen trên cổ chân, Long Linh sư tỉ mới nói: "Nơi này là vùng đất dữ, không phải nơi chúng ta có thể ở lại lâu dài, sau này tất cả đều ở cùng một chỗ, không nên đi đâu nữa, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Tôi gật đầu.

Sau đó chúng tôi tìm một căn nhà trông có vẻ sạch sẽ, mọi người hợp lực thanh trừ tà khí ra ngoài, sau đó tập trung hết dưới tầng một, vị trí ngồi cũng tương đối phân biệt, tôi và Long Linh sư tỉ ngồi cùng nhau, còn lại những người khác ngồi một khoảng với nhau.

Không khí trở nên trầm lặng, rất nhanh trời đã tối, trong thôn mặc dù không còn ai, nhưng vẫn có điện, chúng tôi bật đèn lên, tiếp tục ngồi ở đó.

Tôi bắt đầu thử khai mở đại châu thiên, dù sao với tình hình trước mắt, thực lực càng cao thì cơ hội sống càng lớn, cách để khai mở đại châu thiên đại sư huynh đã sớm nói cho tôi biết rồi, đại châu thiên dựa vào nền tảng tiểu châu thiên để tiến hành tu luyện tầng thứ hai, là quá trình luyện khí thành thần, nội khí không chỉ vận hành trên Nhâm Đốc nhị mạch mà còn ở các kinh mạch khác.

Đầu tiên mở ra hai đường kinh mạch này, chính là vận chuyển một vòng tiểu châu thiên xuống dưới hội âm, phân ra thành hai đường theo đùi và cẳng chân, đi thẳng xuống hai đường kinh mạch dưới lòng bàn chân và huyệt dũng tuyền.

Quả không sai, trước đó khai mở tiểu châu thiên, vì có liên quan đến Tiểu Phật Gia nên mới nhanh như vậy, lần này khai mở đại châu thiên, tôi liền cảm thấy khó khăn, tốc độ đả thông kinh mạch so với lúc đầu khai mở tiểu châu thiên căn bản không thể so sánh được, nội khí giống như bị kẹt xe ở Bắc Kinh, tốc độ cực kỳ chậm mới dần khai mở được.

Phải biết rằng, đây mới chỉ là bước đầu tiên của đại châu thiên!

Nhưng đó là do tôi tự cảm thấy chậm, nếu như là người khác nhìn tiến độ tu luyện của tôi lúc này, đoán rằng tám phần sẽ bị tôi làm cho kinh ngạc, người khác tu luyện cả tháng nhiều nhất cũng chỉ đả thông một chút kinh mạch, thậm chí có người luyện bốn năm năm cũng không đả thông được chút nào.

Còn tôi mới chỉ bắt đầu, mặc dù chậm, nhưng tốc độ đả thông kinh mạch căn bản không hề bị tắc nghẽn, với tốc độ này, nhiều nhất ba đến năm ngày, kinh mạch thứ nhất sẽ được tôi đả thông.

Vừa tu hành, thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi tôi đã mệt nhoài thoát ra khỏi trạng thái tu luyện thì tiến độ đả thông đã được một phần năm, tôi mở mắt, lúc này đã quá nửa đêm, không ít người đã ngủ, thậm chí cả Long Linh sư tỷ cũng đã dựa vào tường ngủ rồi.

Tôi vặn người, nhìn xung quanh, không ít người quần áo vẫn ướt mèm, có lẽ do ban ngày bị rơi vào nước, nhưng có người thì đã khô rồi, tôi nhìn bọn họ đều đang ngồi đó vận công, đoán rằng cơ thể tỏa ra khí nóng nên đã làm nước bốc hơi hết rồi.

Tôi nhìn lại bản thân, quần áo trên người cũng đã khô.

Nhìn những người vẫn đang mặc đồ ướt, không khỏi cười nhạt, xem ra không phải ai cũng thích thú với việc tu luyện buồn chán, thà để người chịu ướt, cũng không thèm bỏ ra chút thời gian vận công cho bốc hơi nước đi.

