"Cái này!" Trương Long Bình cũng bị tình huống trước mắt dọa cho ngây ngốc, không biết nói gì, hắn lui về sau hai bước mới mở miệng: "Không thể nào, dựa vào tu vi của Long Dương sư đệ, cho dù có chết cũng không thể im hơi lặng tiếng như vậy, đến một âm thanh cũng không phát ra ngoài, không thể nào!"

"Có gì là không thể, chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ phải nghĩ xem làm sao để giải quyết chuyện này mới đúng." Long Linh sư tỷ lạnh lùng nói, sau đó xoay đầu lại nhìn tôi: "Lúc trước là ngươi ở chỗ này, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Tôi liền nhanh chóng kể lại một lượt chuyện lúc nãy, sau khi nói xong còn đưa ra những hình vẽ lấy từ trong bụng mấy đứa trẻ kia, rồi nói thêm: "Chuyện này có chút quỷ dị, những gì ta nhìn thấy trong bức vẽ, tất cả đều xảy ra."

Tôi vừa nói xong bọn họ đều chuyển sự chú ý lên mấy hình vẽ, lúc nhìn thấy bức họa sau lưng một nam thanh niên có người đàn bà cầm cây kéo chuẩn bị đâm xuống, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

"Tại sao lúc trước ngươi không lấy ra?" Lúc này Trương Long Bình bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Có phải ngươi có bí mật gì không, hay là ngươi cố ý hại Long Dương sư đệ!"

"Ta đã khuyên can Long Dương sư huynh nhưng hắn nói không có gì đáng sợ, sau đó ta đi tìm ngươi, ngươi cũng nói y như vậy." Tôi vội vàng mở miệng.

"Đừng có viện cớ, ngươi cho rằng ta không biết trong lòng ngươi tính toán cái gì sao? Ngươi vốn dĩ vì chuyện chúng ta để ngươi làm mồi nhử mà oán hận, nên mới tìm cách báo thù." Trương Long Bình dữ tợn nhìn tôi nói.

Tôi hiểu rõ, Trương Long Bình là đang muốn trốn tránh trách nhiệm, lúc này cũng có chút tức giận. Bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi còn không nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, ngược lại còn đùn đẩy trách nhiệm, cũng không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì.

Cho nên tôi mở miệng nói: "Lúc đó vì quá vội vàng mà ta không lấy hình vẽ ra, là ta sai, nhưng lời ngươi nói cũng thật quá đáng. Chính ngươi lúc đó còn mải dây dưa, kéo không chịu đi."

Trương Long Bình nhìn tôi cắn răng: "Ngươi muốn chống đối ta đến cùng phải không?"

"Không hề, ta chẳng qua là đưa ra ý kiến về chuyện này mà thôi." Tôi lập tức trả lời.

"Ngươi chính là trong lòng thấy bất mãn với ta!" Giọng Trương Long Bình có chút bén nhọn.

"Không có!" Lúc này tôi có ngu mới thừa nhận.

Thấy vẻ mềm mà khó ăn của tôi Trương Long Bình cũng hừ lạnh một tiếng: "Khi trở về Trương gia ta nhất định sẽ đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện này báo cáo lại với sư phụ, để người định đoạt."

Đây là muốn lấy chỗ dựa ra đè tôi chăng, tôi nhẹ giọng cười một tiếng: "Ta tin Long Dương sư thúc sẽ tra rõ ràng mọi chuyện."

"Hừ!" Trương Long Bình còn muốn nói tiếp nhưng bị người khác kéo lại: "Sư thúc, ta cảm thấy giờ không phải lúc tranh cãi, bây giờ chúng ta nên cân nhắc xem tiếp theo nên làm thế nào mới phải."

"Coi như số ngươi tốt!" Trương Long Bình sau khi buông một câu ác độc cũng mở miệng nói tiếp: "Chỗ này thật sự quá nguy hiểm, bất kể kẻ giết người là quỷ như ngươi nói cũng được, hay là thật ra người cũng được, nhưng đối phương đã có thể giết chết Long Dương sư đệ, như vậy, nói cách khác ngoại trừ Long Linh sư tỷ ra, mỗi người chúng ta ở đây đều có khả năng sẽ bị giết."

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Nghe Trương Long Bình nói vậy cũng có người bối rối, vội vàng mở miệng hỏi.