Đã không xảy ra chuyện gì, nghỉ ngơi một chút, tôi lại tiếp tục vận khí, nói thực, tôi rất thích tu luyện, có cảm giác giống với lúc giải toán hồi đi học, khai mở được một đường kinh mạch đem lại cảm giác vô cùng thành công.

Đêm hôm đó, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Tôi bị sự huyên náo đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhổ ra một ngụm trọc khí, lúc này tiến độ đả thông hai đường huyết mạch đã được hai phần năm, chỉ cần cho tôi thêm một ngày nữa, tôi hoàn toàn có thể đả thông được hết.

Nhanh chóng tôi đã biết tại sao họ lại cãi nhau, hóa ra tối qua lúc nghỉ ngơi, sáng ra thức dậy, lại thiếu đi mất một người, người bị thiếu mất tên là Đạo Hồng, cũng không biết đã đi đâu, khi mọi người thức dậy thì đã không thấy người đâu nữa rồi.

Ở nơi này, vô duyên vô cớ lại mất tích, so với cái chết thì cũng không có gì khác biệt, tôi cười nhạo một tiếng, nhưng cũng không quá quan tâm, hôm qua họ đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng, lúc này mặc dù tôi không thể báo thù, nhưng giờ muốn tôi ngốc nghếch như trước đây cứ lao đi tìm người hay cứu người là chuyện không thể nào.

Sau một hồi thảo luận, tất cả mọi người đã đưa ra quyết định, đó chính là không đi cứu người, đề phòng có nhiều người gặp nguy hiểm hơn.

Tôi biết rằng, sau khi đưa ra quyết định đó, cho dù đệ tử tên Đạo Hồng đó còn sống hay đã chết, thì cũng được định đoạt là chết rồi.

Cũng có nghĩa là, mười lăm người chúng tôi, đến giờ đã đi mất năm người, còn chưa làm được gì, đã mất đi một phần ba số người, người dẫn đầu là Trương Long Bính cũng phải chịu trách nhiệm, từ lúc vào thôn đến nay, bất kể là tản ra làm nhiệm vụ hay sau đó thấy chết không cứu đều là quyết định của anh ta.

Tôi nhìn anh ta, hiển nhiên lúc này anh ta không nghĩ đến trách nhiệm của bản thân mình, mà đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để sống sót được ở nơi này.

Đúng lúc này, đột nhiên có người lên tiếng: "Sao trên đất lại có tờ giấy?"

"Giấy?" tôi cũng ngẩn ra, rồi nhìn thấy ngoài cửa thật sự có đặt một trang giấy.

Tôi chột dạ, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng vẫn tiến đến cầm lấy tờ giấy, xem một lượt thì sững ra, vì trên giấy có viết vài chữ lớn: "Tôi đi trước đây, trong chúng ta có người trà trộn vào!"

"Đây là ý gì?" tôi đọc lên, rồi không kiềm được mà lên tiếng hỏi.

Mọi người có mặt đều nhìn nhau, ai ai cũng nhìn đối phương với ánh mắt phòng vệ.

"Thế là thế nào?" tôi nghi hoặc hỏi.

"Thư tuyệt mệnh!" Long Linh sư tỉ không nhịn được lên tiếng.

"Cậu tự nhìn đằng sau xem." Long Linh sư tỉ nói.

Tôi tò mò lật mặt sau lại, vừa hay nhìn thấy một dấu màu đỏ, chữ trên dấu là ấn của Trương Đạo Hồng!. Chương‎ mới‎ nhất‎ tại‎ #‎ t‎ 𝒓‎ 𝘶‎ m‎ t‎ 𝒓‎ 𝘶‎ 𝒚‎ e‎ n﹒𝐕n‎ ‎ #

Tờ giấy này, là do người vừa mới mất tích Trương Đạo Hồng để lại?

"Loại di thư này là một đạo bảo của Trương gia chúng ta, không cần mực, chỉ cần dùng chân khí vận chuyển lên trên thì có thể hiện ra lời mà cậu muốn nói, bình thường đều làm di thư, nếu như đi rèn luyện bên ngoài gặp phải nguy hiểm, đệ tử chỉ cần lưu lại tên, nhiều nhất có thể chỉ ra ai đã giết anh ta, nhưng với di thư này lại có thể lưu lại nhiều thông tin hơn." Long Linh sư tỉ giải thích.

Tôi ngẩn ra, "Ý của tỷ là thứ này do Trương Đạo Hồng để lại? anh ta muốn cảnh báo chúng ta, trong số những người ở đây có người không phải là người lúc đầu? hơn nữa anh ta phát hiện ra nên đã đi trước rồi?"

Long Linh sư tỷ chỉ ngẩn ra, rồi nói: "Có lẽ là như vậy, nếu như trong chúng ta có người không phải là người từ lúc đầu, ở cùng với người đó thật sự lớn chuyện rồi."

Long Linh sư tỉ vừa dứt lời, Trương Long Bính liền đứng dậy chỉ vào tôi nói: "Trương Long Tâm, người trà trộn vào không phải chính là ngươi đấy chứ!"

Tôi sững lại, nhất thời không biết phải nói gì, "Sao có thể là tôi!"

"Cậu ta nói có người trà trộn vào, nhưng chúng ta không hề cảm thấy gì khác lạ, cách giải thích duy nhất là, người trà trộn vào là bị quỷ nhập, hôm qua chỉ có mình ngươi rơi xuống nước bị quỷ tóm được mà vẫn sống, không phải ngươi thì còn là ai?"

Tôi ngẩn ra, thật sự không biết phải giải thích thế nào cho vừa.

"Chờ đã, tôi nghĩ có lẽ không phải cậu ta!" Long Linh sư tỷ lên tiếng.

Mọi người có mặt đều bàng hoàng, Trương Long Bính nói: "Cô nói bậy bạ gì thế, không phải vì cậu ta là người của Long Phong nên cô bao che đấy chứ, Long Linh sư tỷ, cô không thể lấy tính mạng mình ra đùa được đâu."

Long Linh sư tỉ dường như không thèm quan tâm đến lời nói của Trương Long Bính, nhìn một lượt những người có mặt sau đó hỏi: "Đếm thử xem ở đây có bao nhiêu người!"

"Mười một người, sao nào?" lập tức có người lên tiếng.

Long Linh sư tỷ cười nói: "Mười một người? Cậu chắc chắn có mười một người chứ?"

Chốc lát tất cả đều sững lại.

Tôi cũng ngẩn ra, đúng vậy!

Mười một người? Sao có thể là mười một người?

Vốn dĩ chúng tôi có mười năm người, hôm qua Long Dương bị người ta dùng kéo đâm chết, Đạo Cần thì bị cắt đứt đôi người, Đạo Khai sau khi lên bờ cũng đã chết, sau đó có một người bị quỷ kéo xuống nước mà chết, sáng nay Đạo Hồng mất tích, tổng cộng là năm người, cũng có nghĩa là số người còn lại của chúng tôi phải là mười người.

Sao có thể có mười một người chứ? Một người thừa ra là ai?

"Có ai biết người bị quỷ nước kéo xuống là ai không?" Long Linh sư tỉ nói.

Cô ấy vừa nói, mọi người đều ngẩn ra, đúng vậy không ai nhớ người bị quỷ nước kéo xuống rốt cuộc là ai!

Người bị kéo xuống nước đó, chắc chắn là người trà trộn vào mà Trương Đạo Hồng nhắc đến!

Nhưng tình hình cấp bách lúc đó, ai cũng chỉ lo tự mình tháo chạy, không ai biết được rốt cuộc người bị xuống nước là ai.

Long Linh sư tỷ im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Tôi có thể chắc chắn, Trương Long Tâm không phải người đó, bởi vì hôm qua cậu ta muốn đi cứu người kia, vì thế người còn lại xuống nước phải là người trong số các cậu!"

Long Linh sư tỷ vừa nói xong, đám người Trương Long Bính liền thay đổi sắc mặt, phút chốc họ đã đứng cách xa nhau ra, nhìn nhau một cách đề phòng.

Nhanh chóng có người lên tiếng.

"Không phải tôi, Long Bính sư thúc, lúc đó thúc có lẽ đã nhìn thấy tôi rồi."

"Cũng không phải tôi!"