"Vì giữ mạng, trước tiên chỉ có thể rút lui, sau khi an toàn trở lại môn phái, mới cử thêm nhiều người hơn quay lại thăm dò." Trương Long Bình mở miệng nói.

"Rời đi đúng là biện pháp tốt nhất." Long Linh sư tỷ cũng gật đầu một cái.

Sau khi xác định đường rút lui, cả đám chúng tôi bắt đầu chạy xuống dưới lầu, nhưng khi chạy xuống phía dưới bỗng nhiên có người hét lên một tiếng.

"Sao vậy?" Trương Long Bình vội mở miệng hỏi.

"Bức ảnh kia!" người đệ tử kia gắt gao nhìn bức ảnh đặt chính giữa lầu một, người run lẩy bẩy.

"Bức ảnh đó làm sao?" Trương Long Bình cũng không khỏi quay đầu nhìn lại, cả đám người chúng tôi cũng quay lại nhìn.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái, chúng tôi ai nấy bị dọa đến sởn cả tóc gáy.

Người đàn bà trong hình vốn là tử khí trầm trầm, lúc này không biết tại sao, bỗng nhiên lại đổi thành một bộ dạng đang cười rất quỷ dị, khiến người nhìn vào phải phát rét, đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Đi nhanh lên, đây là đất lại hung, chỉ dựa vào tu vi của chúng ta thì chính là tự tìm đường chết!" Trương Long Bình không quay đầu lại nói to.

Mọi người ở đó đều đồng ý với Trương Long Bình, mọi người chạy như bay hướng ra phía ngoài thôn.

Chạy không bao lâu, liền nghe được phía con đường đi lên thôn có tiếng vang ầm ầm thật lớn. Trong lòng tôi thầm than một tiếng. Đúng như dự đoán, chờ khi chúng tôi tới nơi, phát hiện cây cầu đi ra bên ngoài đã bị sập.

"Cái này..." Chúng tôi ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, đây chính là hung vật trong thôn không muốn để chúng tôi đi ra ngoài, muốn đem chúng tôi đuổi tận giết tuyệt.

"Tôi biết còn một đường khác ra khỏi thôn!" Trương Long Bình vội mở miệng nói. Dù sao hắn cũng là người lớn lên ở đây, nên chúng tôi liền vội vàng đi theo Trương Long Bình, hướng một con đường khác chạy đi.

Nhưng khi chúng tôi chạy đến con đường kia, tất cả đều bối rối. Trên con đường kia lại đông đúc chẳng chịt đầy ắp người, những người này quần áo lam lũ, ánh mắt ai nấy đều chết lặng.

"Hành lang âm binh, trước kia ta nghe nói đường núi bên này từng phát sinh chuyện như vậy, nhưng không ngờ lại có thật!" Có người mở miệng nói.

"Thật ra thì rất nhiều người cho rằng âm binh mượn đường là do quân đội ở dương gian sau khi chết trở thành bầy kết đội xuất hiện, nhưng thực ra âm binh mượn đường còn có một loại, chính là xuất hiện sau đại nạn chết nhiều người. Loại âm binh này là quỷ kém quỷ tướng do địa phủ phái đi câu hồn. Rất nhiều đại tai nạn sau khi xảy ra chết rất nhiều người, thường thì những chỗ đó tụ tập rất nhiều oan hồn không rời đi được, lúc này địa phủ sẽ phái ra địa phủ đồ sắc bén: "quỷ kém quân" tới câu hồn. Thật ra từ cổ chí kim, một vài chỗ sau khi xảy ra ôn dịch chết rất nhiều người cũng có cơ hội thấy âm binh mượn đường như trong truyền thuyết." người đệ tử kia sau khi nói xong dừng lại một chút. "Trước kia nghe nói sau khi đường núi xảy ra động đất thì có người nói nhìn thấy âm binh mượn đường, nơi này không phải là đường núi sao?"

"Bây giờ cách thời gian động đất đó cũng quá lâu rồi. Lúc đó ta còn chưa có ra đời." Trương Long Bình mở miệng nói.

Xung quanh lại lâm vào một mảnh yên lặng.

"Làm sao đây?" Có người mở miệng hỏi.

Bất chợt tôi nhớ tới khi còn ở Giang Kỵ thôn, Giang Tiểu Thơ từng bày cho tôi cách giải quyết liền nói: "Nếu không chúng ta tìm một con gà? Ta nghe nói muốn giải quyết âm binh mượn đường, biện pháp chính là tìm gà sống, bẻ cổ, dùng dương khí để tránh âm binh."