Một đám người mồm năm miệng mười tự phân bua cho chính mình, nhưng ai có thể biết được rốt cuộc là ai? Lúc này Trương Long Bính cũng đứng về phía chúng tôi, dù gì tôi và Long Linh sư tỉ chắc chắn không phải quỷ nước kia, cho nên hiện giờ có thể tin tưởng được cũng chỉ có hai chúng tôi.

Tôi cười chế nhạo, nhìn Trương Long Bính nói: "Sao nào? Không phải cậu nói tôi là người trà trộn vào sao? Đứng cạnh tôi làm gì? Không sợ tôi hại cậu à!"

"Lời này là sao, Long Tâm sư đệ, tôi vừa rồi chỉ là lo cho an toàn của mọi người, giờ cậu đã rửa sạch được hiềm nghi, tôi tự khắc sẽ không loại trừ cậu." Trương Long Bính nói.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta: "Nhưng anh thì chưa rửa sạch được hiềm nghi đâu, Trương Long Bính sư huynh!"

Trương Long Bính ngẩn ra, mặt nhợt nhạt nhìn tôi nói: "Cậu thật sự muốn làm đến bước này sao?"

"Làm đến bước này?" tôi cười mỉa mai, vẻ mặt hứng thú nhìn Trương Long Bính nói: "Lẽ nào không phải chính anh từng bước ép tôi phải làm đến bước này sao?"

Trương Long Bính ngẩn ra nhìn tôi, tôi lại nói tiếp: "Không nói đến chuyện ân oán trước đây giữa chúng ta, hôm qua lúc bị xuống nước, sau khi Đạo Khai sư điệt chết, anh ngẩn ra ở đó, có phải là tôi cứu anh không?"

Trương long bính không nói gì, tôi cười, "Đến lượt tôi, anh lại đứng đó nhìn, không hề có ý định đến cứu tôi."

Tôi bẻ ngón tay phát ra những tiếng lục khục, rồi nói tiếp: "Chuyện đó có thể tạm thời không nhắc đến, tôi có thể hiểu là anh cũng vì tự bảo vệ mình, nhưng mới vừa rồi, anh lại nói rằng tôi chính là người trà trộn vào chúng ta, ý đồ muốn dồn tôi vào chỗ chết, chuyện này cũng vừa mới xảy ra đây thôi, sao anh có thể mặt dày như vậy, giờ lại muốn hỏi tôi thật sự cần làm đến bước này?"

Trương Long Bính nhìn chằm chằm vào tôi, sau cùng nắm chặt bàn tay nói: "Vậy ý của cậu là, giờ cậu muốn đẩy tôi vào chỗ chết?"

Tôi bĩu môi: "Tôi không nói như vậy, tôi không giống anh, lúc nào cũng muốn hại đồng môn của mình."

Trương Long Bính sững lại, sau đó khuôn mặt lại vui vẻ: "Vậy ý cậu là, có thể để tôi đứng chung với cậu?"

"Người không được đẹp, nhưng suy nghĩ lại rất thông minh, tôi không hại anh, nhưng anh cũng đừng nghĩ rằng tôi lấy tính mạng ra để chơi đùa, vẫn là câu nói đó, anh chứng minh được mình trong sạch trước đi đã." Tôi cười chế nhạo.

Trương Long Bính không nói gì, nhìn tôi với ánh mắt hận thù, anh ta cắn chặt răng nói: "Nếu như tôi thật sự vì chuyện này mà chết, có làm quỷ cũng sẽ không tha cho cậu, Trương Long Tâm!"

"Lúc nào cũng sẵn sàng!" tôi cười cười rồi đi ra ngoài.

Long linh sư tỉ nghĩ ngợi rồi cũng theo tôi đi ra ngoài, chúng tôi vừa bước ra, không ít đệ tử cũng đi theo sau, hiển nhiên bây giờ không có nghi ngờ gì chỉ còn tôi và Long Linh sư tỉ, đi theo chúng tôi chắc chắn không xảy ra chuyện.

Trương Long Bính cũng cắn răng đi theo.