"Phương pháp này ta cũng biết, nhưng không dễ giải quyết như vậy." Long Linh sư tỷ mở miệng nói. "Đầu tiên là ở vùng này căn bản không tìm được gà sống, hơn nữa âm binh ở chỗ này cũng không phải loại âm binh thuần túy. Những thứ này đều là quỷ kém, cũng chính là nói trong đó hắc bạch vô thường đầu trâu mặt ngựa các loại tồn tại, gà sống đối với bọn chúng mà nói không có chút tác dụng nào, không cẩn thận chúng ta còn bị âm hồn câu đi."

Thấy phương án của mình bị bãi bỏ, tôi cũng không biết phải làm gì nữa. Lúc này Trương Long Bình mở miệng nói: "Giờ nghĩ lại, thứ ở trong thôn căn bản không muốn cho chúng ta đi ra ngoài, nhưng nếu trong chúng ta có người chết, bia đệ tử cũng sẽ có phản ứng, nhiều nhất là hai ngày, môn phái nhất định sẽ phái người đến."

"Ý ngươi là chúng ta không đi ra ngoài, chờ viện quân đến?" tôi mở miệng nghi hoặc hỏi.

"Chỉ có thể như vậy." Trương Long Bình thở dài một cái.

"Nhưng lần này chúng ta căn bản không mang theo thức ăn gì." Tôi liền lên tiếng, vốn lần này là chúng tôi tới để điều tra, nên không mang theo nhiều lương thực, nhiều nhất chỉ có thể trụ được đến tối nay, qua đêm nay, ngày mai cũng chỉ có thể chết đói.

"Nhịn đói tốt hơn hay là muốn đi ra ngoài chịu chết." Trương Long Bình nhìn tôi một cái nói.

"Còn có một cách." Bỗng nhiên có một đệ tử lên tiếng.

Chúng tôi vội mở miệng đó là cách gì.

Tên đệ tử kia nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Cây cầu bên ngoài mặc dù đã gãy nhưng chúng ta có thể bơi ra ngoài, nhìn nước dưới suối nhiều nhất cũng chỉ chừng ba mươi thước, chỉ cần biết bơi, căn bản sẽ không có gì đáng ngại."

Tên đệ tử này nói vậy cũng coi như là chỉ cho chúng tôi một con đường sáng.

Đúng là lúc này với khoảng cách ba mươi thước mà nói, đối với người biết bơi nhiều nhất hai ba mươi phút là có thể ra ngoài.

"Chưa chắc là biện pháp tốt." Có người lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Long Bình, không người nào tình nguyện ở lại cái nơi quỷ quái này.

Trương Long Bình do dự một chút rồi nói: "Có bao nhiêu người biết bơi?"

Rất nhanh có người giơ tay, chỉ có ba người không biết bơi, nhưng không vấn đề gì. Sau đi đạt tới tiểu chu thiên, dựa vào vận khí sẽ có thể kéo dài khoảng nửa giờ không hô hấp, đến lúc đó chỉ cần ngừng thở để người biết bơi mang mình sang bờ bên kia là được.

Cho nên phương án này coi như thông qua, chỉ là, không biết tại sao, trong lòng tôi luôn có một cảm giác bất an, tôi không biết cảm giác này bắt đầu từ đâu, chỉ đơn thuần là cảm thấy không ổn.

Nhưng thấy tất cả mọi người mặt đầy hy vọng nên lời đã đến cổ lại không thốt ra được. Tôi không thể bởi vì linh cảm không có căn cứ của mình mà phản đối được. Vốn dĩ Trương Long Bình đã cảm thấy tôi có ý đối địch với hắn, lúc này tôi còn phản đối nữa, coi như là thừa nhận đúng như lời hắn nói, cho nên mặc dù trong lòng bất an tôi vẫn cố nén không nói ra.

Nhưng khi đi qua bên cạnh Long Linh sư tỷ tôi vẫn không nhịn được nói một câu: "Sư tỷ, cẩn thận một chút, ta cảm thấy hồ này có vấn đề."

Long Linh sư tỷ có chút hoài nghi nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu đáp lại một câu: "Đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ thừa nhận ngươi."

Không hiểu như vậy là ý gì, tôi bị Long Linh sư tỷ làm cho có chút mơ hồ, chỉ nhún vai một cái.