Tôi không thèm quan tâm đến anh ta, anh ta muốn đi theo thì cứ đi, thật sự tôi cũng không muốn hại anh ta, chỉ là không quen nhìn bản mặt anh ta mà thôi, dựa vào cái gì mà điều tốt đều là anh ta nói, dựa vào gì mà thế giới này chỉ quay quanh anh ta, anh ta hại tôi là điều đương nhiên, tôi từ chối anh ta thì không được?

Tôi đương nhiên cũng biết anh ta không phải quỷ nước, dù sao tối qua cũng là anh ta sắp xếp đường lui, chỉ là anh ta ngại không dám lấy điều đó ra để chứng minh bản thân, cho nên tôi cũng vui vẻ để anh ta chịu thiệt một chút.

Chúng tôi vừa mới ra khỏi đó không bao lâu, trong nhà phát ra tiếng kêu thảm thiết, tôi sững lại, chuyện gì nữa đây? Đám người chúng tôi vội vàng quay ngược lại, phát hiện trong nhà có ba thi thể, tôi vội chạy đến kiểm tra hơi thở, họ đều không còn thở nữa rồi.

Tôi lặng đi, vừa mới bắt đầu đã chết mất ba người?

Vốn dĩ còn mười một người, hiện giờ chỉ còn lại tám người, trừ tôi và Long Linh sư tỉ ra, cũng có nghĩa là tám người còn lại rất đáng nghi ngờ.

Tôi chột dạ, lùi lại sau hai bước.

"Không phải tôi, không phải tôi!" Trương Long Bính vội vàng nói.

Năm người khác cũng đều nói như vậy.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng đề phòng trong lòng, quỷ mới biết trong căn nhà này cái thứ gọi là quỷ nước đó đã động tay động chân như nào, tôi vốn không nhìn thấy người ra tay, mà lại chết mất ba người, lúc này rời khỏi căn nhà trước rồi nói.

Sau khi ra khỏi nhà, tôi nhìn sáu người kia nói: "Trong sáu người các cậu, chắc chắn có một người là trà trộn vào, vừa rồi có ai phát hiện ra người bên cạnh mình có hành động bất thường không."

Sáu người nhìn nhau.

Đúng lúc đó, Trương Long Bính bỗng lên tiếng: "Tôi đã thấy rồi, Đạo Trọng, vừa rồi lúc ra ngoài, khuôn mặt cậu rất hoảng loạn, cậu chắc chắn là quỷ nước!"

Bị Trương Long Bính nói vậy, người tên Đạo Trọng vội vàng giải thích: "Không phải tôi, vừa rồi tôi thấy Đạo Ưng có cử động ngón tay!"

Đạo Ưng cũng hoảng lên: "Tôi không có động tay! Là Đạo Không, cậu ta là người ra sau cùng!"

Nhìn bọn họ đùn đẩy nhau xuống nước, trong lòng tôi không kiềm được cười khinh bỉ, nhất thời không biết phải nói gì, không ngờ bản tính con người vào lúc quan trọng lại trở nên xấu xí đến vậy.

Lúc này Long Linh sư tỉ nói: "Bây giờ chúng ta cần thảo luận không phải chuyện ai là nội quỷ, mấy người chúng ta ngồi thành một vòng, như vậy kể cả là nội quỷ cũng không thể làm gì được, chờ một thời gian nữa, Ngọc Dương sư thúc chắc chắn sẽ phái người tới, đến lúc đó cho dù ai là nội quỷ cũng không thành vấn đề."

Nghe Long linh sư tỉ nói vậy, những người có mặt đều im lặng, đúng như vậy, lời của Long Linh sư tỉ mới là lựa chọn đúng đắn nhất hiện giờ!

Trương Long Bính đỏ mặt, dù sao anh ta cũng mới là trưởng nhóm, giờ lại giống như kẻ ngáng đường, chỉ biết kéo người khác xuống nước mà thôi!

Chúng tôi cùng ngồi lại, sau nửa tiếng, Đạo Hồng quay lại rồi...

Vừa nhìn thấy Đạo Hồng quay lại, Trương Long Bính vui mừng, kéo Đạo Hồng lại hỏi: "Đạo Hồng, cậu đã trở về rồi, chắc chắn cậu biết ai là nội quỷ đúng không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play