Cả đám chúng tôi lại lần nữa đi về hướng cửa thôn, khi đến nơi mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không ai muốn xuống nước trước.

"Thật là, nói muốn bơi qua cũng là các người, bây giờ không dám bơi qua cũng là các người!" Trương Long Bình tức giận mở miệng rồi phân phó: "Đạo Bình, ngươi mang Đạo Thiên, Đạo Trung mang Đạo Mãn, Đạo Ưng mang Đạo Thông, những người khác tự mình bơi qua, ta xuống nước trước!"

Vừa nói Trương Long Bình vừa đi xuống trước, tất cả mọi người đều nín thở nhìn hắn. Chờ sau khi hắn xuống nước, bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng, cả người chìm xuống dưới.

"Sư thúc!" Có người không nhịn được kêu lên.

Tôi cũng không khỏi hít sâu một hơi, trong nước thật sự có vấn đề?

Nhưng vào lúc này Trương Long Bình lại nổi lên, mở miệng nói: "Đùa các ngươi một chút thôi, mau xuống đi, trong nước không vấn đề!"

Bị Trương Long Bình đùa một trận, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sợ hãi khi nãy cũng từ từ tiêu tan. Từng người cười mắng đi xuống nước, sau khi tất cả mọi người đều xuống, Long Linh sư tỷ nhìn ta một cái: "Xem ra không có vấn đề gì, đi xuống đi!"

Tôi gật đầu, lúc này không thể bởi vì sợ mà không xuống, như vậy mọi người đều đi hết chỉ còn lại hai người chúng tôi thì thật thảm.

Cho nên tôi cũng nhanh chóng đi xuống, sau khi xuống tôi thấy ngoại trừ việc đã vào cuối thu nên nước có hơi lạnh một chút, còn lại không có gì bất thường nên cũng hướng bên kia bơi sang.

Rất nhanh đã có người đến bên kia bờ, hắn vừa mới leo lên, liền mở miệng cười nói: "Mọi người nhanh lên một chút, đường này có thể thoát!"

Thấy có người lên bờ những người còn lại cũng không nhịn được điên cuồng bơi qua.

Nhưng ngay sau đó, liền có người phát hiện sau lưng người bơi sang sớm nhất kia không biết từ khi nào có một người đàn bà mặc y phục màu trắng, tóc tai bù xù, trong tay cầm một cây kéo sắc nhọn đứng đó.

"Đạo Khai!!!" càng ngày càng nhiều người phát hiện ra điều này, có người hướng phía bờ bên kia nói.

"Hả?" Đạo Khai ở trên bờ cười hì hì mở miệng hỏi lại: "Gì thế?"

"Phía sau!" Có người hướng phía sau Đạo Khai điên cuồng chỉ.

"Cái gì phía sau?" Đạo Khai kêu lớn một tiếng, muốn quay đầu lại xem. Nhưng hắn chưa kịp quay lại nhìn người đàn bà sau lưng đã cầm cây kéo đâm vào đỉnh đầu Đạo Khai, cả người hắn trực tiếp xụi lơ trên đất.

"Chạy. Đây là người đàn bà trong hình đã giết Long Dương sư thúc!" Có người phát hiện, quay đầu lại bơi về phía trong thôn.

Những người còn lại tất cả cũng đều quay đầu. Tôi run sợ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Người đàn bà kia tại sao lại ở đó?

Trương Long Bình cũng sợ hãi, hắn là người bơi thứ hai, Đạo Khai vừa mới lên bờ chính là chết ngay trước mặt hắn, hắn ngây ngốc nhìn người đàn bà trên bờ, lập tức run sợ tại chỗ không biết phải làm gì.

"Trương Long Bình, ngươi nghĩ gì vậy? Mau quay lại đây!" Tôi nóng nảy, mặc dù tôi và Trương Long Bình không hợp nhau, nhưng cùng là người trong môn phái, tất nhiên không thể thấy chết mà không cứu.

Cho nên cho dù sợ tôi cũng nhanh chóng bơi đến bên cạnh Trương Long Bình, đưa tay kéo hắn một cái. Bị tôi kéo lúc này Trương Long Bình mới như tỉnh hồn, sửng sốt ồ một tiếng, vội vàng quay đầu bơi về.

Cả đám người chúng tôi điên cuồng bơi về phía cũ, người đàn bà sau lưng cũng không có đuổi theo, chỉ cầm cây kéo đứng tại chỗ như vậy.

Không bao lâu sau bỗng có người kêu thảm một tiếng, cả người như muốn chìm xuống dưới đáy hồ, còn không kịp giãy giụa thì đã chìm xuống.

"Đây lại là tình huống gì?" Trương Long Bình lau mặt một cái, vội mở miệng hỏi.

"Không, không biết!" Mấy người ở cạnh đệ tử kia vội mở miệng nói. "Bây giờ phải làm gì? Có cứu hắn không?"

"Đi. Trong hồ này có thứ kỳ quái, nói không chừng là thủy quỷ, mọi người đi nhanh lên!" Trương Long Bình mở miệng nói.

Ngay cả đội trưởng Trương Long Bình còn nói như vậy, thì còn có ai ngu mà ở lại cứu người, dù mạng của người khác quan trọng đi nữa nhưng sao có thể quan trọng bằng mạng của bản thân?

Tôi không nhịn nổi nói: "Các ngươi như vậy có thể coi là đồng môn sao? Đến cả một chút tình người cũng không có!"

"Đừng có nói người khác, ngươi có bản lĩnh thì đi mà cứu người!" Có kẻ không chút lưu tình mở miệng nói.

Tôi không do dự bơi đến chỗ người vừa chìm xuống. Vừa chìm vào trong nước, tôi liền bị cảnh tượng trong nước làm cho sợ hãi. Cách mười mấy thước bên ngoài chỗ này có mấy chục người mặc đồ trắng, tóc phi tản ra như bèo trôi đang hướng bên này bơi tới.

Còn tên đệ tử bị chìm xuống đang ở đó không ngừng giãy giụa, trên chân hắn có một bàn tay tái nhợt đang nắm chặt, thứ đó cũng mặc y phục trắng như mấy chục tên kia vậy.

Đây là thứ gì?

Tôi sợ hết hồn, thấy cách mười mấy thước chằng chịt toàn thứ rậm rạp kia, lúc này cũng không dám đến cứu. Nếu tôi đi, đừng nói không cứu được người, ngay cả mạng cũng sẽ phải bỏ lại ở chỗ này.

Tôi vội vàng thò đầu lên, mở miệng hét to: "Mọi người chạy mau, cách chỗ này mười mấy thước có một đoàn thủy quỷ đang bơi về phía chúng ta, tôi nhìn qua ít nhất cũng có hai ba chục con!"

Tôi vừa nói xong mọi người đều điên cuồng bơi nhanh về phía bờ bên kia.

Trên đường quay lại tôi phát hiện có vài người chắc là vì mệt mỏi mất sức nên không bơi nổi, liền tiến lại kéo bọn hắn một cái.

Nhìn thấy từng người lên bờ, chỉ còn lại mình tôi dưới nước trong lòng tôi cũng lùng bùng muốn bò lên. Nhưng khi tay tôi vừa mới chống lên thì cảm thấy có một đôi tay lạnh băng túm vào mắt cá chân, dùng một lực thật lớn kéo tôi xuống mặt nước.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Long Bình vội vàng mở miệng.

"Có người ở dưới nước kéo ta!" tôi vội trả lời. "Kéo ta một cái!"

Thế nhưng những người trên bờ đều trơ mắt nhìn nhau, không dám tiến lên. Một mình tôi đơn độc ngâm mình dưới nước nhìn những người đó, trong lòng không khỏi luống cuống, tôi vội mở miệng: "Kéo ta môt cái! Ta sắp không trụ được rồi!"

Những người kia vẫn thờ ơ như cũ.

Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của từng người, bỗng nhiên suy nghĩ trở nên rõ ràng, bọn họ sợ kéo tôi sẽ liên lụy mình xuống nước, ai nấy đều không dám tiến lên.

Nhưng trong số đó còn có mấy người tôi vừa rồi còn giúp bọn họ lên bờ.

Cho dù là Trương Long Bình trước giờ tôi vẫn luôn không vừa mắt nhưng vừa rồi tôi vẫn cứu hắn một mạng.

Bây giờ đến lượt mình, nhưng lại không có ai chịu giúp?

Ngay lúc tôi thấy tuyệt vọng, bỗng một bàn tay trắng nõn tinh xảo như điêu khắc, thẳng tắp đưa ra, tôi ngẩng đầu nhìn.

Là, Long Linh sư tỷ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play